editor: 9196
Bùi Hạo Thần xoay thân thể Tịch Mạt qua, thấy cô không có mất đi lớp son môi, mày cau càng chặt hơn xem ra cô là thường xuyên uống rượu! Thậm chí thông thạo đến nỗi cô có thể không làm mất đi lớp son.
" Tôi không thích em uống rượu! Sau này không được uống nữa " Anh ra lệnh.
" Anh cũng không yêu thích tôi có phải hay không, tôi ngay cả tư cách để sống cũng không có? " Tịch Mạt không cho rằng nhìn Bùi Hạo Thần.
" Em! " Bùi Hạo Thần tức giận. " Vừa định nói gì âm nhạc trong phòng vào giờ khắc này dừng lại ". Bùi Hạo Thần áp chế bất mãn trong lòng ra vẻ dịu dàng lau lau khóe miệng Tịch Mạt.
" Két! Két! " Cửa bị đẩy ra đi tới là một người phụ nữ mặc một chiếc váy màu đỏ Tịch Mạt không có ngẩng đầu vì người ở nơi này cùng cô đều không có quan hệ gì.
" Tịch Mạt! " Nghe tiếng kinh hô Tịch Mạt ngẩng đầu nhìn cô gái lòng dạ ác độc, tàn nhẫn trước mắt Tịch Mạt giật mình run rẩy một chút. Lại một lần không hề chuẩn bị tâm lý Tịch Mạt lặng lẽ nắm chặt tay, cô lập tức đứng dậy!
" Trình tiểu thư, đã lâu không gặp! " Tịch Mạt nhìn Trình Diệu Tình lễ phép cười cười.
Đang chờ Tịch Mạt niềm nở ôm, Trình Diệu Tình sửng sốt một chút. Cô chớp chớp con mắt, Tịch Mạt gọi cô là Trình tiểu thư? Thật sự khó có thể thừa nhận. Các cô đã từng là chị em gắn bó khăng khít thân thiết như vậy.
" Tịch Mạt? " Thanh âm của Trình Diệu Tình lộ ra một chút khó hiểu. " Tịch Mạt, nhiều năm như vậy cậu đã đi đâu vậy? Mình làm như thế nào cũng không tìm thấy cậu! "
Nhìn thấy cô ta Tịch Mạt đặc biệt nhớ tới hình ảnh cô ta cùng Thẩm kỳ Nhiên ôm nhau trong mưa nháy mắt lòng của cô giống như là vết thương bị xé rách.
" A! " Tịch Mạt muốn cười. Ngay cả lời kịch đều là giống nhau! Tìm tôi làm gì chứ! Lương Tịch Mạt thì ra cô là người quan trọng như vậy. Cô không thấy có một số người bỏ ra số tiền lớn hô thiên thưởng địa để tìm cô!
" Tịch Mạt, cậu ổn chứ? " Không cần Tịch Mạt lạnh nhạt. Trình Diệu Tình ôm lấy cô. " Tại sao không liên lạc với mình " Tịch Mạt, xảy ra chuyện vì sao không tới tìm mình! " Cô nói xong nước mắt nóng hổi chảy xuống qua ướt nhẹp bả vai Tịch Mạt. " Nhiều năm như vậy cậu đã ở đâu? Tịch Mạt, cậu thật sự có tốt hay không! "
" Cám ơn đã nhớ tới tôi, thật sự tôi rất tốt! " Tịch Mạt xa cách cười. " Tại sao cô? " Tịch Mạt còn muốn hỏi tại sao cô ta tại sao ở chỗ này đưa mắt nhìn người ở đây hình như Diệu Tình không có chuyện gì cùng người xuất hiện!
" Tình nhi, tại sao lại đi lâu như vậy! " Tiêu Lăng Phong đúng lúc đứng dậy đem Trình Diệu Tình kéo vào trong lòng. " Không phải muốn em quay lại sớm một chút có chuyện vui cho em sao! " Tiêu Lăng Phong nói xong không coi ai ra gì ôm Diệu Tình. " Tất cả mọi người chờ em thật lâu! "
" Hai người! " Tịch Mạt cau nhẹ mày lại, cô ta không phải nên cùng Trầm Kỳ Nhiên ở một chỗ sao? Vì sao cô ta và Tiêu Lăng Phong lại có quan hệ thân thiết như vậy.
" Tịch Mạt! " Diệu Tình tránh khỏi Tiêu Lăng Phong lôi kéo tay cô thương yêu vuốt nhẹ gương mặt của cô. " Tịch Mạt, thật sự là cậu sao? " Cô nghẹn ngào. " Mình tưởng rằng đời này cũng không có cơ hội nhìn thấy cậu nữa! Tịch Mạt, mình thật sự rất nhớ cậu! "
" Ha ha! " Tịch Mạt cười khẽ. " Tôi cũng vậy! " Lời của cô mặc cho người đều nghe được ra đây chẳng qua là lời khách sáo miễn cưỡng cũng không phải là thật sự nhớ.
" Tịch Mạt! " Trình Diệu Tình bị thương nhìn Tịch Mạt. " Tịch Mạt! " Cô lôi kéo tay Tịch Mạt. Mình biết không tin tưởng cậu là mình không đúng.
" Đừng nói nữa! " Tịch Mạt đột nhiên kích động lắc đầu. Cô xoay mặt nhìn thấy vẻ mặt tự nhiên của Bùi Hạo Thần, cô dùng sức cắn cắn môi. Không cần nhắc lại sự việc bốn năm trước đều đã là quá khứ rồi! Trong mắt Tịch Mạt kéo xuống kia phát sinh đau lòng xé đau đớn tim Trình Diệu Tình.
" Tịch Mạt! cậu làm sao vậy? Mình là Diệu Diệu! " Cô nghẹn ngào nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Mạt lên.
" Tôi biết! " Tịch Mạt gật đầu. " Nhưng chắc Thẩm gia sẽ tức giận vì sao cô lại xuất hiện ở đây? ".