[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 56: Hấp dẫn cùng thẳng thắn…




Hạ Liễu Quân
oOo
“Cậu khỏe, Riddle! Tôi gọi là Harry, Harry Potter.” Harry viết tiếp, “Cậu làm sao lại xuất hiện trong nhật ký?”
“Đây là nhật ký của tôi, cậu xem, trên bìa còn có tên của tôi.” Chữ của Tom Riddle lại xuất hiện trên nhật ký, “Cậu sao lại tìm được nhật ký này?”
“Nó xuất hiện trong túi sách trống rỗng của tôi, cậu biết chuyện gì xảy ra không?” Harry tiếp tục viết.
“Tôi cũng không biết, tôi không thể cảm nhận được chuyện bên ngoài” Tom Riddle nói dối không gãy chữ.
“Vậy làm sao cậu xuất hiện trong nhật ký này? Cậu dùng phát thuật gì vậy?” Harry đưa ra một vấn đề.
“…” Tom Riddle hiện nhiên là bị vấn đề này làm khó rồi, hắn chần chờ một lát mới trả lời, “Đây là phát thuật nhỏ do tôi phát mình, có thể đem suy nghĩ thu vào trong vở… Bất quá độ khó rất cao…” Hắn sợ Harry đột nhiên nói một câu “Tôi cũng bướt bắt chước”, đành phải lấy cớ từ chối.
Dark Lord này… có phải quá ngây thơ rồi không? Harry có chút thấy kỳ quái, có phải là linh hồn bị xắt miếng nhiều quá, sinh ra di chứng đi? Đương nhiên, cậu cũng không đần như vậy, cậu cũng không ngốc như vậy, nhất định phải hỏi đến cùng. Dark Lord đã ngây thơ ngu ngơ như vậy, cậu chỉ còn cách ngây thơ hơn thôi (Quân: Em có chắc là em đang nói em không hả???). Harry giả vờ như sợ hãi thán phục viết: “Cậu thật lợi hại tôi có thể thường xuyên tìm cậu nói chuyện không?”
“Đương nhiên! Cậu có thể tìm tôi bất cứ lúc nào!” Tom Riddle rất hưng phấn trả lời, không nghĩ nhanh như vậy mà Chúa cứu thế này đã bị lừa rồi! Quả nhiên tiểu Tom quá ngây thơ rồi, nếu như đối phương là Gryffindor có khả năng dễ dàng tin tưởng hắn, nhưng rất đáng tiếc, Harry là Slytherin.
Giữa trưa ngày thứ hai, sau giờ cơm trưa, Snape mượn cớ tìm Harry có việc, nói cho cậu biết: “Nhật ký không thấy đâu.”
“Cái gì?!” Harry giả vờ như rất giật mình, “Làm sao… Nó sinh ra tư tưởng độc lập được sao?”
“Chỉ sợ là vậy.” Snape chau mày.
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
“Yên lặng theo dõi biến động.” Snape cũng không có biện pháp gì, “Tân lực chú ý xem, có ai có tính cách thay đổi thực lớn không…Có thể…” Anh không nói gì nữa, hiện tại bọn họ đang ở tình trạng bị động, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Snape quyết định xử lý những trường sinh linh giá khác trước.
Đối với sự xuất hiện của Hoxcur này, ma xui quỷ khiến thế nào Harry không nói cho Snape, Harry dù biết Snape đối với sự biến mất của Nhật ký sẽ rất sốt ruột. Nhưng không vì sao, cậu nghĩ chuyện này là chuyện của mình cậu, cho dù chuyện này rất nguy hiểm, nhưng cậu vẫn muốn làm. Có lẽ… là muốn chứng minh thứ gì đó…
Trời dần nóng lên, trận đấu Quidditch cũng dần tới gần. Markus Flint đặc biệt làm ra một đống kế hoạch tác chiến cho Slytherin, Draco phải trải qua một đợt huấn luyện quỷ khốc, mỗi ngày trở về đều trong tình trạng kiệt sức. Thậm chí trong bữa sáng Blaise không chút hoa lệ mà ví von: “Lúc cậu ấy trở về y như một con chó chết…”, vì thế Draco phóng một cái đĩa lên đầu cậu ta để báo đáp lại.
Bởi vì Snape cấm Harry đến sân bóng. Harry chỉ có thể ủng hộ trên tinh thần cho Draco.
“Cậu sẽ không đến thật sao?” Draco “U oán” mà nhìn cậu, “Harry cậu thế nào lại nhẫn tâm cho mình một mình…”
“Đủ rồi, đừng buồn nôn như như vậy!” Harry cắt ngang cậu ta, “Da gà của mình đều xuất hiện rồi!” Cậu nhún vai, “Cậu không phải không biết, giáo sư Snape cấm mình đến sân Quidditch, nếu không…” Cậu làm động tác cắt cổ.
“Ai kỹ thuật nay của cậu tốt như vậy lại không thể dự thi…” Draco tiếc nuối thở dài, “Mình thật không rõ cha dỡ đầu nghĩ gì.”
“Được rồi, mau đi đi!” Harry vỗ vỗ vai cậu ta, “Cố lên!”
“Đúng rồi, mình thấy gần đây cậu đều trong phòng ngủ, bận rộn cái gì vậy?” Draco ăn xong điểm tâm hỏi.
“Mình à…” Harry lộ ra nụ cười, “Mình đang học làm sao dụ dỗ học sinh vị thành niên…”
“A?” Draco run một chút, “Mình không biết… cậu còn có tật xấu này…” Cậu ta nhìn Harry ánh mắt giống như đang nhìn một kẻ bệnh tinh thần.
Harry chỉ làm mỉm cười, dùng dĩa ăn trong tay xiên một cái bánh tươi trong mâm, không biết đang nghĩ gì.
“Tom, đoạn thời gian trước Hogwarts phát sinh một ít sự tình như vậy… Về sau, tôi phát hiện… mình là một Xà ngữ, cậu nói… Tôi thực là người thừa kế Slytherin sao?” Harry đem chuyện mật thất mở ra và chữ viết nói cho Tom Riddle, cũng nói mình là một Xà ngữ.
Harry Potter là một Xà ngữ? Chẳng lẽ gia tộc Potter cũng có huyết thống Slytherin? Tom Riddle kết lại, cũng không phải không có khả năng này, dù sao lịch sử gia tộc Potter cũng lâu đời… Chẳng lẽ vì như vậy, cho nên Harry Potter mới có thể đả bại mình? Bởi vì hắn cũng là người thừa kế của Slytherin? Hai người không thể đồng thời tồn tại? Thiếu niên Tom Riddle bị những lời này làm cho rối loạn đến sắp hôn mê, hơn nửa ngày không trả lời.
Còn có chữ viết kia là ai làm? Là người ủng hộ Slytherin, hay là… một cái hồn phiến khác? Merlin, làm sao mình có thể vượt qua những chuyện này? Tom Riddle có một loại dục vọng rất muốn gãi đầu đáng tiếc hiện tại tay cũng không có mà đầu cũng không nốt.
“Tom?” Harry nhắc nhở hắn, “Cậu làm sao vậy?”
“Không có gì…” Tom Riddle cả buổi mới hồi phục nói, “Tôi cũng không rõ lắm chuyện người thừa kế Slytherin, bất quá, tôi biết mật thất vào năm mươi năm trước đã từng mở ra một lần…”
“Cậu cũng biết chuyện mật thất?” Harry trong lòng cười lạnh, chuyện này không phải ngươi làm ư!
“Tôi đương nhiên biết chuyện về mật thất, ở thời đại của bọn tôi, bọn họ nói đây chỉ là một thần thoại, nó cũng không có tồn tại. Nhưng đó là nói dối. Lúc tôi học năm năm, mật thất mở ra, quái vật tập kích rất nhiều học sinh, hơn nữa cuối cùng còn có một học sinh chết, tôi bắt được người mở mật thất, hắn bị khai trừ rồi. Thế nhưng lúc đó hiệu trưởng thấy việc này phát sinh ở Hogwarts là một sỉ nhục, bởi vậy không nói ra chân tướng. Bọn họ bịa một lý do về cái chết của cô bé kia. Bọn họ cho tôi một cái huân chương cũng cảnh cáo tôi im miệng. Nhưng tôi biết chuyện này sẽ phát sinh lần nữa. Quái vật còn sống, người có năng lực thả nó ra không có bị giam lại.”
“A? Harry có chút tò mò, hắn định chứng minh chuyện này thế nào đây? Chẳng lẽ lại thả quái vật ra lần nữa? Harry tiếp tục viết: “Quái vật kia cuối cùng là cái gì?”
“Tôi dẫn cậu đi xem được không?”
Harry dừng lại trong một chớp mặt, do dự một lát, sau đó viết xuống hai chữ: “Được thôi.”
Những trang nhật ký bắt đầu gợn lên, giống như có một cơn gió lùa qua, đến giữa tháng sáu thì dừng lại. Harry nhìn thấy tờ giấy ghi ngày mười ba tháng sáu nổi lên một mảng hình ảnh, ngay sau đó, cậu bị hút vào.
Harry phát hiện mình xuất hiện trong văn phòng Dumbledore, nhưng ngồi ở đó cũng không phải Dumbledore cậu rất nhanh hiểu ra, đây là một đoạn trí nhớ, thuộc về Tom Riddle.
Có người gõ cửa phòng. Một cậu bé ước chừng mười sáu tuổi đi đến, trước ngực của cậu ta lóng lánh một huy chương cấp cao. Cậu ta so với Harry cao hơn nhiều, có một đầu tóc đen bóng, nhìn rất đẹp trai phong độ.
Nghe thấy vị pháp sư kia gọi cậu ta là Rillde, Harry trong lòng nghĩ: Dark Lord lúc trẻ nhìn không tệ!
Theo hai người nói chuyện với nhau, bắt đầu dẫn ra “Sự kiện tập kích” lần đó, Dark Lord của chúng ta rất biết xem khẩu vị người, hắn sắm vai hoàn mỹ một học trò ngoan, vì Hogwarts mà lo lắng, thế nhưng hiệu trưởng lại không nhận tình của hắn.
Lúc Tom Riddle rời đi, ngay lúc đó gặp được giáo sư môn Biến hình Dumbledore. Dumbledore rất có thâm ý nhắc nhở hắn phải cẩn thận, Dumbledore không hổ là cáo già, cụ đã hoài nghi Tom Riddle ngay từ lúc đó rồi.
Tức thì, dưới sự dẫn dắt của Tom Riddle, Harry đến trước một cánh cửa để mở, một cậu bé cao lớn dị thường nói mấy thứ gì đó với đám nhóc khác đúng là Rubeus Hagrid. Tom Riddle bắt đầu cãi vả với hắn, nói hắn nuôi một con quái vật, Hagrid giải thích nói đó không phải là quái vật, hai người thậm chí bắt đầu đánh nhau.
Hagrid dùng một thần chú giống như ánh sáng của lửa chiếu sáng toàn bộ hành lang. Hagrid bị đẩy một phát, cửa sau lưng hắn đột nhiên bị đẩy ngã, từ bên trong bò ra một vật lông xù. Một thân thể lông xù cực lớn, hành động chậm chạp, một đống chân màu đen, rất nhiều mắt lòe lòe, còn có một cặp càng sắc bén Harry đương nhiên biết rõ, bất quá đó chỉ là con nhện tám mắt từng xuất hiện ở rừng cấm, Aragog.
Lúc Harry lần nữa quay trở về hiện thực, có chút dở khóc dở cười lắc đầu, vật phẩm thay thế này thật sự chính là… rất có lực rung động a! Nhưng chỉ cần có chút tri thức mọi người có thể phân biệt đó chỉ là một con nhện, nó có thể giết người, nhưng cùng Slytherin không có một chút quan hệ này quá không phù hợp tính cách Slytherin rồi, quái vật này quá mức thô lỗ và trực tiếp theo tính cách Slytherin, nếu muốn dưỡng sủng vật thì phải âm lãnh và giấu diếm.
Harry cằm bút lên, tiếp tục viết: “Cậu xác định đó là quái vật trong mật thất?”
“Đương nhiên, bằng không cậu cho là cái gì?” Tom Riddle trả lời.
“Nhưng mà…” Harry thoáng cười lạnh, “Là cái gì để cậu cho rằng tôi sẽ đem nhện tám mắt với xà quái trộn lẫn một chỗ, Tom?”
Những lời này đối với Tom Riddle không thua gì một đạo sấm sét giữa trời quang, Nhật ký chần chừ thật lâu, mới xuất hiện dòng chữ: “Cậu đã đi mật thất?”
“A! Đừng quên, tôi là một Xà Ngữ, hơn nữa là một Slytherin, tự nhiên sẽ không bỏ qua mật thất.” Harry viết, “Cũng giống như… cậu làm hồi năm năm thôi…”
“Cậu biết ta là ai?!” Chữ viết của Tom Riddle trở nên lộn xộn, hiển nhiên hắn cảm nhận được nỗi kinh hoảng.
“Chẳng qua là một trò chơi văn tự thôi mà, Dark Lord.” Harry viết xuống câu cuối cùng, không đợi câu trả lời của hắn, khép lại bản nhật ký.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.