Hai ngày sau...
- Khả Như, sao trông cậu chán nản thế?
Dương Thần vừa mới tới phòng bệnh liền thấy cô bạn của mình ngồi chóng cằm nhìn ra ngoài ô cửa. Trông vẻ mặt dường như đang suy tư gì đó.
- À thì...
- Tiểu thư đồ của cô đây ạ!
Khả Như chưa kịp trả lời thì một bóng người đã vụt tới trước mặt cô sau đó còn cúi đầu đưa cho cô một giỏ sách.
"......"
Khả Như nhìn cái giỏ trước mắt mình, sau đó thở dài rồi tiếp lấy. Kế đó là nói cảm ơn với người kia.
- Này, cậu định mở cửa hàng online hay sao?
Dương Thần ngó đầu nhìn đống sách chất trong giỏ liền không khỏi há mồm kinh ngạc. Khả Như tập buôn bán từ khi nào vậy chứ?
- Tớ không có ý định đó đâu!
Cô lại thở dài, sau đó để cái giỏ sách xuống phía bên phải chân giường. Ở chỗ này có rất nhiều chiếc túi lớn nhỏ được xếp gần nhau.
- Không phải? Vậy những thứ này là gì chứ?
Dương Thần tò mò hỏi.
- Là anh tiểu Nam mua cho tớ...
Khả Như dựa lưng vào giường. Giọng nói bất lực vang lên.
- Đúng là sở thích của những người kỳ lạ...
Cậu lẩm bẩm.
- Nhưng mà mua nhiều như vậy để làm cái gì?
Dương Thần nhìn đống đồ kia cũng không kìm được mà ngán ngẩm.
- Tớ cũng không biết, đột nhiên mấy ngày nay anh ấy luôn hỏi tớ thích món gì, đồ gì. Lúc đầu thì cũng chỉ là mấy thứ lặt vặt nhưng rồi sau đó thì....cậu thấy rồi đó!
Khả Như lấy một miếng trái cây cho vào miệng rồi nói.
- Anh ấy chọc cậu giận à?
Dương Thần nghi hoặc hỏi. Cậu vẫn nhớ Khả Như từng nói rằng mỗi khi cô giận dỗi thì Dương Thừa Nam nhất định sẽ mua tất cả những gì cô yêu thích do đó có vài lần cô còn giả vờ cáu giận chỉ đơn giản là để "đòi đồ" của người kia.
- Không có!
- Vậy giữa hai người đã xảy ra chuyện gì
- Chuyện sao...
Khả Như ngập ngừng, trong giọng nói có chút trầm xuống.
- Hôm trước sau khi cậu rời khỏi tớ và anh ấy quả thật là có chút chuyện với nhau...
- Nghiêm trọng lắm sao?
Dương Thần nghiêm túc hỏi.
- Cũng không phải là quá nghiêm trọng chỉ là....anh ấy....anh ấy...anh ấy tỏ tình tớ...
Giọng của cô càng lúc càng nhỏ dần.
"......"
Thì ra là vậy.
- Đó không phải là chuyện vui sao? Tại sao cậu lại chán nản như vậy?
Dương Thần khẽ thở dài, vẻ mặt không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên mà lẳng lặng tiếp tục hỏi.
Chuyện tỏ tình cậu biết sớm muộn gì cũng sẽ đến do đó cũng không quá là bất ngờ. Chưa kể đến thái độ lần trước của người kia đã quá rõ ràng, nói anh ta chỉ xem Khả Như là em gái thật sự sẽ chẳng mấy ai tin được.
- Nhưng mà tớ...
Cô ngập ngừng, giọng nói có chút khó xử.
- Sợ bị đùa giỡn sao?
"....."
Thấy cô im lặng, Dương Thần liền biết mình nghĩ đúng, sau đó liền nhẹ giọng nói.
- Cậu ngốc quá đi, tính tình của anh ta không phải cậu rõ nhất sao? Đó giờ ba cái chuyện tình cảm này anh ta có bao giờ đem ra đùa hay chưa?
- Chắc là chưa từng...
- Cậu cũng nói là chưa từng có? Vậy thì sao còn phải lo sợ?
- Tớ không biết....lúc anh ấy tỏ tình tớ thật sự rất vui nhưng không hiểu vì sao trong thâm tâm tớ có chút gì đó không dám tin lời anh ấy nói....
- Là vì hai chữ "em gái" đúng không?
Dương Thần nhìn cô nói.
Nghe được lời cậu, cô im lặng không đáp sau đó nhẹ gật đầu xem như đồng ý.
- Có lẽ là tâm lý đi...
- Vậy cậu cảm thấy....tớ nên làm thế nào đây?
Cô nhỏ giọng khẽ hỏi.
- Nghe theo trái tim của cậu!
Dương Thần chỉ tay lên ngực trái rồi nói.
- Cậu nói thật cho tớ biết đi, cậu vẫn còn rất yêu anh ta đúng không?
- Đúng..
- Cảm xúc yêu đó có bị phai mờ một chút nào không?
- Không có...
- Nếu anh ta thật lòng cậu sẽ chấp nhận chứ?
- Sẽ....
Trong giây phút chớp nhoáng, ba câu hỏi được đưa ra lập tức nhận được ba câu trả lời.
Dương Thần mỉm cười khẽ lắc đầu, trong tâm trí liền không khỏi mừng thầm cho cô bạn.
"Cậu đúng là không thể sống thiếu người đó mà...nhưng dù sao hạnh phúc đến với cậu là được rồi..."
...........
- Bé con đang đợi người hả?
Liễu Như Ngọc vừa giúp Khả Như soạn đồ vừa nhìn cô khẽ trêu chọc.
- Mẹ à!
khả Như quay mặt sang chỗ khác, rất dễ dàng có thể nhận ra sự ngượng ngùng trong mắt của cô.
- Hôm nay thằng nhóc đó có việc bận rồi, không đến được đâu!
- Con đâu có đợi anh ấy...
- Thật sao?
"....."
Biết tính của mẹ mình, Khả Như chỉ đành im lặng. Haiz, mẹ lúc nào cũng vậy cả...
- Thằng bé bày tỏ với con rồi đúng không?
Động tác dọn dồ của cô khẽ dừng lại.
- Rõ ràng là còn tình cảm, tại sao con lại không chịu chấp nhận nó?
- Khả Như, nghe mẹ một lần đi con! Nếu như còn thương nhau thì đừng bỏ lỡ nếu không con nhất định sẽ hối hận không kịp!
Liễu Như Ngọc nghiêm giọng nói.
- Haiz....cũng do thằng nhóc đó ngốc nghếch, thật là sao tính nó lại không giống Tú Thi mà lại đi giống cái người khó tính kia cơ chứ...thật là hết nói nỗi..
Không để tâm mẹ mình than vãn, Khả Như bây giờ trong lòng chỉ là một mảnh rối bời. Rốt cuộc cô có nên tin anh hay không? Tình yêu đó, có thật sự là dành cho cô?