Tối hôm ấy...
- Khả Như, anh có đem bánh cho em nè!
Tiểu Thừa Nam một tay cầm hộp bánh socola, một tay mở cửa ló cái đầu nhỏ vào phòng của cô bé lên tiếng.
- A.....anh ha...anh Thừa Nam...
Khả Như đang ngồi trên giường cúi đầu nhìn bàn chân nhỏ bé của mình thì bất chợt bị tiếng gọi của cậu làm cho giật mình.
Cô bé dụi mắt, cố gắng lấy mái tóc vừa ngắn che đi khuôn mặt mình.
- Em...khóc sao?
Nhìn hai mắt cô ươn ướt, cái mũi lại đo đỏ thì cậu liền biết chuyện gì xảy ra.
Khẽ nhón chân trèo lên giường, tiểu Thừa Nam mỉm cười ôm Khả Như vào lòng xoa dịu.
- Khả Như ngoan, anh biết em rất buồn nhưng mà khóc nhiều sẽ không tốt cho mắt đâu!
Nói xong cậu lấy tay nhẹ nhàng lau những giọt nước còn vương trên khuôn mặt non nớt ấy. Sau đó thì không nhịn được mà nhéo cái má phúng phính kia.
Nhìn Khả Như ốm như vậy không ngờ cái má lại chẳng khác gì bánh bao nha!
- Đ...đau...
- A! Anh xin lỗi!
Tiểu Thừa Nam vội vã buông tay rồi cười hì hì, tiếp đó liền đưa hộp bánh cho Khả Như.
- Anh mang đến cho em nè! Bánh này ngon lắm đó!
- Em...em cảm ơn!
Khả Như nhìn hộp bánh liền không nhịn được nuốt nước bọt. Dẫu khi nãy đã được ăn no nhưng dù sao đây cũng là lần đầu cô được ăn mấy món ngon như vậy vì thế không tránh khỏi cảm giác tham lam muốn ăn tiếp.
Cô cầm lấy hộp bánh sau đó mở ra rồi cắn một miếng lớn.
- Ngon quá!!
Hai mắt cô như phát sáng, miệng thì không ngừng cắn lấy cái bánh khiến cho socola dính đầy miệng.
- Haha!
Tiểu Thừa Nam một bên thấy cô như vậy cũng không nhịn được mà bật cười. Dáng vẻ ăn uống của Khả Như đúng là giống y như heo con, thật là đáng yêu mà!
Nghe thấy tiếng cười của ai đó, cô bé năm tuổi bỗng chốc ngượng ngùng, tuy vậy miệng cô vẫn ngặm lấy miếng bánh đang cắn dở.
- Để anh lau cho!
Thấy Khả Như định lấy tay áo lau miệng, tiểu Thừa Nam nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, rồi dịu dàng dùng khắn giấy lau giúp cô.
Khả Như cũng không nói gì mà chỉ im lặng để cậu lau miệng cho mình. Nhưng trong ánh mắt cô đều hiện lên tia hạnh phúc và vui sướng.
"Có người quan tâm thật thích..."
Tiếp đó cả hai cùng nhau dựa vào giường trò chuyện, hai đứa trẻ cách nhau năm tuổi như người quen từ lâu không ngừng vui vẻ mà trò chuyện với người bên cạnh.
Nhưng rồi bất chợt không khí đọng lại khi Khả Như nói:
- Anh tiểu Nam....Khả Như thật sự muốn ở bên cạnh anh và dì...
Cô bé nói xong liền im lặng, ánh mắt có chút buồn rầu mất mát mà nhìn tiểu Thừa Nam.
- Anh cũng vậy....anh cũng muốn ở chung với Khả Như...muốn chơi cùng với Khả Như, ăn uống cùng với Khả Như...và mãi bảo vệ cho Khả Như...
Giọng nói trẻ con có chút bất lực vang lên, tiểu Thừa Nam từ trước đến giờ luôn mong có một cô em gái để mình chăm sóc vậy mà bây giờ khi em gái đáng yêu xuất hiện thì họ lại sắp bị chia cắt...trong lòng cậu thật sự vô cùng buồn bã...
- Nếu....nếu em không ở đây nữa thì...thì anh có còn quan tâm em không?
Suy nghĩ của trẻ con luôn đơn giản như vậy, đối với Khả Như thì nếu như cô bé rời đi thì có lẽ tiểu Thừa Nam sẽ tìm được một người em gái khác có thể cùng cậu chơi đùa, trò chuyện, lúc đó cậu chắc hẳn sẽ không còn quan tâm cô như bây giờ.
Điều đó khiến trong lòng cô gái nhỏ nhóm lên một chút sầu não và....ganh tỵ.
- Em...thật ngốc! Đối với anh dù em có ở đâu thì em vẫn sẽ có một vị trí ở chỗ này!
Cậu xoa đầu cô rồi chỉ vào vị trí trái tim mình.
- Em mãi là là em gái siêu siêu siêu cấp đáng yêu của anh!!
- Thật...thật sao?
Khả Như bị lời nói của cậu làm cho xém tí nữa là rơi nước mắt, cô chăm chú nhìn cậu rồi hỏi để khẳng định những gì người kia nói là thật.
- Thật mà! Em không tin anh sao? Vậy chúng ta ngoéo tay đi!
Nhìn vẻ mặt mơ hồ của cô bé, tiểu Thừa Nam có chút rầu rĩ. Cậu là nói thật mà!
Nhưng không sao! Chỉ cần móc ngoéo thì chắc chắn Khả Như sẽ tin.
Khả Như thấy cậu giơ ngót út của mình ra, ánh mắt mong chờ mà nhìn cô.
Cô hơi mím môi, sau đó cũng khẽ áp ngón út mình vào ngón tay cậu. Sau đó một lời hứa của hai đứa trẻ đã được thành lập.
- Sau này dù có ra sao Dường Thừa Nam cũng sẽ mãi mãi bảo vệ Khả Như! Xem Khả Như là công chúa mà cưng chiều!
Hai đứa trẻ ngây ngô mỉm cười, ánh trăng bên ngoài của sổ bỗng sáng lên như minh chứng cho lời hứa của cả hai.
Một tia sáng xẹt qua trên bầu trời đêm tĩnh lặng, một điều ước từ cô gái nhỏ nhẹ nhàng xuất hiện.
"Em ước có thể mãi mãi bên cạnh anh, Thừa Nam!"