Editor: Liễu Quân
Harry mày ủ mặt ê ngồi trong phòng hội nghị, Sirius đứng ở cửa mặt âm u. Snape sờ sờ đầu Harry, để lại không gian cho hai cha con đỡ đầu nói chuyện. Sirius gật đầu với anh, tỏ vẻ cảm ơn, lập tức vào phòng họp, đóng cửa lại.
Trong phòng hội nghị một mảng trầm mặc, Harry chịu không nổi không khí yên tĩnh này, mở miệng nói trước: “Sirius...”
Sirius đến trước mặt cậu, nhìn thẳng vào cậu: “Harry... Con giết ba Death Eater?” Trong giọng nói của anh mang theo sự không xác định, anh rất mong Harry nói không, thằng bé chỉ là một đứa nhỏ mười lăm tuổi, tại sao có thể... giết người...
“Nếu con nói không, chú có tin không?” Harry nhìn thấy suy nghĩ của anh, “Lừa mình dối người không phải là tính cách của con.”
“Con sao có thể...” Sirius dừng lại, “Tàn nhẫn...”
“Chú nghĩ tàn nhẫn?” Harry nhìn cha đỡ đầu, “Như vậy khi Death Eater mang theo Âm thi tấn con Hogsmeade sao chú không cho rằng bọn họ tàn nhẫn?”
“Nhưng... Nhưng con vẫn chỉ là đứa nhỏ...” Sirius thở dài, “Con không nên tiếp xúc với máu tanh sớm như vậy...”
“Con là đứa nhỏ... Nhưng tương lai giới pháp thuật lại đặt trên người con!” Harry vạch trần sự thật, “Cuối cùng con còn phải đi tìm giết Voldemort nếu như con không giết, toàn bộ giới pháp thuật sợ rằng đều không đồng ý, bọn họ mong muốn con làm người mang tội giết người cho dù con chỉ là đứa nhỏ.”
“Không giống! Đó là Voldemort...”
“Đó là Death Eater.” Harry cắt ngang lời anh, “Bọn họ không có gì khác nhau, đều tội ác tày trời, giết pháp sư và Muggle đến *** không hết.”
“Con...” Sirius vô lực phản bác, “Con có thể không làm vậy... Con có thể không giết ba Death Eater kia! Voldemort... Đó là kẻ thù con phải đánh bại, giữa các người nhất định phải có một hồi tử chiến! Thế nhưng... Ba Death Eater kia con có thể...”
“Thả bọn họ, để bọn họ tiếp tục giết nhiều người hơn nữa?” Harry hỏi ngược lại.
“Con có thể giao bọn chúng cho Hội Phượng Hoàng, để chúng ta xử lý.” Sirius nói, “Con... Con không nên ra tay, con thậm chí... Dùng lời nguyền chết chóc...”
“Sirius...” Harry đã biết trọng điểm cuộc nói chuyện lần này của bọn họ, “Nói con biết, chú cho rằng... Con sẽ trở thành Voldemort tiếp theo sao?”
“... Đương nhiên không...” Sirius vội vàng lắc đầu, “Con là con đỡ đầu của chú, chú hiểu con... Harry con sẽ không...”
“Nhưng mà lo lắng của chú là vậy chú nói cho con biết.” Harry đứng dậy, “Chú lo lắng con trở thành Voldemort kế tiếp, không chỉ là chú, từ một phút con vào Slytherin, rất nhiều người đều cho như vậy! Bọn họ cho là con sẽ trở thành Dark Lord kế tiếp, đúng không?”
“Harry!” Sirius lập tức dựng dậy, ” Chú... Chú tuyệt không nghi ngờ con! Chú... Chú chỉ là lo lắng con! Chú tin tưởng con sẽ không... Con là con của James và Lily, con không có khả năng...”
“Sirius, con là ai?” Harry đột nhiên hỏi một vấn đề kỳ quái, “Ở trong mắt chú, con là ai? Con không phải là James, cũng không phải là Lily, con chỉ là Harry, con đỡ đầu của chú...” Ở trong mắt Sirius, mình vẫn luôn là hóa thân của James và Lily, chú ấy vẫn cho rằng mình phải vào Gryffindor, chứ không phải là Slytherin.
“Chú biết con là Harry...” Sirius cúi đầu, “Chú chỉ không tự chủ được nghĩ đến James và Lily...”
“James không thích độc xà Slytherin, Lily cũng sẽ không vào Slytherin! Bọn họ không tùy tiện giết người, bọn họ không ai biết sử dụng pháp thuật hắc ám!” Harry nói, “Theo ý chú, con có quá nhiều điểm không giống ba mẹ, cho nên chú muốn con bỏ những thứ này đi, để trở thành một phiên bản y như đúc bọn họ...”
“Chú không có...” Ngay cả Sirius cũng nghĩ phản bác này cỡ nào vô lực, mình... Thật không phải nghĩ vậy sao? Mình chẳng lẽ không tùy thời tùy chỗ nhắc đến “James làm sao làm sao, Lily làm sao làm sao” sao?” Nhưng Harry phải là chính thằng bé, mà không phải James cũng không phải Lily, thằng bé là một cá nhân độc lập, mình cũng không thể áp đặt thằng bé những thứ này...
“Harry...” Sirius ngồi cạnh cậu, “Chú rất xin lỗi... Chú chỉ mong con...”
“Hy vọng của chú không nhất định là thứ con mong muốn, Sirus.” Harry nhìn anh nói ra từng chữ, “Con sinh ra, cuộc đời của con và người khác đã bất đồng, gánh vác của con so với người bình thường rất nặng. Con hiểu rõ mình muốn gì, con cũng hiểu rõ thế nào mới là tốt nhất với con, con biết chú lo cho con, nhưng... cũng xin chú... tin tưởng con...”
Sirius nhìn chăm chú con đỡ đầu của anh, thằng nhóc thật sự đã trưởng thành, nó có ánh mắt kiên nghị và dáng vẻ không cho người khác cự tuyệt... Anh thỏa hiệp, Sirius nhắm mắt lại: “Chú hiểu được... “
“Cảm ơn chú, Sirius.” Bất luận là cha đỡ đầu có hiểu hay không, chú ấy nguyện ý tin tưởng mình, vậy cũng đã đủ rồi. Harry nhẹ nhàng ôm anh một cái, đứng dậy ra mở cửa.
Snape đứng ở cửa, anh nhìn Harry một chút, trong ánh mắt mang theo thăm dò cùng quan tâm. Harry lắc đầu với anh, tỏ vể không có việc gì. Snape nhìn Sirius còn ngồi bên trong, lại nhìn Harry một chút, để Harry bước ra ngoài trước.
Harry muốn nói lại thôi, cậu biết hai người này không thể hòa hợp, lỡ như bọn họ đánh nhau thì sao. Snape hiểu rõ lo lắng của cậu, vỗ vỗ vai mỉm cười với cậu, để cho cậu yên tâm. Harry do dự quay đầu nhìn Sirius đang bối rối nhìn mình, quyết định vẫn là mình nên đi ra ngoài.
“Mi lo lắng cái gì?” Snape khép cửa, xoay người đi về phái Sirius, “Harry là một đứa nhỏ chừng mực, ta vẫn cảm thấy tố chất của em ấy khá tốt.”
“Mày không rõ, Snape.” Sirius lạnh lùng nói, “Đây là chuyện giữa tao và Harry.”
“Hừ! Ta không rõ?” Snape cũng không trong cậy hắn sẽ có vẻ mặt ôn hòa với mình, “Chỉ vì Harry giết ba Death Eater?”
“Mày nếu biết...” Sirius đứng bật dậy, “Pháp thuật hắc ám này mày dạy nó đúng không?! Tao chỉ biết... cũng chỉ có mày...”
“Pháp thuật hắc ám ở Slytherin là kỹ năng đầu tiên phải học.” Snape nhìn thấy ngón tay của con cẩu đần chỉ vào mình, không khỏi nhíu mày, “Ta nghĩ... Mi biết pháp thuật hắc ám không ít hơn so với ta, Black!” Gia tộc Black là gia tộc pháp thuật hắc ám, anh cũng không tin con cẩu đần từ nhỏ mưa dầm thấm đất này lại không biết.
“Tao có biết! Nhưng tao cho tới giờ...”
“Mi dám nói là chưa từng sử dụng qua bất kỳ pháp thuật hắc gì?!” Snape trước một bước cắt ngang lời anh ta, “Đủ, Black! Đừng cho mình trở thành thanh cao như vậy, gia tộc của mi có bao nhiêu người xuất thân Slytherin? Dù mi không phải là Slytherin, mi cũng đừng...” Anh nhẹ giọng đồng thời ác ý nói, “Vũ nhục huyết thống của mi...”
“Snape!” Sirius quát, “Mày...” Anh túm lấy cổ áo Snape.
“A...” Snape cười nhạt, “Bị ta nói trúng rồi phải không?” Mi nói gia tộc của mình đáng ghét, dính đến Slytherin đáng ghét, người sở hữu tính cách Slytherin đáng ghét... Chỉ là mi không ngờ tới... con đỡ đầu của mình là một Sl...”
Sirius đấm một quyền vào mặt anh! Snape lảo đảo ngã xuống bàn, khóe miệng lập tức bầm tím. Sirius đè anh lại, mình phải tiếp tục đánh, đũa phép của Snape đã đặt trước mặt anh: “Cẩu đần chính là cẩu đần! Lại dùng phương thức Muggle!” Snape cười lạnh, “Có muốn niếm thử lực lượng pháp thuật hắc ám trong miệng mi không?”
“Snape...” Sirius liều chết nhìn anh, nhưng đũa phép của đối phương lại chỉ vào mình, anh cắn răng, buông lỏng tay ra.
Snape cười lạnh đứng lên, vỗ vỗ bụi trên người, đũa phép trong tay vẫn như cũ chỉ vào ngực đối phương anh không hi vọng con cẩu đần này lại cho anh một cú: “Nói trúng tâm tư của mi rồi, nên mi thẹn quá hóa giận?”
“Snivellus!” Sirius hung tợn nói, “Đừng cho là tao không dám ra tay!” Anh cũng rút đũa phép ra.
“Mi đương nhiên dám...” Snape thong thả cười nhạo, “Mi có gì không dám? Mi dám phản bội gia tộc của mi, dám chạy đến Azkaban... Mi còn làm nhiều chuyện to gan như vậy, còn cái gì mà mi không dám làm?” Snape chợt nhớ ra gì đó, tăng thêm một kích, “Mi còn dám cổ vũ Potter với Lily... hoán đổi người giữ bí mật...” Anh ác ý cười lạnh.
“Mày câm miệng...” Sirius cắt ngang lời anh, “Không cho phép nói James với Lily! Mày sao dám... Bọn họ là cha mẹ Harry! Lily cũng là bạn tốt của mày! Mày sao dám...”
“Mi cũng biết bọn họ là cha mẹ Harry...” Snape nhìn thẳng vào anh, “Cũng đừng có nhập Harry với bọn họ là một, đừng đem tính cách của bọn họ áp đặt lên Harry...”
“Chình mày cũng chả tốt lành gì, Snivellus...” Sirius tức giận nhìn anh, “Đừng cho là tao không biết tâm tư của mày... Cũng vì Harry ngu như vậy, tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của mày! Mày vẫn luôn thích Harry... Đáng tiếc cô ấy gả cho James... Harry... Không phải là thay thế cho Lily...”
“Ba!” Snape lập tức cho anh ta một cái bộp tay vang dội, ” Một tát này là vì mặt mũi của Harry...” Bằng không anh sớm trực tiếp Avada rồi.
Má trái Sirius lập tức sưng lên, anh hung tợn tiếp tục nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Ánh mắt Harry y như Lily... Tao đã sớm nhìn ra, mày không chiếm được Lily, hiện tại lại dây dưa với Harry...”
Snape trực tiếp chĩa đũa phép vào cổ Sirius: “Đừng ép ta dùng đũa phép chặt chém, Sirius Black...” Anh tức giận đến nỗi đôi mắt đen của anh sắp phun ra lửa, “Mi nói như vậy... Không là vũ nhục Lily, cũng là vũ nhục ta và Harry...” Lời anh ngày càng nhanh hơn, “Mi cho là Harry không biết sao? Không, em ấy biết quá khứ của ta là Lily, em ấy biết ta đã đừng tích Lily... Nhưng... Em ấy biết lòng của mi với Potter sao?”
“Tao với James là bạn bè...” Sirius lập tức đớp lại, “Tao yêu là Remus...”
“Tâm tư của mi mi so với ta rõ hơn, hà tất phải lừa mình dối người?” Snape chặn anh ta lại, buộc anh ta lùi về phía sau, “Mi nhìn thấy tột cùng là Harry hay là James Potter, tự mi rõ... nhưng...” Anh dồn anh ta đến góc tường, “Mi phải rõ, không phải ai cũng giống mi... Trầm sâu vào quá khứ, vĩnh viễn cũng không ra được... James Potter đã chết, mi hãy suy cho Harry đi, ngẫm lại mà ngu ngốc canh giữ bên người tên người sói kia đi...” Anh thu hồi đũa phép, nhìn anh ta lần nữa, kéo mạnh cửa đi ra ngoài.