[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 106: Lựa chọn của lucius...




Editor: Hạ Liễu Quân
Beta-or: Quân
Thứ giấc ngủ có thể trấn an chỉ là tứ chi, đầu Snape vẫn mệt mỏi mà phấn khích như cũ. Vừa mở mắt ra, anh lập tức cảm nhận được mệt mỏi của cơ thể, từng cơ thịt đều đau nhức, những vết cào trên lưng chạm vào ga giường thật gợi lên đau xót nhè nhẹ. Nhớ lại điên cuồng đêm hôm qua của hai người, đơn giản là khó có thể tin! “Chết tiệt...” Anh thầm rủa mình, thật sự là quá phóng túng rồi, anh thật sự là khó có thể tưởng tượng ra bản thân lại điên cuồng như vậy, so với lãnh tĩnh cơ trí trong quá khứ là không hề hợp nhau.
Cậu bé xinh đẹp vẫn còn ngủ, mái tóc đen mềm mại cọ cọ trong lòng anh. Snape cử động cơ thể, đánh giá kiệt tác tối qua của mình: trên người Harry toàn vết hôn xanh xanh tím tím, bờ môi mềm mại bị chà đạp đến sưng vù kinh khủng nếu sưng thêm chút nữa càng đẹp mắt, Snape theo bản năng nghĩ. Lập tức vì sự không tiết chế dọa cho sợ. Rốt cục, giáo sư độc dược nghĩ, mình nhất định phải rất rất kiềm chế, quả quyết rời giường, đi vào phòng tắm xử lý.
Đáng chết Merlin! Anh phải như người người bình thường, buổi sáng sau khi xử lý sạch sẽ, ăn điểm tâm, công tác, mà không phải nghĩ đến việc quay lại giường tiếp tục hoạt động làm tình điên cuồng của buổi tối nếu không vì chính mình, cũng phải nghĩ cho Harry, nhóc đó không thể giằng co thêm một lần nào nữa!
Xem thành quả của mèo hoang nhỏ tối qua, trong phòng tắm, Snape đứng trước gương đánh giá dấu răng và vết cào trên người mình. Mặc dù vật nhỏ kia rất không hiểu tính nghệ thuật của luật khống chế, nhưng anh không thể không thừa nhận, đó là một con mèo hoang mĩ vị. Dùng nước nóng cọ rửa qua bắp thịt mệt mỏi đau nhức, Snape nghĩ, thoạt nhìn mình phải cần một lọ Tinh lực tề, anh xoa xoa trán, nghĩ có nên đem tên nhóc vô lại kia vào phòng tắm, cùng tẩy rửa không. Nhưng lo sự tự chủ của mình bây giờ, nên quyết định hay là quên đi cho vật nhỏ kia một cái thanh lý rồi thay đồ, hẳn là tốt hơn.
“Harry...” Xử lý xong bản thân, giáo sư bắt đầu đi đánh thức học trò của mình, “Ngoan... Dậy nào...”
“Em sắp chết... Sev... Đừng đụng vào em...” Harry uể oải mở hai mắt nặng trịch, giọng nói mềm nhũn cầu xin, “Van anh, em mệt gần chết rồi...” Âm thanh kia dần nhỏ lại, đôi mắt xanh biếc cũng từ từ đóng lại...
Snape bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình ôm lấy cậu, đi vào phòng tắm tự mình dính vào tên nhóc vô lại này đúng là không còn cách nào mà!
Cho nên... Cuối cùng mình vẫn phải cởi quần áo! Snape thở dài, mong muốn tự chủ của mình có thể nghe lời một chút. Anh cởi đồ của mình ra, sau đó là của cậu nhóc nửa ngủ nửa tỉnh nằm trong ngực. Da thịt chạm nhau, mềm mại trơn lán, xen lẫn với nước nóng, hơi lạnh và khô nóng dán vào người anh, trong nháy mắt đó, Snape nghe được trong một góc nào đó của cơ thể dục vọng đang kêu gào Merlin chết tiệt!
“Se... Sev...” Ngâm mình vào trong nước nóng, Harry rốt cục cũng khôi phục tinh thần, lười biếng nhìn người đàn ông trước mặt, thì thào một tiếng.
“Thả lỏng.” Snape thật vui vẻ khi cậu nhóc đã tỉnh, ngón tay bắt đầu nhẹ nhàng đi vào miệng nhỏ phía sau, vì tối qua kịch liệt làm tình, bên trong đóa hoa nhỏ nhiệt độ rất cao, hình như đã sưng đỏ. Harry ai oán trừng mắt nhìn anh, thoáng mở lỏng hai chân, phối hợp để đối phương rửa sạch dịch thể bên trong người.
Cảm nhận được thứ của anh từ bên trong chảy ra, Harry khẽ hừ một tiếng, lười biếng ghé vào ngực Snape: “Muốn chết... Cả đêm... Tinh lực của anh thật tốt...”
Snape hừ lạnh một tiếng, dùng khăn lau chùi cơ thể cậu: “Là em quyến rũ ta trước, cậu Potter ta đã nhắc nhở hậu quả với em rồi.”
Harry mân mê đôi môi sưng đỏ, lên án: “Vậy anh cũng không thể hành hạ em đến như vậy chứ...”
“Leo lên giường của ta trước thì không có quyền nói vậy đâu.” Snape vỗ vào mông nhỏ một cái, đổi lấy là tiếng hét thảm và cái trừng mắt của cậu nhóc.
Sau khi tắm rửa xong, Harry vô cùng thoải mái tất cả mọi việc đều một mình Snape ôm lấy, cậu chỉ cần phối hợp mấy động tác thôi. Snape dùng khăn lau khô hai người, cậu nhóc rút vào ngực anh, phát ra một tiếng rên thỏa mãn. Làm sạch hai người xong xuôi, Snape ôm Harry về giường, nhìn con mèo hoang bé nhỏ hài lòng chui vào trong chăn. Đưa cậu nhóc uống xong một lọ Tinh lực tề, mình cũng uống một lọ, Snape bắt đầu mặc quần áo.
“Anh muốn đi đâu?” Harry chỉ dựng nửa người trên, bây giờ còn là ngày nghỉ mà.
“Trang viên Malfoy.” Snape mặc vào áo chùng màu đen, “Tìm Lucius.”
Harry trưng ra vẻ mặt vợ nhỏ oai oán: “Anh vừa thượng em xong! Lại còn muốn tìm Lucius Malfoy! Em không đủ thỏa mãn anh sao, Sev?”
“Đừng có nói bậy, cậu Potter.” Snape gõ trán cậu, “Là chính sự.”
Snape chợt nhớ tới một việc, ngày Thi Đấu Tam Pháp Thuật kết thúc, Dark Lord sống lại, bạn tốt của mình cũng sẽ bị gã kia triệu hoán. Anh không muốn thấy bạn tốt lần nữa dẫm lên vết xe đổ, bước vào bi kịch của một con cờ.
Lucius đối với việc bạn tốt đến tìm trong lễ Giáng Sinh cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc. Chào hỏi một lúc, hai người đi tới thư phòng.
“Severus?” Lucius đưa một ly rượu đỏ cho anh, tự mình... cũng cầm một ly ngồi vào bàn. Nhìn dáng vẻ tâm sự nặng nề của bạn tốt, trực giác nói cho Lucius biết chuyện này rất quan trọng. Đương nhiên, là một Slytherin, cho dù trong lòng có nhiều nghi vấn hơn nữa, anh cũng không đặt câu hỏi, Severus sẽ tự nói với mình.
“Kakaroff tới tìm tôi...” Snape vừa nói một chút, Lucius đã hiểu là chuyện gì, “Anh... Cũng có dự cảm?”
Tay Lucius run lên, anh đặt ly rượu lên bàn, cười khổ một tiếng: “Tại sao không có? Nói vậy cậu cũng chờ hắn?” Anh chần chờ kéo tay áo, Dấu hiệu đen trên cánh tay cũng ngày càng rõ. Anh có chút si mê ngắm nhìn, tay chạm vào dấu hiệu kia, tự lẩm bẩm: “Tôi cảm giác được! Nó đang rất nóng! Hắn đang triệu hồi tôi... tôi...”
“Anh vẫn tiếp tục theo hắn?” Snape đứng lên, “Đúng không?”
“Chúng ta chạy không thoát. Severus...” Trong mắt Lucius mang theo tâm tình phức tạp.
“Là chúng ta? Hay chỉ là anh?” Snape nói trúng trọng điểm, “Lucius, anh vẫn ôm mộng tưởng với hắn! Chẳng lẽ anh cho là hắn sẽ chọn anh?”
“Tôi không có!” Lucius giải thích, “Tôi cũng không còn là thiếu niên mười lăm tuổi năm đó! Tôi làm sao không rõ... Trong lòng hắn căn bản không có tình yêu! Quyền lực mới là toàn bộ của hắn...”
“Như vậy anh hẳn phải chọn con đường cho riêng mình!” Snape nhắc nhở anh, “Lẽ nào... Anh vẫn muốn quay lại hôn áo chùng của hắn?”
“Thế nhưng...” Lucius chần chờ, “Tôi... Tôi không cách nào thoát khỏi... Cậu cũng như vậy! Chỉ cần còn cái dấu hiệu này, chúng ta vĩnh viễn vẫn là nô lệ của hắn...”
“Nếu như... Tôi có biện pháp?” Snape chậm rãi hỏi, “Nếu như tôi có biện pháp bỏ đi Dấu hiệu đen thì sao?”
“Không có khả năng!” Lucius lắc đầu, “Cậu có biện pháp gì...” Lời anh nhất thời ngừng lại, anh nhìn thấy cánh tay trơn tuột của Snape, trên đó cái gì cũng không có.
“Cậu...” Lucius chộp lấy cánh tay Snape, “Dấu hiệu đen biến mất? Merlin... Điều này sao có thể...” Anh khó tin ngẩng đầu, “Cậu dùng cách nào? Chẳng lẽ là Dumbledor...”
“Không quan hệ với ông ấy.” Snape nhàn nhạt nói, “Bây giờ, tôi chỉ dùng thân phận một người bạn tốt hỏi anh, Lucius, anh có tình nguyện rời khỏi Dark Lord không?”
“Nhưng tôi càng không thể vào Hội Phượng Hoàng.” Lucius khó xử, “Cậu cũng biết tính tôi, Severus.”
“Không, Lucius, tôi không phải đến làm thuyết khách.” Snape hiểu rõ lo lắng của bạn tốt, “Đây chỉ đơn thuần giúp đỡ một người bạn, tôi không hi vọng anh sẽ hối hận.”
“Nhưng...” Lucius lui về phía sau mấy bước, “Tôi thừa nhận, tôi không muốn buông tay... Tôi vẫn còn ôm ảo tưởng... Ảo tưởng hắn vẫn là Voldy của tôi, Voldy cưng chiều tôi nếu, chỉ là lợi dụng, hắn chỉ lợi dụng lực lượng và tài sản nhà Malfoy, tôi cũng cam tâm tình nguyện...”
“Nhưng hắn đã bỏ qua anh trước.” Snape chỉ ra sự thật, anh biết mình rất tàn nhẫn khi mở ra vết thương cũ của bạn tốt.
“Đúng vậy...” Lucius gật đầu, “Hắn đã bỏ qua tôi trước... Vào đoạn thời gian hắn dùng “Crucio” trừng phạt tôi, tôi cũng đã rõ... Gia tộc Malfoy đối với hắn đã không còn giá trị lợi dụng, tôi cũng chỉ là một trong những kẻ nô lệ của hắn...”
“Đừng do dự!” Snape nhìn anh, “Lẽ nào anh không nghĩ chút nào đến Draco? Draco chỉ còn ba năm nữa là sẽ thành niên! Lẽ nào anh muốn nó cũng đi vào Death Eater, đi thăm hỏi bùn đất dưới chân người kia sao? Thậm chí... Để nó thay thế chỗ của anh...”
“Đủ rồi!” Lucius cắt đứt lời anh, “Tôi hiểu rõ! Tôi hiểu rõ! Nhưng mà hiểu rõ là một chuyện, làm là chuyện khác... Cũng giống tình cảm cậu đối với Lily, không có cách nào buông tha nhanh như vậy...”
“Không cách nào buông tha... Vậy cũng phải buông tha!” Snape gằn rõ từng chữ một, “Bằng không... Tương lai anh nhất định sẽ hối hận!” Giống như trước kia mình luôn do dự, luôn trốn tránh... Hại Harry vì mình mà chết...
Lucius ngạc nhiên nhìn chuyển biến của bạn tốt, cậu ta giống như đã thay đổi xương cốt. Anh lắc lắc đầu: “Tôi... Bây giờ không có khả năng... Nhưng!” Anh hít sâu một hơi, “Ý tốt của cậu tôi nhận! Tôi... Tôi nghĩ muốn gặp hắn trước, có thể... Có thể qua một thời gian ngắn tôi sẽ chọn buông tha nhưng không phải bây giờ.”
“Nhưng hắn hiện tại đã tức giận...” Snape chần chừ, “Lỡ như lúc hắn triệu hoán... Tôi không xuất hiện, e rằng... Hắn sẽ giận chó đánh mèo lên anh...”
“Đó cũng là tự tôi tìm lấy.” Lucius cười khổ, “Tôi chỉ là không cách nào buông tha ảo tưởng, tôi muốn gặp hắn một lần... Dù sao, chúng tôi cũng đã từng như vậy...” Cho dù là yêu đương giả tạo, đó cũng là điều rất tươi đẹp...
Snape gật dầu: “Hi vọng của anh có thể...” Anh nuốt xuống những gì muốn nói, “Nghĩ tới Draco.” Anh chỉ có thể dùng ngôn ngữ cứng ngắc để che dấu lo lắng của mình, nhớ lại quá mười lăm tuổi của Lucius và Drak Lord, trong lòng anh dâng lên một trận chua xót, tình yêu đúng là một thanh đao hai lưỡi, có thể cứu vớt một người, cũng hoàn toàn có thể hủy diệt một người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.