Tuy rằng khi ở khách
sạn thái độ của Giang Mạc Viễn rất gay gắt, nhưng sau đó vẫn
sắp xếp người đưa Ngải Niệm đến căn phòng bên kia, bởi vì Ngải Niệm nhất quyết đòi ly hôn, đồng thời sợ con mình bị mẹ
chồng cướp đi, cho nên đã gọi điện báo cho mẹ đẻ cô tới Bắc
Kinh ngay, dù sao chuyện ly hôn thì giấy cũng không gói được
lửa, thêm nữa là có thể giúp Ngải Niệm chăm sóc em bé. Mới
đầu mẹ Lục Quân sống chết không đồng ý, lại trong lúc mất
kiểm soát đã nói rất nhiều lời khó nghe, vẻ mặt Lục Quân
cũng rất khó chịu, nhưng bởi vì có Giang Mạc Viễn và Mạnh
Khiếu ở đó cho nên không thể làm gì chỉ có thể tạm thời từ
bỏ.
Xe của Giang Mạc Viễn và Mạnh Khiếu đều để ở bãi đỗ xe ngầm
của khách sạn, trong thang máy chỉ có hai người họ nói chuyện, Hạ Lữ và Trang Noãn Thần đều im lặng đứng ở hai góc, chờ
thang máy đến nơi, Mạnh Khiếu nghĩ thế nào lại đề nghị: “Dù
sao trời cũng sáng rồi, hay là cùng nhau đi ăn sáng đi?” Hạ Lữ bên cạnh vẻ mặt đầy xấu hổ, mà vẻ mặt Trang Noãn Thần
bên kia cũng không thoải mái gì. Giang Mạc Viễn đem biểu hiện
của hai người đều thu vào đáy mắt, sau đó thản nhiên giảng
hoà, “Thôi tìm nơi nào đi nhanh thôi, hôm nay hơi bận rồi, để lần khác đi.”
Mạnh Khiếu cũng nhận ra vẻ khác thường của hai cô gái, gật gật
đầu, Hạ Lữ nâng tầm mắt liếc Trang Noãn Thần một cái sau đó
liền vội vàng cúi đầu, một câu cũng không nói chui vào trong
xe.
Trang Noãn Thần cũng không có động tác thừa thãi nào, chui thẳng vào xe.
Giang Mạc Viễn và Mạnh Khiếu nhiền liếc qua nhau, cả hai đều tỏ ra bất đắc dĩ.
Mở điều hoà, nhanh chóng đuổi đi không khí căng thẳng, khi xe ra
khỏi bãi đỗ xe, ánh mặt trời le lói qua tầng mây, một ngày
nóng bức lại bắt đầu.
Từ lúc lên xe Trang Noãn Thần đều yên lặng, dựa người vào ghế hai mắt vô thần nhìn phong cảnh bên ngoài của kính, như là hình
nộm giả người, yên lặng ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe
được. Khi xe đi ra đến đường chính, cô giơ tay mở radio, gặp đúng lúc chương trình ca nhạc buổi sáng sớm, ấm áp như gió xuân,
chỉ tiếc lòng của cô lạnh giá như tháng chạp, nghe vào lại
càng thêm phiền lòng.
Giang Mạc Viễn yên lặng nhìn tất cả, đợi bên tai lần nữa trở về yên lặng mới cười nhạt: “Em nghĩ gì thế?”
Trong lòng có tâm sự, dù âm nhạc có hay cỡ nào cũng phí công.
Trang Noãn Thần nhìn chằm chằm đường quốc lộ bên ngoài, lúc sau
mới nói: “Em nhớ lại khoảng thời gian Lục Quân mới theo đuổi
Ngải Niệm, lúc đó vẫn còn ở đại học, anh có biết lúc đó
Lục Quân theo đuổi Ngải Niệm như thế nào không?”
Giang Mạc Viễn xoay mặt nhìn cô một chút, tỏ ý cô cứ nói đi anh sẽ nghe.
“Lúc ấy còn có một sinh viên khoa Luật theo đuổi Ngải Niệm, nhưng Lục
Quân quá thông minh, anh ta không như cậu kia chỉ lấy lòng Ngải
Niệm, mà là thu phục được lòng người bên cạnh Ngải Niệm
trước. Anh ta mua tặng Hạ Lữ quyển tạp chí mà cậu ấy thích
nhất, lại mua cho em một đống đồ ăn vặt, cứ như vậy em và Hạ
Lữ đều nói tốt cho Lục Quân trước mặt Ngải Niệm, cứ như vậy
Ngải Niệm và Lục Quân yêu nhau. Nói đến đây, Trang Noãn Thần
thở dài, “Hiện tại ngẫm lại, là do em và Hạ Lữ vì một quyển tạp chí và đống đồ ăn vặt mà bán Ngải Niệm đi.”
Giang Mạc Viễn nhìn thẳng đường phía trước, đèn vàng sáng, xe đi
chậm lại, ôn tồn nói: “Em không thể nghĩ vậy được, ai cũng sẽ
thay đổi. Cho dù lời thề non hẹn biển có hoa mỹ đến thế nào
cũng sẽ bị hoàn cảnh và thời gian mài mòn, con người đều
hướng về phía trước, nếu không sẽ bị thế giới này vướt bỏ,
nhưng khi hướng về phía trước con người ta vẫn không ngừng lựa
chọn, nếu muốn vượt lên người khác chúng ta sẽ phải lựa chọn
bỏ đi một vài thứ, đó chính là sự thay đổi liên tục của
chúng ta, chẳng qua có người càng trở thành tốt hơn, có người
xấu đi mà thôi.”
Trong lời nói của anh có chút lạnh lùng, như là hơi lạnh trong xe,
khiến người ta lạnh cả người nhưng tức thì tỉnh ngộ. Hay cho
một câu “Cho dù lời thề non hẹn biển có hoa mỹ đến thế nào
cũng sẽ bị thực tế và thời gian mài mòn”, Trang Noãn Thần
quay đầu nhìn anh, anh đang nói Ngải Niệm và Lục Quân hay đang
nói cô và Cố Mặc?
Hiển nhiên, dưới sự chèn ép của hoàn cảnh và thời gian, cô và Cố Mặc đều thất bại.
“Có lẽ thời bây giờ, còn ai giữ lời thề non hẹn biển chứ?” Khẽ
thở dài một tiếng cô quay đầu, ánh mắt dừng ở trên cửa kính, đầy vẻ
thê lương.
Giang Mạc Viễn thu vào mắt hết mọi biểu hiện của cô, nhân dịp đèn
đổi màu giơ tay xoa đầu cô, hơi cong khoé môi nói: “Đừng nghĩ
loạn nữa, chúng ta đang nói chuyện Ngải Niệm và Lục Quân mà.”
Cô khẽ chớp mắt, không phải cô nghĩ lung tung, chính là trở nên
có chút đa sầu đa cảm thôi. Coi trọng vật chất và hoàn cảnh,
lòng người cũng trở lên lạnh lùng, càng là bởi vì như thế cô
mới hy vọng khi bên cạnh mỗi ai đều phải sống thật tốt, cho dù không vui cũng phải chân thành. Con người, không phải cuối cùng
đều bị hoàn cảnh xô đẩy sao? Nhưng thực tế là, cho dù là cô
hay Hạ Lữ, Ngải Niệm, kết quả vẫn bị bại bởi hoàn cảnh.
Con người phải làm gì mới có thể trở nên vui vẻ? Mệnh đề này
có lẽ ngay từ đầu đã là sai, là cô sai lầm vẫn muốn tìm kiếm kết quả chính xác nhất. Kỳ thật là cô, Hạ Lữ hay Ngải Niệm
đều không thể ngăn nổi ham muốn danh vọng mà trở thành người
thanh tâm quả dục được, không thể không muốn không cầu, cho nên
mới không thoát khỏi cái gọi là tham sân si khổ, yêu hận ly
hợp, bọn họ đều không thể đến bờ đối diện được.
“Vốn là một đôi tình lữ rất đẹp, hiện tại lại mỗi người một
ngả.”” Xe dừng lại, Trang Noãn Thần nhìn kiến trúc bên ngoài
mà có chút hoảng hốt.
“Lần này Lục Quân sai quá rồi.” Giang Mạc Viễn nói một câu công
bằng từ đáy lòng, ánh mắt có chút suy tư, “Chẳng qua hai người họ đến ngày hôm nay cũng không phải do lỗi của một người. Mẹ
chồng Ngải Niệm tuy xảo quyệt, nhưng lời bà ta nói thực sự
cũng không phải hoàn toàn là cố tình gây sự. Không chỉ Lục
Quân, đổi thành những người khác cũng không ai chịu nổi cảnh
về nhà mà bị vợ lạnh nhạt phải không? Có lẽ sau khi kết hôn,
Ngải Niệm đã thiếu phần quan tâm với Lục Quân chăng?”
“Cho nên sẽ tìm người đàn bà khác tìm sự an ủi và quan tâm sao?”
cô hiểu lời anh nói, ngữ khí có chút giận dỗi.
“Anh đang xem xét vấn đề, đương nhiên hành vi của Lục Quân không
đúng, là anh ta sai trước. Chẳng qua Ngải Niệm kết hôn cũng là
đánh cược một phen, nếu lúc trước đã chọn tha thứ, sao bây giờ không làm cho mọi chuyện tốt lên? Tóm lại trong lòng cô ấy luôn luôn nghĩ, kết hôn là vì đứa bé, vì mặt mũi người nhà, như
vậy cuộc hôn nhân này nhất định sẽ có vấn đề, cùng với cảm
giác oán hận Lục Quân, cho nên hành vi thường ngày sẽ có vấn
đề, lại thường xuyên có vấn đề thì sẽ đi đến kết cục này
thôi.”
“Đây là sự nguỵ biện của đàn ông các anh sao?” Cô hỏi lại.
Giang Mạc Viễn thấy cô lườm đành phải bất đắc dĩ chuyển lời: “Tin anh đi, anh luôn đứng về phía Ngải Niệm.”
Thấy thế, Trang Noãn Thần có chút dở khóc dở cười, khẽ lắc đầu,
“Những lời anh nói em đều hiểu, tóm lại hai người họ thế nào
em cũng không biết. Nhưng Lục Quân này thực đáng giận.” Nói đến đây cô hít một hơi, “Tuy rằng hiện nay tiểu tam nhiều, nhưng trâu không uống nước có người sẽ ấn đầu bắt uống sao? Điều em
muốn nói chính là đàn ông bây giờ khó mà không bị hấp dẫn,
những lời thề ước đều trở thành nói dối, còn có diễn kịch
khiến người ta không nhận ra đâu là thật giả.”
“Đừng vơ đũa cả nắm.” Giang Mạc Viễn cười thản nhiên.
Cô nghiêng đầu thấy mắt anh khẽ chớp, anh muốn nói anh là ngoại
lệ sao? Vậy Sa Lâm thì sao? Sau chuyện lần trước xảy ra, cô không thấy tin tức của Sa Lâm, cô không hỏi anh sẽ không nói, bọn họ
hiện nay không có liên hệ gì sao?
Tựa hồ ý thức được mình nghĩ nhiều, lại đem tầm mắt trở về của kính xe, cố gắng đẩy mọi lo lắng trong đầu đi.
“Em thấy tốt nhất nên tìm một vị luật sư giỏi cho Ngải Niệm mới
là mấu chốt, có thể giúp cậu ấy giành được quyền nuôi con.”
Cô khẽ nói, cô và Ngải Niệm ở chung nhiều năm nên rất hiểu
tính cô ấy, lần này sợ rằng cô ấy đã chết tâm.
Giang Mạc Viễn nắm tay lái, ngữ khí bình thản “Tìm luật sư không
thành vấn đề, nhưng Ngải Niệm phải nhanh chóng tìm một công
việc ổn định mới được, nếu không có thu nhập sẽ rất khó
giành được quyền nuôi con.”
“Những luật sư quen biết anh có phải đều là những kẻ mỏ nhọn lợi hại không tha cho người khác phải không?”
Giang Mạc Viễn cười cười, không trả lời cô mà nói khẽ, “Em nghỉ trước chút đi.”
Cô thấy thế liền không hỏi nhiều nữa, gật đầu nhắm mắt. Cô cảm
thấy rất mệt, lần này công việc đã phí sức, hơn nữa cả đêm
không ngủ, nhắm mắt không biết đã ngủ khi nào, cái gì cũng
không biết.
….. đường phân cách hoa lệ ….
Mẹ Ngải Niệm hôm sau liền hạy tới Bắc kinh, Trang Noãn Thần thấy
vậy cũng yên tâm hơn, mẹ Ngải Niệm vốn nóng tính, nghe nói
ngày hôm sau suýt chút nữa bà đã xé xác Lục Quân, chuyện này
cô cũng không thấy lạ.
Hai ngày nay Lục Quân đều chạy đến Bắc Kinh, nhưng Ngải Niệm đã
quyết định ly hôn, cứ như vậy qua lại hai người giằng co mấy
ngày, Lục Quân thấy không thuyết phục được Ngải Niệm liền bắt
đầu ngang ngạnh nhất quyết không chịu ly hôn, Ngải Niệm nhắc
tới ly hôn anh ta giả chết, nhưng sau lưng vẫn có gì đó giấu
diếm.
Khi hạt mưa đánh vào cửa kính, là lúc Trang Noãn Thần đang ngồi
nói chuyện uống trà với Lưu quản lý của Phỉ Tư Mạch, cửa
kính cách âm, chỉ có thể nhìn nhấy hạt mưa tí tách rơi.
“Thời tiết năm nay của Bắc Kinh thật sự lạ quá, nói mưa là mưa, làm gì có mùa hè nào nhiều mưa như vậy đâu?” Lưu quản lý khẽ
nhấp một ngụm trà nhìn bên ngoài cửa sổ thở dài.
Trang Noãn Thần cười mà không nói, trong đầu vô thức hiện lên lần
nghe được tiếng sấm trước đây, màn kia tựa hồ mới xảy ra ngày
hôm qua, như có thể nghe được. Quay đầu nhìn thoáng qua ngoài
cửa sổ, may mắn, mưa rất nhỏ, sẽ không có sấm sét.
“Bản kế hoạch của các cô tôi đã xem hôm qua, cảm thấy rất tốt,
không khó nhìn ra Trang tổng giám là người có ý tưởng trong
giới quảng cáo. Nhưng mà …” Lưu quản lý buông chén trà, chuyển
đề tài.
Lòng cô cũng có chuyển biến, ngưng mắt nhìn chăm chú anh ta, “Anh Lưu cứ nói thẳng đi.”
“Lần này a, Cao Thịnh đùa nhưng là đùa thật, đầu tư tất cả vào
Phỉ Tư Mạch, mục đích muốn là chiếm lĩnh thị trường. Chỉ
tịch Cao Tông Thịnh dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, Cao Thịnh
là tâm huyết của ông ấy, cho nên mỗi bước đi ông ấy đều vô cùng cẩn thận không để cho có sơ suất gì, đối với Phỉ Tư Mạch,
công ty nào có thể giành được quyền độc bá quảng cáo Phỉ Tư
Mạch thì phải xem xét kỹ lưỡng, tuyển chọn vô cùng nghiêm
khắc. Cao thiếu gia sẽ đến Bắc Kinh rất nhanh, cậu ta sẽ toàn
quyền quyết định chuyện này, tôi ý mà, đến lúc đó cũng chỉ
có thể nói đỡ mấy câu thôi, đến lúc đó để xem cô có cơ hội
gặp được Cao thiếu hay không.”
“Cao thiếu?” Trang Noãn Thần sửng sốt, “Ai là Cao thiếu? Không phải Cao tổng sẽ đến Bắc Kinh sao?”