Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 117: Ấm áp qua đi!




Sau khi Thi Tĩnh tỉnh lại lần nữa, người bên cạnh đã rời đi. Vị trí bên cạnh đã lạnh ngắt, Thi Tĩnh không biết rốt cuộc trong lòng mình bây giờ là lạnh giá, hay có chút may mắn nữa?
Giật giật khóe miệng, nhìn một mảnh hỗn độn trong phòng. Kích tình đêm qua nháy mắt ùa về trong đầu. Thi Tĩnh vùi mặt vào gối đầu khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Bọn họ dây dưa từ phòng khách đến phòng ngủ, sau đó là trên chiếc giường rộng lớn này, vật lộn nhiều lần, cuối cùng vô lực hôn mê trên giường.
Trời ơi, cô chưa từng điên cuồng đến như vậy!
Chịu đựng đau nhức bên eo, Thi Tĩnh xoay người xuống giường thu dọn chăn đệm và khăn trải giường hai người đã từng lăn lộn sau đó mới xoay người ra khỏi phòng.
Nhìn chiếc thảm trong phòng khách, kích tình đột nhiên lại ùa về trong đầu, hai tay cô ôm mặt ngồi xổm xuống, sau đó chạy vội vào toilet rửa sạch mọi dấu vết hai người đã lưu lại tối qua.
Thật vất vả mới đứng lên được, lại nghe thấy tiếng gõ cửa, Thi Tĩnh đứng dậy cảnh giác nhìn cánh cửa tiện tay lấy cái chày trong nhà bếp. Chờ đến khi có người xuất hiện sẽ giáng một gậy vào đầu người đó.
Cánh cửa chậm rãi mở ra. Một tay Vân Dật Bạch cầm theo bữa sáng sau khi vào cửa liền nhìn thấy tình cảnh đó. Trong phút chốc sắc mặt anh đen lại, "Cô đang làm gì vậy?"
Nhìn thấy là anh! Thi Tĩnh nhìn nhìn cái chày trong tay, theo bản năng giấu ra sau lưng, cười gượng, "Anh chưa đi sao?" Sự thật này khiến tâm trạng đang buồn bực của cô thoáng chốc vui hẳn lên, lời nói cũng dịu dàng hơn nhiều.
"Cô hy vọng tôi sẽ đi sao?" Vân Dật Bạch thản nhiên nhìn cô một cái. Hai người đều không nhắc lại chuyện tối qua anh mất khống chế mà thay đổi.
Đặt đồ ăn sáng trong tay xuống, anh cũng không ngẩng đầu lên nói, "Lại đây, ăn đi!"
"À!" Thả đồ trên tay về chỗ cũ, rửa sạch tay rồi trở lại phòng ăn. Căn biệt thự này tuy rằng đã lâu không có người ở, nhưng khi Thi Tĩnh và Thi Vĩnh Thành đến đây đã chuẩn bị đầy đủ hết mọi thứ. Vì vậy Vân Dật Bạch cũng không cần phải tốn nhiều sức để tìm thứ cần dùng.
"Anh cũng rất tự giác đấy nhỉ!" Nhìn bộ dáng quen thuộc của anh cô không nhịn được mà lên tiếng. Người này có phần rất tự giác!
Vân Dật Bạch tức giận liếc mắt nhìn cô, "Không phải cô quên rồi chứ, vốn dĩ nơi này là nhà tôi?!"
Buồn bực không lên tiếng ngồi xuống, Thi Tĩnh nhìn đồ ăn sáng đã được bày ra, nhìn anh vẻ mong chờ.
Ánh mắt chờ mong đó giống như của một con chó nhỏ khiến Vân Dật Bạch bất lực lắc đầu, "Ăn đi!" Anh xoay người đi vào trong phòng ngủ mặc lại bộ đồ ngày hôm qua.
Nhìn anh mặc xong, Thi Tĩnh tò mò hỏi, "Anh không ăn à?"
"Tôi đến công ty, thay quần áo!" Quần áo trên người đã không thể mặc lại, anh vẫn nên thay quần áo thì tốt hơn.
Nghe vậy, Thi Tĩnh cắn một miếng hơn nửa cái bánh bao chạy đến nhìn bộ dáng anh mặc quần áo nhăn nhúm không nhịn được lên tiếng, "Anh chờ một lát!" Chạy vào phòng của bố lấy ra một bộ đồ. Đưa cho anh.
"Cái này, là quần áo của bố tôi, tuy rằng không vừa với anh, nhưng so với việc anh mặc bộ cũ trở về thì vẫn tốt hơn?! Đến công ty rồi anh thay ra là được!" Cô nói.
Nói xong cô nhét nốt chiếc bánh bao vào miệng, đem quần áo nhét vào trong lòng anh xoay người tiếp tục xử lý bữa sáng.
Trầm mặc nhìn bộ quần áo trong tay, Vân Dật Bạch lại lần nữa xoay người trở về phòng thay quần áo.
Tương đối mà nói màu bộ quần áo của Thi Vĩnh Thành hơi u ám, bất quá khi mặc lên người Vân Dật Bạch thoạt nhìn lại thêm vài phần buồn cười.
Thi Tĩnh miễn cưỡng nhìn qua, phì cười một tiếng.
Không để ý đến nụ cười của cô Vân Dật Bạch mặt không biểu cảm ngồi xuống ăn chút đồ trên bàn. Nhân lúc này, Thi Tĩnh đi rửa mặt thay quần áo. Nhìn thấy Vân Dật Bạch vẫn đang ăn cô lặng lẽ đi về phía cửa.
Dù sao cô cũng chẳng sợ anh sẽ trộm thứ gì, nơi này vốn dĩ là chỗ của anh, có đồ gì có khi anh còn hiểu rõ hơn cô!
"Đứng lại!" Tiếng nói của Vân Dật Bạch truyền đến từ sau lưng. Anh cũng không quay lại, nhưng lại khiến bước chân của Thi Tĩnh phải ngừng lại.
Phẫn nộ xoay người, Thi Tĩnh quay lại, "Còn chuyện gì sao?"
"Chờ đã!" Anh chậm rãi nói. Miệng không ngừng nhai đồ ăn .
"Tôi muốn đi làm!" Thi Tĩnh kháng nghị!
Vân Dật Bạch không nói tiếp, ăn xong chậm rãi thu dọn đồ trên bàn. Sau đó mới đi đến bên cạnh người vẫn đang đứng chờ, "Đi thôi!"
Nhân lúc Vân Dật Bạch đi lấy xe, Thi Tĩnh vội chạy nhanh!
Cô cũng không đủ dũng khí để người khác biêt, cô và tổng giám đốc cùng đi một xe đến công ty. Trước đây để người ta biết là một chuyện, bây giờ cô làm việc ở Vân thị, đương nhiên sẽ không muốn trở thành đối tượng để người khác chú ý, vì vậy, cô quyết định đi trước.
Bất quá hai chân cũng không thể bằng bốn bánh xe, tuy rằng Thi Tĩnh chạy trước nhưng vẫn không tránh được bị Vân Dật Bạch lái xe đuổi theo. Hạ cửa kính xuống, Vân Dật Bạch đeo kính vẻ mặt ung dung thoải mái liếc nhìn Thi Tĩnh đang chạy như điên. Bộ dáng không nhanh không chậm khiến người ta phải nghiến răng.
Dừng lại thở hổn hển, Thi Tĩnh trừng mắt nhìn vẻ mặt hứng thú của Vân Dật Bạch, "Sao anh lại đi theo tôi?"
"Nhìn cô chạy rồi thở hổn hển rất thú vị. Có mệt không?" Một mặt điều khiển tay lái một mặt liếc nhìn cô, Vân Dật Bạch tựa tiếu phi tiếu nói.
Tên khốn, nhìn cô có chỗ nào mà tốt chứ! Thi Tĩnh trừng mắt nhìn, hai tay ôm ngực nói, "Anh đi đi!"
"Lên xe!"
"Không cần!" Thi Tĩnh không chút suy nghĩ mà từ chối.
Nheo con mắt vẻ nguy hiểm, Vân Dật Bạch trầm giọng mở miệng, "Lên xe!"
"Tôi sẽ không đến công ty cùng anh!" Thi Tĩnh nhỏ giọng nói.
"Vì sao?" Vân Dật Bạch nhíu mày hỏi. Xoay người mở cửa xuống xe đứng trước mặt cô.
"Tôi không muốn người ở công ty nhìn thấy tôi ở cùng một chỗ với anh!"
"Cô cho là bọn họ không biết sao?" Người phụ nữ này chẳng lẽ không biết, trước đó hai người bọn họ ở cùng một chỗ đã liên tiếp gây ra lời đồn rồi.
"Khi đó không giống bây giờ!" Thi Tĩnh mím môi, "Trước kia tôi có thể không để ý, nhưng bây giờ thì không thể! Nếu để người khác biết được..."
"Ở cùng một chỗ với tôi khiến cô thấy mất thể diện vậy à?" Vân Dật Bạch không nén nổi bắt đầu suy xét xem hình ảnh của anh trong lòng Thi Tĩnh rốt cuộc là thế nào, thì ra anh lại bị ghét bỏ thành như vậy.
Không phải là mất thể diện! Mà là cô không có cách nào để nói rõ với mọi người! Thi Tĩnh thầm nghĩ trong lòng.
"Tôi không muốn mấy tháng sau mọi người đều nói tôi bị ruồng bỏ. Như vậy có được không?" Cô bình tĩnh nói. Cô không hề quên giao hẹn trước đó của bọn họ. Sau khi cô mang thai sinh con cho anh, cô sẽ rời khỏi đây, điều này không lúc nào cô quên, mà còn phải luôn luôn ghi nhớ.
Vân Dật Bạch im lặng không nói, ánh mắt sâu thẳm gắt gao nhìn chằm chằm vào Thi Tĩnh, "Lên xe! Đừng để tôi phải nhắc lại lần nữa!"
"Tôi... anh định làm gì?"
Cô vừa lên tiếng Vân Dật Bạch liền đưa tay xắn tay áo lên, khiến Thi Tĩnh sợ hãi kêu lên.
"Cô không đi, vậy để tôi giúp cô!" Anh khom người ôm lấy cả người Thi Tĩnh nhét vào trong xe.
Bị ép vào xe, Thi Tĩnh cũng không giãy dụa nữa mà ngoan ngoãn ngồi yên đợi Vân Dật Bạch ngồi vào. Đến khi hai người đều đã ổn định chỗ ngồi của mình cô vội vàng lên tiếng, "Quan hệ của chúng ta không thể để người trong công ty biết được!"
"Được rồi!" Vân Dật Bạch bực mình nói. Cô không muốn có bất kỳ dính líu gì với anh sao?
"Chúng ta nên tránh gặp nhau!" Thi Tĩnh nghiêm mặt gật đầu, "Khi ở công ty anh không được đến nói chuyện cùng tôi!"
"Rốt cuộc thì cô là ông chủ hay tôi là ông chủ đây?" Vân Dật Bạch hừ lạnh. Dường như người phụ nữ này càng ngày càng không còn biết sợ.
"Vân Dật Bạch, tôi không muốn để người trong công ty để ý đến!"
"Cô nghĩ cô là ai, là con khỉ trong vườn thú để cho người khác đến xem hay sao?" Vân Dật Bạch lạnh lùng châm chọc, anh khởi động xe hướng về phía công ty rời đi.
"Anh mới là khỉ!" Thi Tĩnh mắng.
Vân Dật Bạch giật giật khóe miệng không thèm để ý tới cô lái xe rời đi. Người phụ nữ này càng ngày càng to gan, cô lại còn dám mắng anh nữa chứ!
Dọc theo đường đi dưới sự uy hiếp và dọa nạt của Thi Tĩnh, cuối cùng Vân Dật Bạch cũng đồng ý dừng xe cách công ty mấy chục mét để cho cô xuống.
Cởi bộ đồ thể thao trên người, Vân Dật Bạch thay bộ âu phục cất trong phòng nghỉ rồi đưa mắt nhìn bộ đồ thể thao vứt trên giường một lúc lâu.
Chính anh cũng không nhớ tối hôm qua anh làm thế nào mà đến được chỗ Thi Tĩnh. Thậm chí anh cũng không nhớ những lời cô đã nói. Đến khi anh tỉnh táo trở lại thì đã trải qua một cuộc lăn lộn với cô. Anh nên cảm thấy mình may mắn, lúc đấy mới không xảy ra chuyện xấu gì.
Chẳng lẽ, lúc anh không giữ được tỉnh táo, thân thể này đã thay anh lựa chọn đến tìm cô! Cô cũng không thắc mắc không chống lại mà để anh tùy ý làm càn.
Cô dùng chính sự dịu dàng của mình để bao dung toàn bộ cơn phẫn nộ của anh, sau khi anh tỉnh lại nhìn thấy người đang mê man trong lòng, lúc đấy trong lòng anh nổi lên một cảm giác kỳ lạ.
Ngón tay mảnh khảnh nhân lúc anh đang hôn mê mà lặng lẽ an ủi cơn giận trong anh, khiến trong lòng Vân Dật Bạch rung động.
Buổi sáng tỉnh lại, cô không hỏi, cũng không cố tìm hiểu sự bất thường của anh tối qua. Đổi lại là một người phụ nữ khác, thì đã không ngừng truy hỏi anh đến cùng.
Có lẽ là cô không hề quan tâm đến, nhưng hành động này của cô lại thật sự khiến anh khó mở miệng. Anh thật sự không biết phải mở lời thế nào.
Anh thừa nhận, tối hôm qua sau khi xem xong tài liệu Văn Thiếu Giác đưa tới, anh đã thật sự mất khống chế! Không, không phải anh không thể khống chế được, mà là anh đau lòng. Đó là đáp án khiến anh bi thương không thể chấp nhận nổi.
Tiếng chuông điện thoại từ ngoài cửa truyền đến, cắt đứt dòng suy nghĩ của Vân Dật Bạch, anh sửa sang lại quần áo một chút, xoay người đi ra ngoài. Bỏ lại bộ quần áo thể thao cô đưa trong phòng nghỉ. Bắt đầu một ngày làm việc.
Hôm nay Vân Dật Bạch khiến cho cả tập đoàn Vân thị lâm vào hố băng. Không ai biết nguyên nhân, nhưng mọi người đều thấp thỏm lo sợ thận trọng làm việc.
Thần kinh anh có vấn đề hay sao?! Lửa giận hôm qua vẫn còn chưa tiêu tan hết sao?
Người thứ ba đến phòng tư liệu đứng lại trước mặt Thi Tĩnh để lộ ra chút thông tin như vậy, Thi Tĩnh xoa xoa chỗ thắt lưng đau nhức không kìm được tự hỏi.
Ăn nhầm phải thuốc súng sao?!
Mặc dù vậy, cô cũng không hiếu kỳ mà an phận làm tốt việc của mình.
Tự nhiên có cái gì lướt qua đầu cô, đột nhiên cô như nghĩ đến điều gì, sắc mặt cô nhất thời trở nên nghiêm túc.
Nguy rồi, cô lại quên không hỏi Vân Dật Bạch!
Thế nhưng, chuyện này cô làm thế nào có thể mở miệng đây!
Thu lại ánh mắt, Thi Tĩnh cúi đầu không nói!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.