Ciel Míp
oOo
“Như vậy…” Harry nhìn Granger thuận lợi hôn mê bất tỉnh trực tiếp xoay người, nhìn xà quái trước mặt, <<Hierbo? Thoạt nhìn bạn không có mấyphản ứng với việc người thừa kế duy nhất của Slytherin chết đi nhỉ? Nên biết gã có thể là huyết mạch cuối cùng của Slytherin tồn tại trên đời rồi đó…>>
Hierbo chậm rãi phun ra: <<Gã không xứng đáng làm người thừa kế của Slytherin, người thừa kế Slytherin không chỉ xét riêng vấn đề huyết thống! Chỉ cần cậu có năng lực thuộc về Slytherin, có được phẩm chất của Slytherin, được Slytherin tán thành – cậu chính là người thừa kế của Slytherin!>>
Harry mỉm cười: <<Vậy thì… chúng ta có thể tiếp tục nghi thức truyền thừa chưa?>>
<> Nó lại lắc lư cái đầu, <<Hiện tại… theo ta…>> rồi ý bảo Harry theo nó, còn bản thân nó thì lại trườn vào miệng pho tượng đá lớn kia.
Harry theo nó chui vào trong miệng của tượng đá, ở trong đầu tượng kia là một gian phòng nhỏ bằng đá, Hierbo ra hiệu cho Harry tiến lên lấy cái hộp ở chính giữa gian phòng mở ra: <<Mở nó ra đi.>>
Harry mở cái hộp ra, bên trong có một bức tranh nhìn thấy, trên bức tranh có một thanh niên tóc đen mắt đen, một thân áo chùng ngân lục, trên mặt mang nét cười thản nhiên, anh nhìn Harry, cười nhẹ: <<Chào con, người thừa kế của ta. Ta cho rằng con đã đoán được ta là ai?>>
<<Ngài cứ như vậy là xác định tôi là người thừa kế của ngài?>> Harry thấy khó hiểu, <<Chỉ cần dựa vào việc tôi là Xà Khẩu hay sao? Ngài hẳn biết, trên đời này ta cũng không phải là Xà Khẩu duy nhất.>>
<<Không, bởi vì Hierbo cho con vào, điều này nói rõ là nó thừa nhận con.>> thanh niên – Salazar Slytherin lắc đầu, <<Chỉ riêng điều này thôi là đã đủ – con thông qua được khảo hạch. Bây giờ, phiền con mở cái hộp bên dưới tường kép ra, bên trong có khế đất của phần Slytherin trong Hogwarts và khẩu lệnh Kim khố của ta ở Gringotts – con nhanh lên một chút, thời gian của ta không còn nhiều đâu.>>
Harry vội vàng làm theo lời anh, lấy ra khế đất và phần giấy tờ chuyển giao tài sản ở Gringotts, chỉ có mấy tờ giấy mỏng.
<<Viết tên con lên thẻ tre đi.>> Slytherin nói, nhìn Harry ký xong tên cậu, gật gật đầu, <<Hiện tại, con chính là người thừa kế chính thức của Slytherin rồi, bộ phận thuộc về Slytherin trong Hogwarts sẽ thừa nhận con, trong tình huống không có người thừa kế từ những nhà khác xuất hiện, Hogwarts sẽ đáp lại mệnh lệnh của con – Chúc con may mắn, con của ta! Hierbo, còn lại đành phải nhờ mi rồi…>> Nói xong, bức tranh lại im lặng trở về bất động.
<<Ngài ấy không động…>> Harry nói với Hierbo.
Hierbo hình như có chút thương cảm: <<Đã qua nhiều năm như vậy rồi, ma pháp trên bức họa cũng không còn dùng được nữa… Thật là… cả ngàn năm không gặp, cả một câu nói rõ ràng với ta còn nói chưa xong…>> nói xong, nó chậm rì rì mà bò xuống phía ngoài.
Harry theo nó ra ngoài tượng đá: <<Hierbo? Cậu không sao chứ?>> Cậu nhìn ra tử xà này rất nhớ chủ nhân cũ của mình.
<<Ta
không sao…>> Hierbo chậm rãi phun lưỡi ra, <<Được rồi! Dẫn ta ra ngoài đi!>> Nói xong, thân thể khổng lồ chợt hóa nhỏ lại thành một con rắn be bé.
<<Cậu nguyện ra ngoài với tớ sao?>> Harry hỏi, cậu có chút bận tâm, nó có thể thích ứng với hoàn cảnh bên ngoài hay không.
<<Ta
rất muống ra ngoài ngắm nhìn cảnh vật đó!>> Hierbo lắc lư cái đầu, <<Cậu không cần lo cho ta như vậy – ta chỉ có chút hoài niệm Salazar mà thôi… Nhưng dù sao cậu ta cũng đã qua đời hơn ngàn năm trước rồi, đau buồn thì cũng đã đau buồn xong từ lâu… Nhanh lên nha! Mau dẫn ta ra ngoài đi!>>
Harry ngồi xổm xuống, vươn tay, Hierbo từ tay cậu bò lên trên vai. Harry nhìn Hermione Granger vẫn còn đang té xỉu ở một bên, hỏi: <<Chỗ này còn mật đạo nào ra ngoài không? Chúng ta còn phải dẫn theo một người, theo đường cũ ra ngoài… hình như không tiện mấy…>>
<<Đường cậu vào là đường đi của ta hay đi chơi đùa, tất nhiên không tiện!>> Hierbo ti ti kêu, <>
<<Ừm, vậy được rồi, chúng ta ra ngoài đi thôi!>> Harry trôi nổi Hermione Granger lên, đi tới phía dưới tượng đá, quả nhiên trên đó có phù điêu hình một con rắn nhỏ: <<Open
!>>
Harry dọc theo mật đạo về tới phòng sinh hoạt chung Slytherin, lúc này trời đã gần sáng, Harry nhìn Granger vẫn còn đang được trôi nổi giữa không trung, suy nghĩ phải xử lý cô nhóc thế nào. Đưa về tháp Gryffindor? Nhưng mà mình không biết khẩu lệnh, đặt ở trước cửa vào ký túc xá Gryffindor? Như thế lại khiến người khác chú ý…
‘‘Nhìn qua… Ngài Potter của chúng ta đêm nay thật mất ngủ nhỉ…’’ Đang lúc Harry đau khổ suy tư, một thanh âm quen thuộc truyền tới từ cửa phòng Sinh Hoạt Chung Slytherin.
Toàn thân Harry cứng đờ, Snape đang đứng ngay cửa, hai tay ôm lấy ngực, trên mặt là nụ cười lạnh mang theo ý tứ châm chọc hàm súc quen thuộc. Harry gào thét trong lòng. Mình xong rồi! Cậu rõ ràng, Mr bây giờ đang giận dữ, vô cùng giận dữ…
‘‘Như vậy… Potter, ngài có thể giải thích hay không… Vì sao đã trễ thế này mà ngài vẫn còn đang lượn lờ trong phòng Sinh Hoạt Chung? Còn… vì sao Viện trưởng vẫn canh giữ ở cửa của ngài, rõ ràng không hề phát hiện ngài tiến vào như thế nào? Hửm?’’ Thanh âm cuối cùng này mại làm toàn thân Harry run lên.
‘‘Dạ, Mr…’’ Harry cười gượng, ‘‘Em, em chỉ tùy tiện ra xem…’’
‘‘Ra xem?’’ ánh mắt Snape dời qua người Granger đang ở một bên, ‘‘Vậy thì… trò Granger là mộng du lúc nửa đêm à? Mò tới tận phòng sinh hoạt chung Slytherin?’’
‘‘Đại, đại khái…’’ Harry gượng cười, tròng mắt đảo loạn, cậu biết rõ lời nói dối này có bao nhiêu không thực tế.
‘‘Ah?’’ Snape không giận mà ngược lại còn cười, ‘‘Vậy sao… Vậy thì ta phải phụ trách mang trò Granger về phòng Sinh Hoạt Chung của trò ta ở tháp Gryffindor thôi.’’ Nói xong anh vung đũa phép lên, trôi nổi Granger ở giữa không trung, lập tức đi nhanh ra ngoài.
Từ từ, cứ như vậy là xong? Đã xong thật hả? Mr. không giận? (Em quả là M Harry à!!!) Harry ngơ ngác nhìn bóng lưng đối phương cảm thấy thật lẫn lộn.
‘‘Còn nữa… ngài Potter…’’ Snape bỗng nhiên dừng bước, đưa lưng về phía cậu nói, ‘‘Lần sau ra ngoài… nhớ khóa kỹ cửa phòng của trò, ta cũng không muốn lần sau tới tìm trò mà lại nhìn thấy căn phòng trống rỗng!’’
Két! Toàn thân Harry đều hóa đá, một câu nói kia đem phá vỡ hết thảy cái đống lời dối trá trước đó của cậu, trong đầu cậu chỉ còn mỗi một ý niệm: Lần này Mr. giận thật rồi! Xem ra trong thời gian ngắn cũng sẽ không tha thứ mình đâu!
Thái độ của Snape ngày hôm sau hiển nhiên đã chứng minh điểm này, cho dù Snape không áp dụng biện pháp trừng phạt nào mang tính thực chất với Harry, nhưng mà với cậu nhóc, bỏ qua làm lơ cậu là sự trừng phạt lớn nhất rồi!
Đúng là, Harry vẫn có thể ra vào hầm tự nhiên như trước, nhưng cậu không noi chuyện thì Snape cũng sẽ không nói với cậu nửa chữ. Có đôi khi Harry tận lực không nói một lời, Snape cũng sẽ hé ra vài câu rồi tìm cớ đuổi cậu đi. Khi đi học, mặc kệ ma dược Harry làm có bao nhiêu tốt, Snape cũng chỉ thêm cậu vài điểm, cũng không nhiều lời. Chuyện này làm Draco thấy cha đỡ đầu với Harry ‘Có chút là lạ’.
Harry khóc không ra nước mắt, Mr ơi Mr thầy đừng không để ý tới em nữa mà nhưng nếu mình nói thật, nói ra chuyển mình nửa đêm trốn tới mật thất… vậy Mr. cũng không bỏ qua mình đâu, dám chừng mình còn muốn xử mình luôn ấy chứ…
‘‘Slytherin thêm mười điểm’’ Harry nhìn theo áo chùng của Snape lướt qua bên cạnh mình, lưu lại một câu trầm bổng như vậy. Cậu thu cái tay đang giơ bình ma dược của mình lại, thở dài: Mr. muốn chừng nào mới có thể thao thứ mình đây…
‘‘Harry, rốt cục cậu chọc tới chỗ nào của cha đỡ đầu vậy?’’ Draco khó hiểu nhìn cậu, ‘‘Cha thoạt nhìn… không thèm nhìn qua bộ dạng của cậu…’’ Cậu ta vuốt cằm, ‘‘Đây không phải là ảo giác của tớ chứ…’’
‘‘A…’’ Harry tức giận đáp, thu thập sách vở của mình, ‘‘Tớ phải đi thư viện, cậu có đi hay không?’’
‘‘Cảm ơn đi, tớ phải tham gia huấn luyện Quidditch rồi…’’ Draco phất phất tay.
Harry gật đầu, cầm túi sách lên rời khỏi phòng học, trên đường đi, Harry bĩu môi, thở phì phò mà đá văng hòn đá vô tội trên đường đi của cậu. Mr. thật đáng ghét! Mr. là người đáng ghét nhất! Cậu ghét nhất Mr. không thèm để ý tới cậu! Bộ dáng như vậy… sao mình lại trở nên kỳ quái vậy chứ… Tay cậu vô thức xoa xoa chỗ ngực, ngay cả mình cũng không hiểu nổi mình nữa, thật là kỳ quái… Chỗ này căng căng đau nhức… Thật khó chịu…
Tóm lại, đều là tại Mr. không tốt! Harry vừa thở phì phì vừa nghĩ, đầu là tại Mr. làm cậu trở nên quái lạ như vậy đó!
‘‘Ui! Đây không phải là tiểu anh hùng của chúng ta sao!’’ Một giọng nói vô cùng khoa trương cắt ngang khoảng trầm tư của cậu, Harry ngẩn đầu, Lockhart khoe cái miệng đầy răng chói lóa xuất hiện chắn ngang trước mặt cậu.
Harry không khỏi thụt lùi một bước, khô cằn đáp: ‘‘ Giáo sư Lockhart, xin chào…’’
‘‘Tìm được trò thật là khó nha, Harry…’’ Lockhart cười tủm tỉm ôm lấy bả vai Harry, ‘‘Vừa vặn nha, vừa vặn là ta có việc tìm trò nha – còn nhớ lần đầu chúng ta hợp tác, không phải rất vui sướng sao? Tới đây, trò có vui lòng giúp ta khi bận rộn một chút không nào, trò sẽ không ngại chứ?’’ Nói xong, gã giữ chặt lấy Harry, đi về phía văn phòng của giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám.
‘‘Nhưng con muốn đi thư viện…’’ Harry vội vàng từ chối, ‘‘Con đã hẹn với bạn học rồi… Con…’’
‘‘ Không cần lo lắng như vậy, bọn họ sẽ không trách trò đâu mà – dù sao trò cũng là tới giúp ta!’’ Lockhart lắc lắc ngón trỏ, ‘‘Bọn họ sẽ rất hâm mộ con đó! Tới đây đi, thân ái…’’ Gã lôi Harry vào văn phòng, ‘‘Chỉ là một chuyện nho nhỏ mà thôi…’’
Harry từ chối, nhưng mà trong lòng cậu lại có chút bất an, giống như có thứ nguy hiểm gì đó đang chuẩn bị phát sinh… Cậu do dự nhìn ra ngoài một chút, nhưng vẫn theo Lockhart vào văn phòng.