[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 49: Xà quái ơi xà quái à…




“Vẫn không được, hay là… thử lại lần nữa xem?” Harry suy tư, “Trừ ‘Open’ ra còn có thể nói gì nhỉ?”
Hai người hai mặt nhìn nhau, Snape nói: “Ta nghĩ, phải để cho pho tượng này mở miệng, mở miệng nói chuyện… Vậy tức là…’Speak’, em thử xem thế nào?”
“Speak to me?” Harry nghĩ nghĩ, “Như vậy chủ ngữ hẳn nên là Slytherin?” Cậu nghĩ xong, lại một lần nữa mở miệng nói: <<Speak to me, Salazar Slytherin!>>
Miệng bức tượng chậm rãi mở ra, có thanh âm loạt xoạt do bị ma sát của mặt đá truyền đến – Đến rồi! Harry và Snape vội vàng nhắm mắt lại.
Harry nghe thấy một giọng nói lạnh băng truyền tới: <<Là ai? Ai đang kêu gọi ta?>>
<<Harry Potter, học sinh học viện Slytherin>> Harry bình tĩnh trả lời.
<<Nhà Slytherin? Cậu hiểu ngôn ngữ của chúng ta, cậu có huyết thống Slytherin à?>> Xà quái trườn tới cạnh người cậu, Harry nghe được mùi hôi thối bốc ra từ nó.
<<Không biết, ta đến từ gia tộc Potter>> Harry thành thành thật thật trả lời.
<<Ta không ngửi được huyết thống của Slytherin trên người cậu, mà nghĩ lại cái tuổi của Slytherin, huyết thống này đã rất mỏng manh rồi… >>
Harry cảnh giác: <<Mấy ngày trước đã có người khác tới rồi sao?! là người như thế nào vậy?!>>
<<Là giống cái, nhưng dù là giống cái đi nữa ta cũng chẳng nhìn bộ dáng, mà ta chỉ ngửi mùi để phân biệt chứ không phải dựa vào cái mặt.>> Xà quái ti ti kêu. Quân: thật chỗ này Quân định sửa thành nữ sinh, nhưng nghĩ tới nó là xà quái… nên giữ nguyên ý luôn đi.
“Mr. Nó nói mấy ngày trước đã có người tới đây rồi.” Harry nói ý của xà quái cho Snape nghe.
<<Hắn là ai?>> Xà quái tò mò hỏi. Quân: chỗ này Sara để là “Ông ta”, nhưng Quân nghĩ xà quái ngàn năm tuổi đối với một con người 30 tuổi chắc không lễ độ tới mức đó đâu hen =]]]]
<<Severus Snape, viện trưởng chủ nhiệm nhà Slytherin.>> Harry nói.
“Hỏi nó có muốn đi theo chúng ta không? Nhanh lên!” Snape có chút không giữ kiên nhẫn được nữa, anh cũng không muốn đêm dài lắm mộng.
<> Harry vội vàng nói.
Xà quái lắc đầu: <<Ta không thể đi được, năm mươi năm trước có một tên nhóc đi vào, nó cũng là hậu nhân của Slytherin, nó và ta đã lập khế ước, không có mệnh lệnh của nó, ta không ra ngoài được – trừ khi thằng nhóc ấy tự nguyện giải trừ khế ước, cho cậu và ta cùng lập khế ước mới.>>
<<Năm mươi năm trước… tên cậu ta là gì?>> Harry gần như đã đoán được tên của đối phương.
<<Tom Marvolo Riddle>>
<<Như vậy, chỉ cần người đến là người trước kia thì tức là có thể thả bạn ra ngoài sao?>> Harry vội vàng truy hỏi.
<<Không được, trừ ‘chính bản thân kẻ kia’, phải đúng bản thể tên nhóc đó, ngoài ra, ai cũng không thể! Cái giống cái kia cũng nhiều lần nói muốn thả ta ra ngoài, nhưng mà không có khả năng.>> Xà quái phun lưỡi phì phì, <<Kì thật ta cũng muốn ra ngoài, nhưng hiện tại lại chỉ có thể dùng đường ống nước mà đi à…>>
<<Vậy lần trước tôi lại nghe thấy bạn ở đây hô cái gì mà ‘Blood… Rid… Kill’ các loại là…>> Harry do dự nói.
<>( Sara: Ách, Xà quái mà cũng quất roi nữa ak =.=|||) Xà quái tự trách, <<Thật xin lỗi, ta thực sự không giúp được các ngươi…>>
<<Không sao…>> Harry chỉ có thể nói như vậy, rồi quay sang thuật lại cho Snape nghe.
Kì quái, theo lý thuyết, người kia hẳn là kẻ lấy được Horcux, cũng là nói bị Voldemort kí sinh trên người, tại sao kẻ đó lại không thả xà quái ra? Snape thấy thật khó hiểu, nhưng xà quái đã không ra được, vậy thì tha nó một mạng thôi.
“Vậy chúng ta đi trước.” Snape nói.
<<Tạm biệt… Gặp lại sau… Chúng tôi phải đi rồi…>> Harry cảm thấy có lỗi với xà quái, nhỏ giọng tự trách.
<> Xà quái có chút lưu luyến, <<Các người phải đi rồi ư, tạm biệt – cậu còn có thể đến đây không, cậu nhóc?>>
<<Ừm… có thể, lần sau tôi có thể mang một ít thức ăn tới cho bạn, được không nào?>> Harry biết nó tịch mịch, đồng ý.
Hai người ra khỏi mật thất, lại lén lút rời khỏi toilet nữ. Lúc này trời đã gần sáng, Harry ngáp một cái, nhìn Snape: “Mr. Em có thể tới chỗ Mr ngủ không? Em mà ngủ một mình chắc chắn sẽ bị trễ…”
Đây là cái cớ rách nát gì? (Oo|||) Snape trừng mắt với cậu một cái: “Đuổi kịp!” kéo tay cậu, đi về phía hầm.
(Sara: Em nói chứ GS khoái mún chit mừ còn… Snape: Avadar… ôm đầu lăn mất) Quân: Cái nỳ gọi là tự tạo nghiệt không thề sống nà =]]]
Vừa về tới hầm, Harry liền hỏi một tràng như bắn súng liên thanh: “Mr. Cái người kia không phải là bị Horcux khống chế sao? Nếu Voldemort ký kết khế ước cùng xà quái, vì cái gì mà ông ta không thể thả xà quái ra ngoài? Vậy tột cùng là người nọ có bị Horcux khống chế hay không chứ?”
Snape bị cậu hỏi tới đầu óc choáng váng: “Được rồi! Được rồi! Ta cũng không biết rõ ràng hết được, còn em, trước tiên phải đi ngủ một giấc – Ngày mai còn phải đi học nữa! Đợi đầu óc rõ ràng rồi mới nghiên cứu tiếp, được không nào?”
“Mr. cũng không biết nha…” Harry lẩm bẩm lầm bầm, ngáp thêm cái nữa, lắc lư lung la lung lay vào trong phòng ngủ.
Hôm nay Halloween, trần nhà Hogwarts loé lên mấy tia chớp, những gương mặt được khắc lên mấy cái đèn bí đỏ dưới ánh chớp xanh lộ ra vẻ dữ tợn. Những món điểm tâm ngọt cùng với đường quả chất thành từng núi nhỏ, chất đầy trên những dãy bàn là đồ ăn phong phú, các học sinh vui vẻ ăn uống nói cười. Harry chú ý có mấy người không xuất hiện trên dãy bàn nhà Gryffindor, nhỏ giọng hỏi Draco: “Saokhông thấy Weasley tới vậy?”
“Thằng đó hả?” Draco tựa hồ nhớ tới gì đó, buồn cười nói: “Mình nghe nói nó nhận lời mời tham gia tiệc Tử Nhật của Nick – suýt – mất – đầu rồi.”
“Trời lạnh như vậy mà cậu ta còn tham gia tiệc tối với lũ ma?” Harry cười nói, “Merlin phù hộ cậu ta…” Quân: tiểu Har đáng yêu ngây thơ của ta đâu rồi ô ô… trả tiểu Har hiền lành cho ta… hức…
“Maybe” Draco cười nói, chạm cốc với cậu.
Sau khi kết thúc tiệc tối, Harry theo đoàn người trở về Phòng Sinh Hoạt Chung. Khi đi tới lối vào hành lang gần cầu thang, phía trước truyền tới những tiếng huyên náo. Đã xảy ra chuyện gì, Harry và Draco cùng liếc nhau một cái, lập tức chen vào đám người phía trước.
Ở trên bức tường cạnh hai cánh cửa sổ bằng thuỷ tinh, Hàng chữ đỏ như máu dưới ánh sáng của bó đuốc nhấp nhá lúc sáng lúc tối, phát ra những tia sáng yếu ớt quỷ dị: “The Chamber of secrets has been opened – enemies of the heir… beware.” (Phòng chứa bí mật đã được mở ra – kẻ thù của người thừa kế… hãy coi chừng) Weasley, Granger và Longbottom ba người đứng ngơ ngác bên cạnh tường, vẻ mặt kinh hoảng.
“Enemies of the heir… – chỉ có một mình mày thôi, Mudblood (Máu Bùn), coi chừng đi!” Draco cười lạnh.
“Chuyện gì xảy ra?” Giáo sư McGonagall chạy đến phía sau, nhìn thấy hàng chữ viết trên tường, trên mặt bà cũng lộ ra một tia kinh hoảng. Mà ngay lập tức, Dumbledore cùng những giáo sư khác cũng chạy tới.
Lên tiếng hỏi nguyên do sự tình xong, Dumbledore liền mang theo ba “kẻ gây hoạ” để hỏi kỹ lại. Giáo sư McGonagall lên tiếng sơ tán đám đông đang bu đen bu đỏ, để đám học sinh năm trên mang đàn em năm dưới về phòng ngủ.
Mật thất đã được mở ra? Mở thì mở, dầu gì thì xà quái cũng chẳng ra được! Ngược lại, Harry tuyệt không có một tia hoảng sợ.
Mà Draco thì lại một bộ dáng lo âu: “Cậu nói… mật thất thực sự được mở ra rồi à?”
“Nếu theo hàng chữ trên tường kia, hẳn là ý này.” Harry nói, “Sao vậy, cậu khẩn trương gì chứ?”
“Cậu nói… người thừa kế của Slytherin thực sự xuất hiện sao?” Draco thực hoài nghi, “Ba ba từng nói với tớ, năm mươi năm trước mật thất đã được mở ra một lần, tớ nghĩ… cậu cũng biết người đó là ai?”
“Tớ biết rõ những gì kẻ địch của tớ đã làm.” Harry từ chối cho ý kiến, “Cậu không cần quá lo lắng, sẽ chẳng phát sinh chuyện lớn gì đâu – chẳng qua, đó chỉ là một câu nói mà thôi” Hai người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã trở về phòng ngủ, Harry vỗ vỗ bả vai Draco, vào phòng trước.
Draco bị ngữ khí thoải mái của Harry làm cho bất ngờ, thật giống như… giống như bất cứ sự tình gì đều nằm trong tay cậu ấy vậy. Điều này làm cậu vốn căng thẳng cũng từ từ buông lỏng.
Nửa giờ sau, Harry chạy tới hầm hỏi về sự tình sau đó.
“Ba tên Gryffindor ngu ngốc đó chỉ ở chỗ không nên đứng kia không đúng thời điểm, căn bản là không phát hiện cái gì.” Snape cởi áo chùng, cởi bỏ nút thắt ở cổ áo. Nói chuyện với mấy Gryffindor ngu ngốc không có đại não thực sự là một loại dày vò, mà nghĩ tới vừa rồi Dumbledore che chở lũ nhóc càng làm anh đau đầu.
“Dù thế nào… nhưng chúng ta có thể xác định người mở ra mật thất là người bị Horcux khống chế.” Harry nói, “Nói vậy, không hẳn là chúng ta không có thu hoạch.”
Vấn đề là cái Horcux nào, Snape nhủ thầm trong lòng, không phải vương miện Ravenclaw, cúp Hufflepuff lại đang ở trong Gringotts, dây chuyền Slytherin vẫn đang trong tay con gia tinh Kreacher điên điên khùng khùng, nhật ký vốn cũng vẫn tốt… Anh nghĩ đi nghĩ lại, chẳng lẽ là cái nhẫn kia? Không nhẽ có người phát hiện cái nhẫn?
Ngày hôm sau khi đi học, cảnh Harry nhìn thấy trước tiên là đám Gryffindor tụ tập bàn tán xôn xao, dường như còn nhìn Draco bằng một loại ánh mắt kì quái, khiến Draco rất nổi giận.
“Tớ xem chừng cậu đã bị bọn họ coi là người thừa kế Slytherin rồi.” Harry âm thầm bật cười.
Draco liếc cậu bằng nửa con mắt, không nói gì.
Sau đó trên lớp Lịch sử Phép Thuật, Granger lớn mật hỏi giáo sư Binns về chuyện mật thất. Giáo sư Binns cũng không biết nhiều, chỉ có thể giới thiệu đơn giản về ít chuyện. Draco hừ lạnh, cho Granger một cái liếc: “Mudblood không biết sống chết…”
“Người không biết thì không sợ gì.” Harry nói, “Cậu không thể không bội phục, cái này là dũng khí Gryffindor.”
“Cái loại dũng khí này…cũng đúng!”
Sau giờ học, Harry và Draco cùng đi qua hành lang hướng về đại sảnh đường thì vừa vặn nghe thấy Weasley lớn tiếng phán quyết: “Tớ vẫn cho rằng Salazar Slytherin là một tên đần biến thái. Nhưng tớ không nghĩ tới thì ra ông ta lại là một tổ tiên phế vật yêu thích luận huyết thống thuần! Tớ tuyệt không vào, không dính dấp gì tới cái học viện đần độn đó – nói thực, nếu nón phân viện phân tớ vào Slytherin, tớ sẽ trực tiếp ngồi xe lửa về nhà…”
“Ron Weasley!” Draco bị chọc tức, thằng đó bình thường nói mấy thứ linh tinh loạn thất bát tao thì thôi đi, đằng này hôm nay rõ ràng… “Mày dám vũ nhục Salazar Slytherin!” Cậu không kiềm được móc đũa phép ra, “Serpensortia!” (Mãng xà tấn công) Một con rắn lớn màu đen, vừa thô vừa to từ đầu đũa phép hiện ra, nó ngóc đầu lên, kêu tê tê, phi về phía Weasley!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.