Hào Môn Tổng Tài Sủng Lão Bà

Chương 101: Hối hận




Sáng hôm sau người dậy trước tất nhiên là Cố Ninh Tinh, cô nhìn anh ta vẫn còn ngủ say, mà nhanh chóng đi đến phòng của hai đứa nhỏ xem,
Hai đứa nhỏ vẫn còn đang ngủ say, vậy là trong nhà chỉ có mình cô là dậy sớm,
Cô nhanh chân đi xuống dưới bếp, chuẩn bị làm bữa ăn sáng cho mọi người,
Ở phía trên phòng ngủ, Âu Thành Nghiêm lúc này cũng tỉnh giấc, và quay qua thì không nhìn thấy cô nữa,
Anh ta ngay lập tức bước ra hành lang thì ngửi được mùi rất thơm, mà nhanh chóng đi xuống dưới bếp,
Anh ta đứng ở ngoài cửa phòng bếp, thân dựa vào tường mà nhìn cô đang chăm chú nghiêm túc nấu ăn, anh nhìn hình ảnh hiện tại của cô, mà anh lại nhớ năm xưa, Âu Thành Nghiêm cũng từng đứng từ xa nhìn cô như vậy,
Vậy mà anh ta năm đó lại là người ngu xuẩn, khốn kiếp đối xử tệ hại, không biết quý trọng người con gái này, anh ta liền cúi đầu thở dài một hơi,
Loading...
Cố Ninh Tinh lúc này đang nghiêm túc làm bữa sáng, thì quay qua phát hiện anh ta đang đứng thở dài, cô liền lên tiếng, "Anh nhìn đủ chưa, muốn ăn sáng hãy đi gọi con dậy giúp tôi đi "
Anh ta giật mình khi cô phát hiện mình đứng trước cửa phòng bếp, ngay lập tức lắp bắp, "Anh... Anh, ừm "
Sau đó không do dự mà đi thẳng lên lầu gọi hai đứa trẻ dậy, lúc anh ta bước vào thì thấy Cố Thành Nhiên đã thức dậy, anh ta nhìn thằng bè mà mỉm cười, vì anh ta nhìn thằng bé lúc mớ ngủ thật sự rất giống Cố Ninh Tinh,
Anh ta sau đó đi vào, xoa đầu thằng bé, còn bảo nó nhanh lên vì mami sắp làm xong bữa sáng,
Thằng bé nghe xong liền ngồi dậy, mà tự mình đi đến nhà vệ sinh để rửa mặt sạch sẽ, còn Âu Thành Nghiêm thì lại kêu gọi bé con và bế nó lên,
Lúc này Cố Ninh Tinh chuẩn bị đầy đủ thức ăn trên bàn, cô đứng bên dưới cảm thấy lâu quá nên mới đi lên phòng của thằng bé,
Cô vừa đi vào phòng đã nhìn thấy Âu Thành Nghiêm rửa mặt cho cô bé, Cố Ninh Tinh thích thú nhìn anh ta đang chăm sóc cô bé rất kỹ càng,
Quả nhiên anh ta đã thay đổi rồi, từ một người khó chịu lạnh lùng cao lãnh, vậy mà giờ đây rất thành thạo về chăm sóc trẻ con,
Cô liền nhìn từ bên ngoài phì cười một tiếng, rồi nhanh chóng đi vào kêu gọi cả ba đi xuống ăn sáng,
Ăn uống xong xuôi, lúc này Phong Diệp cũng đến để đón Âu Thành Nghiêm,
Vẫn như thường lệ, Âu Thành Nghiêm phải đến công ty, dù đang rất tiếc không muốn rời đi, lúc này anh ta mặc quần Áo hầu như rất nặng nề và chậm chạp, đến thắc cà vạt còn thắc không được,
Cố Ninh Tinh bên dưới cảm thấy anh, ta chuẩn bị quá lâu, nên đã đi lên phòng xem thử, thì lúc này nhìn thấy anh ta đang thẩn thờ thắc cà vạt, còn bị rối nùi một cục,
Cô liền phì cười một tiếng rồi nhanh chóng đi vào, giúp anh ta thắc lại cà vạt, "Được rồi, đừng lề mề nữa "
Âu Thành Nghiêm bất ngờ nhìn xuống với tình trạng cô đang giúp anh ta thắc cà vạt mà vui lắm, anh ta chỉ muốn khoảnh khắc này đừng trôi qua nhanh quá,
Xong xuôi tất cả Âu Thành Nghiêm bế bé con đi, nhưng nó lại không chịu vì không muốn xa Cố Ninh Tinh,
Sau đó cô mới dịu dàng xoa mặt con bé, cưng chiều nhẹ giọng nói lời thuyết phục,
Con bé nghe xong, liền nghe lời mà gật đầu đồng ý cho Âu Thành Nghiêm bế về, trước khi ra về tay còn bái bai cô, và một nụ hôn gió cho anh trai nhỏ của cô bé,
Âu Thành Nghiêm tủi thân lắm, vì cũng muốn ở bên cô lâu hơn, và cũng muốn hôn cô chào tạm biệt, nhưng tình trạng lúc này không cho phép,
Hai mẹ con cùng tiễn hai người ra ngoài, chờ xe đã đi khỏi, cô mới đóng cửa và định đi vào, thì lúc này Emma và Kháp Kháp cũng chợt trở về,
Cố Ninh Tinh nhìn bộ dạng của cả hai, mà cực kỳ tức giận, cô nhanh chóng bỏ đi vào nhà,
Kháp Kháp và Emma nhìn nhau rồi cũng nhanh chóng đi theo vào, lúc vừa bước vào Cố Ninh Tinh đã kêu gọi cả hai quỳ xuống, "Hai đứa hay lắm, còn dám đi qua đêm, mà không báo với tôi một tiếng "
Cả hai nghe cô bảo quỳ, liền phản xạ một chút lo sợ mà đột ngột quỳ xuống, "Tiểu thư em... "
Cố Ninh Tinh ngồi trên ghế khoanh hai tay lai với nhau, trên mặt cau có lên tiếng, "Kháp Kháp có chuyện tôi đã biết, vậy còn em, em có chuyện gì để giải thích không "
Cô hướng về phía Emma mà hỏi tội cô gái, vì chuyện của Kháp Kháp thị cô đã biết đi cùng ai, nhưng còn Emma cũng đi cả đêm không về, khiến cô lo lắng nên cô mới hỏi tội cô,
Cô gái cuối thấp đầu, lời lẽ cũng ấp úng, "Cố Tổng, em... "
"Thôi được rồi, nếu em không nói cũng không sao, dù gì cũng là chuyện riêng tư của em kia mà, hai đứa mau đứng lên đi, và hãy ăn sáng, còn chuẩn bị cùng tôi đến công ty Cao Thị "
Cả hai nghe vậy cả hai liền đứng lên, sau đó theo lời của Cố Ninh Tinh nói, một lúc sau cả ba người cùng với Cố Thành Nhiên đi đến công ty Cố thị,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.