[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 135: Chocolate ngọt ngào




Editor: Ciel Míp
<3 Một cái kết ngọt ngọt đăng đắng như chocolate <3 “Draco, cậu không thích chocolate hả?” Draco nhớ Harry từng hỏi mình như thế. “Minh không thích mấy thứ ngọt chết người đó.” Lúc ấy tiểu thiếu gia Nhà Malfoy đã trả lời như thế, “Cậu đừng có với mình, cha đỡ đầu lại thích mấy món này nha!” “Đương nhiên là không rồi, khẩu vị yêu thích của bọn mình lệch tông với nhau từ đó giờ rồi, mình thích đồ ngọt.” Harry trả lời, “Nhưng mà nhiều chocolate quá cũng rất ngán, cho nên mình đang tự hỏi, phải xử lý mớ chocolate lễ tình nhân kiểu nào đây — xem ra cậu không giúp được mình rồi.” “Cậu kiếm Blaise đi, có thể cậu ta khoái mớ này đó.” Draco lười biếng trả lời. “Mình thấy cậu ta rất ít ăn đồ ngọt.” Harry hỏi, “Cậu chắc chứ?” “Coi nguyên người cậu ta cả một màu chocolate, là biết cậu ta thích chocolate rồi!” Draco nói, “Chocolate cậu ta thu được nhất định sẽ không ít hơn cậu đâu, vậy mà bị cậu ta ăn hết sạch luôn á.” “Mình đi coi sao.” Harry gật đầu, “Cậu ta lăn đâu rồi?” “Không phải ở trên sân Quidditch, thì là trên đường đi tới sân Quidditch thôi.” Draco khoát tay. Blaise Zabini, đang cưỡi cây Firebolt mới nhất lượn lờ giữa trời, cậu đang tự hỏi, nghĩ coi phải xử lý đống chocolate kia thế nào. Thật là, da cậu mà chocolate, không có nghĩa là cậu thích ăn chocolate có được không?! Được rồi, cậu thừa nhận bản thân không có sức kháng cự với chocolate trắng, nhưng mà mấy cái này là chocolate đen mà...... Nhìn tới mấy cái này, luôn làm cho cậu có một loại ảo giác đang tự cắn ngón tay mình ấy. Chocolate trắng thật tốt, vị sữa trăm phần trăm, nồng đậm, không có nhiều ca-cao như chocolate đen, tựa như...... da thịt của Draco, trắng trắng, mùi vị thật là...... Mình còn muốn cái gì á! Blaise cảm thấy mình nhất định bị quý ngài Kẻ Được Chọn ảnh hưởng, làm mình cũng bắt đầu bước lên con đường không bình thường. “Đại thiếu gia Zabini, cậu hoảng loạn cái gì thế?” Harry không kiên nhẫn. “Chúa Cứu Thế có gì phân phó hở?” Blaise dùng một tư thế rất đẹp trai ngừng trước mặt cậu, chú ý thấy cậu ôm một cái hộp trong tay. “Làm phiền cậu.” Harry đem cái hộp cho cậu ta. “Cái gì?” Blaise mở cái hộp ra, bên trong đều là chocolate đã được biến nhỏ lại, vẻ mặt cậu trở nên cổ quái, “Cậu sẽ không phải với mình......” Chết tiệt, cậu không hề muốn bị giáo sư Snape độc chết đâu à. “Mình ăn không hết, Draco nói cậu thích, vậy cho cậu.” Harry trừng mắt trợn cậu ta, “Đầu của cậu toàn là gì không vậy hả? Ngoài hormone với t*ng trùng cậu còn gì nữa không?” Quả nhiên là ăn nhiều nước miếng của giáo sư Snape có khác, ngay cả nói chuyện đều bắt đầu có một chút – hương vị rồi. Blaise không biết làm sao: “Được rồi, mình biết rồi mà......” Thiệt là, sao Draco lại nghĩ mình thích mớ này? Thật muốn mạng luôn mà! Quên đi, đem vứt chung với mớ chocolate khác luôn thôi! Một đường về thẳng ký túc xá, Blaise liền phàn nàn với bạn cùng phòng: “Draco, sao cậu lại để Harry tới tìm mình?” “Ủa cậu không thích chocolate hở?” Draco kỳ quái, “Mình vẫn cứ nghĩ là cậu rất thích chứ......” “Mình không thích tự ăn đầu ngón tay của mình.” Blaise lắc đầu. Draco cười nhạo: “Có đôi khi, mình rất nghi ngờ, hay là đầu ngón tay của cậu cũng ngọt luôn?” “Muốn nếm thử chút không?” Blaise đưa ngón trỏ quơ quơ trước mắt cậu. Draco ngó tên bạn công tử playboy cười tới hớn ha hớn ở như muốn nở bông nở hoa trên mặt, cúi đầu cắn một cái! “A —” công tử playboy Zabini hét rầm một tiếng, “Nhả...... Buông ra! Cậu là chó hả!” “Ngó cái mặt dại gái của cậu coi!” Draco khịt khịt, “Hiện tại biết sự lợi hại của mình chưa?” “Rồi rồi rồi, ai chẳng biết phẩm hạnh của tiểu thiếu gia Draco lợi hại đâu!” “Blaise, lựa chọn của cậu thì sao?” khói lửa chiến tranh đã sắp tới gần, Draco đã nhận ra lựa chọn của cha mình, cậu nhìn bạn tốt, gia tộc Zabini vốn luôn trung lập, nhưng hiện tại...... “Cậu lo mình sẽ lựa chọn Dark Lord hả?” Blaise ngó cậu. “Cậu chỉ luôn chọn lợi ích.” Draco cười khẩy, “Chúng ta là quý tộc, đều rất hiểu nhau.” “Vậy cậu cũng có thể hiểu được, mình cũng không phải là người cay nghiệt tàn nhẫn.” Blaise không đủ sức sống, “Chứ chẳng lẽ thiếu gia Malfoy có tình có nghĩa, còn mình thì là tên phản bội bạn bè sao?” “Rất xin lỗi, Blaise.” Draco vội vàng áy náy nói, “Chỉ là mình.....” “Cậu yên tâm!” Blaise nhìn cậu, “Harry là bạn cậu, cũng là bạn của mình......” Huống hồ coi tình hình hiện tại, năng lực của Harry cao hơn Dark Lord nhiều, còn có sự xuất hiện của Thánh Đồ, Death Eater đã thế suy sức yếu, căn bản là chẳng có thể có kết quả nào nữa. Gia tộc Zabini theo sát sau gia tộc Malfoy, đứng về phe Kẻ Được Chọn. Lập tức, dưới sự dẫn dắt của cậu rất nhiều gia tộc trung lập cũng theo sau, Giới Phép Thuật chia làm hai phương, chiến tranh hết sức căng thẳng. Chiến tranh chấm dứt thật sự nhanh, lời hứa mà Blaise từng ưng thuận đã có thể thực hiện, tộc trưởng tiếp theo của gia tộc Zabini là bạn tốt của Kẻ Được Chọn, rất mau chóng liền đạt được danh hiệu quý tộc lớn thứ hai ở Giới Phép Thuật kế sau gia tộc Malfoy. “Blaise, con là kiêu ngạo của gia tộc chúng ta.” Cho dù là những trưởng lão ban đầu chướng mắt thân phận của cậu trong gia tộc cũng không thể không thừa nhận. Trong lòng Blaise cũng không có bao nhiêu vui sướng, vốn là, vì thân phận của mẹ cậu mà cậu đã bị không biết bao nhiêu kẻ trong gia tộc khinh thường! Chỉ bởi vì cậu có một người mẹ kết hôn bảy lần, những người đó đã lập tức ghét bỏ bản thân! Lúc trước, nếu không có gia tộc Malfoy tỏ vẻ ủng hộ Kẻ Được Chọn trước một bước, bao nhiêu người còn hô hào phải đi theo Dark Lord. Sau thì, bị dính cản trở của mình, công khai bày tỏ thái độ của bản thân, các trưởng lão vẫn tỏ ra không đồng ý, thậm chí còn có người nói cậu sẽ làm gia tộc Zabini ngóc đầu không nổi! Kết quả thì sao? Bây giờ, thấy mình có quyền có thế, những người này lại vừa khóc vừa tranh nhau bấu víu chút quan hệ với mình, chỉ hy vọng có thể đạt được nhiều thêm một chút quyền lực tiền tài...... Hừ! Lúc trước là kẻ nào bảo thủ? Sao có thể...... Bọn họ nghĩ cậu sẽ bị lừa sao?! Blaise hầm hừ, tự uống một ly rượu đỏ, một hơi nốc hết. Cậu mệt sắp chết, thật sự là quá mệt mỏi, thật vất vả củng cố địa vị của bản thân, cậu cũng sắp phải tốt nghiệp......Sự vụ từ đó mà theo tới càng lúc càng nhiều, sản nghiệp của gia tộc, hôn sự của bản thân, còn có tương lai của gia tộc Zabini nữa...... “Blaise!” Cậu thấy người mẹ xinh đẹp của mình đi vào phòng, “Con nên chuẩn bị được rồi, con quên đêm nay còn một yến nữa à?” “Mẹ xinh đẹp của con ơi, đại nhân ngài lại xem xét thêm một người cha thứ tám cho con nữa hả?” Blaise cởi bỏ nút thắt trên áo trong, chuẩn bị thay quần áo. “A...... Thiệt ra thì mẹ ngắm trúng tên nhóc nhà Black kia kìa......” Vị phu nhân xinh đẹp mỉm cười, đôi môi đỏ mọng đầy gợi cảm. “Sirius Black ấy à?” Blaise cười khẽ, “Thôi đi, mẹ à, khi nào thì mẹ cũng bắt đầu thích loại em trai này? Không phải ngài vẫn thích đàn ông chính chắn sao?” Sirius Black vực dậy gia tộc Black của chú ấy, những năm gần đây gia tộc Black cứ phát triển không ngừng. “Mẹ chỉ đang chán thôi, muốn thay đổi khẩu vị một tý.” Phu nhân chẳng hề để ý. “Vậy mẹ ở yên chút đi.” Blaise khuyên nhủ, vươn tay lấy lễ phục mới của mình, “Ngài sẽ không thể giống những phu nhân khác uống trà trưa trà chiều rồi thì đi coi quần áo mới sao?” “Vậy thì sẽ rất có lỗi với cái danh hiệu ‘Black Widow’ kia của mẹ con quá.” Phu nhân đắc ý nở nụ cười. “Được rồi, con sẽ chờ xem ông chồng thứ tám của ngài.” Blaise ngẩng cằm. Yến hội bóng người nườm nượp khoe áo khoe hương, ăn uống linh đình. Blaise dựa trên cây cột, chẳng hề để ý uống ly rượu trong tay. Sirius Black rõ ràng chả có tý ý tứ nào với mẹ mình, à không, bà ấy lại tìm tới con mồi mới rồi, cầu Meilin phù hộ vị quý ông này...... Cậu cười khẩy. “Một mình sao?” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Blaise không quay đầu lại, chỉ thuận thế dựa về phía sau, tựa vào người tiểu thiếu gia Malfoy: “Không phải cậu không đến sao?” “Ba ba với mẹ đều đi du lịch hết rồi, mình có thể không tới sao?” Draco vỗ bờ vai cậu, “Yến hội của gia tộc Zabini, gia tộc Malfoy dĩ nhiên phải gia tộc đương nhiên phải đi.” “Hừ!” Blaise cười khẽ, “Mình hơi váng đầu, muốn ra hít thở không khí chút, cậu thì sao?” “Đi chung đi.” Draco biết tính cậu, hai người lập tức đi ra khỏi lễ đường. “Thiệt là đáng ghét......” Blaise kéo cà-vạt xuống, cởi bỏ nút thắt trên cổ áo, không có tý hình tượng ngồi trên bậc thang sau vườn hoa. “Đáng tiếc...... Chúng ta đều phải đối phó với mấy chuyện thúi hoắc này.” Draco ngồi cạnh cậu. “Thực hoài niệm thời gian ở Hogwarts......” Blaise thở dài, “Cậu thì sao?” “Khi đó nhàn nhã bao nhiêu aizzz......” Draco gật đầu, “Cậu không đói hở? Mình thấy cả tối cậu cũng chưa ăn thứ gì cả.” “Đói? Sao lại không đói chứ?” Blaise cười khổ, “Cả ngày nay mình chả thể ăn cái quái gì cả. Đối phó cái này, ứng phó cái kia...... Trong bụng mình trừ rượu ra, chả có quái gì cả......” Cậu cảm thấy dạ dày co rút một chút, “Nhưng mà mấy thứ trên tiệc rượu kia...... Thật là làm cho người ta ngán chết mà!” Draco sờ sờ túi tiền, đưa cho cậu thứ gì đó: “Ăn không?” Là một cái chocolate, cái vỏ ngoài đã bị cậu ta lục tìm rách ra, lộ ra chocolate mà nâu bên trong. “Cậu cũng biết tớ không thích mấy thứ này mà!” Tuy rằng nói vậy, nhưng kết quả là Blaise vẫn cắn một miếng, “Nhưng đại khái là cũng không tệ lắm......” Tuy rất ngọt, nhưng chất lỏng ngọt ngào ấm áp hòa tan cái rét lạnh trong bao tử của cậu, làm cậu cảm thấy thoải mái hơn. “Còn nói mình không thích ăn.” Draco ngó cậu ăn nguyên miếng chocolate xong cười nói. “Tớ không thích chocolate, tớ chỉ thích chocolate trắng.” Blaise nhai miếng chocolate cuối cùng trong miệng, “Tớ cũng không thích.” Draco nói, “Tớ không thích chocolate! Bất kể trắng đen luôn......” Môi Blaise đột ngột sáp tới, che miệng cậu lại. Draco sửng sốt, không phải cậu chưa từng hôn người khác, tộc trưởng gia tộc Malfoy, muốn dạng người gì mà không có. Hôn...... số người hôn với mình đếm không hết, nam nữ đủ loại đủ kiểu, nhưng với Blaise...... Thật ra cậu chưa từng nghĩ tới...... Đầu lưỡi khoan khoái lập tức sáp lại. Cậu cảm thấy có thứ gì đó theo dòng nước vào trong miệng mình, dính dính, nhưng rất ngọt, vị sữa và vị chocolate cùng nhau lan tỏa khắp mọi chỗ...... Đầu lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau, một chút chocolate cuối cùng kia hòa tan thành chất lỏng nhỏ giọt xuống từ khóe miệng hai người...... Quả thực rất ngọt...... Draco mơ mơ hồ hồ nghĩ thế. “Sao nào?” Blaise mỉm cười, nhìn đôi mắt lam xám kia. Draco cũng mỉm cười: “Cũng không tệ lắm......” Cậu giống như chưa thỏa mãn mà liếm liếm môi. “Muốn không......” Blaise ra dấu về hướng phòng ngủ. Draco đứng dậy, sửa sang lại áo chùng: “Cậu dẫn đường?” “Cực kỳ vinh hạnh.” Blaise không để ý hình tượng, mặc áo chùng nhiều nếp nhăn đứng dậy. Sự qua đời của Harry là một đả kích vô cùng lớn với Bộ Phép Thuật, Draco nhìn quan tài của bạn tốt và cha đỡ đầu chìm trong lửa phượng hoàng bắt đầu dấy lên, sinh ra chút xúc động. “Giờ...... Chỉ còn lại chúng ta......” Cậu thở dài. “A, chúng ta vẫn còn ở đây......” Blaise gật đầu, “May mắn là còn cả hai chúng ta.” “Đúng vậy, hai chúng ta......” Nếu chỉ có một người, vậy mới khó chịu...... “Trở về thôi.” Blaise bắt lấy tay cậu đã lạnh như băng. “Ừm.” Hai người cùng sóng vai rời đi. May mắn...... Còn có nhau...... Blaise về đến nhà, mẹ cậu đã chuẩn bị danh sách của một đống lớn tiểu thư quý tộc cho cậu: “Con nên kết hôn rồi, Blaise! Zabini gia tộc cần lưu lại đời sau!” “Con còn nghĩ ngài còn đang bận tâm tìm kiếm chồng kế của ngài chứ.” Blaise nhìn người phụ nữ đã bắt đầu già đi trước mắt. “Được rồi! Đừng cho là mẹ không biết chuyện của con với gia chủ nhà Malfoy! Con thích chơi với nó là chuyện của con, nhưng con là người thừa kế của gia tộc Zabini!” Người phụ nữ hơi bực dọc. “Con cũng đâu có nói là không kết hôn.” Blaise hít sâu một hơi, “Ngài không phải xem xét tốt lắm rồi sao? Vậy ngài cứ sắp xếp đi.” Cậu luôn là một đứa con nghe lời, cho tới tận bây giờ cũng thế. Hôn lễ của gia tộc Zabini đã được tuyên bố với bên ngoài, Blaise không có phản ứng gì cả, vẫn làm theo ý mình như trước, bạn hỏi hôn lễ ấy hả? Mẹ cậu ta rảnh muốn chết kìa, bà ấy sẽ chuẩn bị tốt thôi. “Bà ấy sốt ruột hả?” Sau khi hoan ái hôm nay, Draco tựa đầu giường, sợi tóc vàng kim đã dài gần hơn phân nữa lộn xộn phủ lên đầu vai, làm cậu nhìn qua vô cùng gợi cảm biếng nhác. “Rõ là thế.” Blaise hít vào một hơi, “Cậu thì sao? Không vội hả?” “Tớ đã nói ba ba tớ đi chuẩn bị rồi, đoán chừng thời gian hôn kỳ không xa của cậu nhiều lắm.” Draco gật đầu, “Nhìn qua thì hình như hai đứa mình đều thật là thảm hại.” Blaise xé mở một cái chocolate, cắn xuống một miếng, lập tức Draco tiến đến khóe miệng cậu, hai người hôn nhau, nhấm nháp chocolate ngon miệng...... Chất lỏng màu nâu rơi trên ra giường, Blaise đặt Draco ở dưới thân, rồi phủ người lên...... Chocolate...... Rất nhiều rất nhiều chocolate...... Ngón tay màu chocolate dính chất lỏng chocolate lên, vẽ lung tung từng chút từng chút một trên thân thể trắng nõn của người bên dưới, sau đó đầu lưỡi đỏ tươi liếm từng chút từng chút một liếm hết những mỹ vị đọng lại này...... Đầu ngón tay màu chocolate...... Chất lỏng chocolate...... Vói vào trong thân thể của người bên dưới...... Mồ hôi rơi rớt trên hai cơ thể quấn quýt lấy nhau, thân thể màu chocolate bao trùm thân thể trắng nõn...... Chocolate đen...... Chocolate trắng...... Chúng ta đều là một...... Chất lỏng chocolate nhễu lung tung đầy trên ra giường....... “Giao trước......” tộc trưởng Malfoy tựa trên người tộc trưởng Zabini, “Chỉ cho cậu ôm cô ta một lần thôi đó! Bằng không......” Răng nanh sắc nhọn của cậu cắn cái lỗ tai của tên kia. “Ai…ha! Cậu đâu phải cún!” Blaise đánh nhẹ cậu một cái, đặt cậu dưới thân, “Cậu cũng thế......” “Đương nhiên, mình chỉ cần một đứa con nối dòng, về phần khác...... Ai quản được!” Draco cười khẩy, “Một cái danh hiệu tộc trưởng phu nhân hẳn là phải thỏa mãn được mấy cô ấy! “Mấy cô ấy sẽ phải thấy đủ......” Blaise hôn sợi tóc vàng kim, “Bằng không...... Chúng ta có thể làm người không vợ......” “Đúng vậy......” Chân dài trắng nõn cuốn lấy eo cậu. “Muốn thêm lần nữa không?” “Ừmn......” Tôi thích chocolate, rất nhiều rất nhiều chocolate...... Chocolate đen, chocolate trắng...... Chocolate ngọt ngào...... Draco cười đậm. Cậu có thích chocolate không? Đương nhiên, hơn cả chocolate...... Nhớ cậu như chocolate...... Ngọt không? Rất ngọt, vô cùng ngọt...... Trong cái đêm đó, ở rất nhiều rất nhiều cái đêm như thế, bản thân đã nhấm nháp được. Không, phải nói là cái đêm thảo luận chocolate kia, bản thân từng nghĩ tới...... Này, Blaise, da thịt của cậu...... Không biết nếm thử cũng ra là vị chocolate hay không nhỉ? Cậu nếm thử một chút, chẳng phải sẽ biết rồi sao? Tớ nếm thử một lần, cậu liền vĩnh viễn trở thành của tớ......TOÀN VĂN HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.