Nói chuyện với Dumbledore xong, Snape trở lại hầm, đem toàn bộ manh mối liên hệ với nhau, muốn tìm xem có phát hiện đầu mối mới nào không: Xem tình huống trước mắt, người đã có thể khống chế xà quái lại có thể mở ra mật thất… Rất có thể chính là Harry. Nhưng hiện tại có một vấn đề khác, là chiếc nhẫn kia, tại sao Lockhart có thể có được chiếc nhẫn ở nhà Gaunt? Nhìn theo tình huống vừa rồi, rất có thể Lockhart bị mảnh hồn trong chiếc nhẫn khống chế, sao gã lại bị xà quái giết chết được? Hơn nữa, từ lúc nào gã bị chiếc nhẫn kia khống chế? Bao lâu? Còn chén trà kia… Rốt cục Lockhart muốn khống chế người nào? Không phải là…
Trực g iác của Snape cho anh biết chuyện này nhất định có quan hệ với Harry, nhưng lại không biết nên hỏi cậu nhóc như thế nào. Hơn nữa… Snape nhìn nhìn cánh cửa, Buổi tối hôm nay Harry vẫn chưa tới… Vài ngày nay chính mình lại luôn giận cậu nữa chứ, mà cậu nhóc cũng đoán được mình là đang tức giận, cho nên đã vài ngày nay nhóc con không đến hầm. Không thì… Hay là mình đi xem nhóc nhỉ.
Lúc này Harry đang nằm lỳ trên giường, nhìn Hierbo đối diện mình, xà quái bản tí hon đang ăn một khối bánh ngọt chocolate, nó lắc lư cái đầu: <<Harry, cậu làm sao vậy? Vẻ mặt lo lắng như vậy?>>
<<Hi
vọng hiệu trưởng sẽ không hoài nghi chúng ta… >> Harry lo lắng nói, <<Lockhart
chết… >>
<<Yên tâm đi! Sẽ không hoài nghi đến chúng ta đâu!>> Hierbo cắn bánh ngọt, cái đuôi nhỏ lay một cái, <<Lúc tối thật là làm ta sợ muốn chết! Nếu ta không lao tới, cậu đã mang chiếc nhẫn kia lên rồi! Đó là một mảnh hồn ai rất may là ta xông đến nhanh, bằng không thì cậu đã bị mảnh hồn khống chế rồi!>>
<<Mình cũng không biết đó là Horcux mà…>> Harry thở dài, << Mình vốn chỉ muốn nhìn một chút xem rốt cục Lockhart có âm mưu gì, biết đâu được gã đã bị Horcux khống chế chứ, còn muốn khống chế mình… >> Nhớ tới khoảnh khắc kinh hồn như vậy lúc tối nay, đến giờ còn làm lòng Harry sợ hãi.
“Đúng… Đeo nó lên…” trong mắt hiện lên một tia sáng đỏ, “Đến đây đi, bé ngoan…”
Xem ra chỉ có thể đeo lên thử một lần rồi! Harry cắn răng, thò tay đụng vào chiếc nhẫn trong lòng bàn tay của Lockhart…
<<Không nên chạm vào nó!>> Hierbo vốn là nên thành thành thật thật đợi ở trong ngực Harry đột nhiên chui ra, lập tức biến thành xà quái cực lớn, một ngụm cắn lên chiếc nhẫn kia!
Biến cố bất thình lình làm Lockhart trở tay không kịp, răng nọc của Hierbo hung tợn cắn lên chiếc nhẫn kia, trong nhẫn chỉ kịp phát ra một tiếng thết sợ hãi, theo đó, Lockhart cũng phát ra thanh âm rên rỉ thống khổ. Harry kinh ngạc nhìn mặt chiếc nhẫn trong tay Lockhart toát ra một cụm khói đen, tiếng thét chói tai trên mặt nhẫn cũng theo đó càng ngày càng yếu, mà khói đen này cũng dần dần tiêu tán…
Lockhart cố nắm lấy chiếc nhẫn, thống khổ lăn lộn trên mặt đất, kêu thảm, thét chói tai từng hồi, nhưng không ai nghe thấy ngay từ đầu gã đã tăng thêm tĩnh âm chú Silenco, thanh âm trong phòng căn bản không truyền ra được. Theo khói đen trên mặt nhẫn dần dần biến mất, tiếng kêu của Lockhart càng nhỏ, biên độ quay cuồng cũng dần dần yếu bớt. Cuối cùng, rốt cục gã không thể phát thêm thanh âm nào nữa, cả thân người cũng không nhúc nhích nữa mà xụi lơ trên mặt đất.
<<Sao
vậy, Hierbo?>> Harry bị biến cố bất thình lình làm kinh hãi, nhảy dựng lên, ngẩn đầu hỏi Hierbo đã khôi phục thân tể về nguyên bản.
Miệng Hierbo nhả ra, ngẩn đầu, phun phun lưỡi rắn đỏ tươi: <>
<<Horcux?!>> Harry kinh hãi, Lockhart đã bị Horcux khống chế?! Khó trách gã muốn khống chế mình!
<<Harry, cậu không sao chứ?>> Hierbo cúi đầu xuống lo lắng hỏi.
Harry lắc đầu: <<Chỉ là bị cậu lúc đó dọa sợ… >> cậu cúi người, ngồi xổm bên người Lockhart, đẩy nắm tay vẫn nắm chặt của gã, quan sát cái nhẫn trong lòng bàn tay.
Chiếc nhẫn được chế tác rất thô ráp, bên ngoài đã nứt ra một đường nhỏ rồi, bên trong vẫn còn toát ra một sợi khói đen mỏng nhỏ. Trên mặt nhẫn khảm nạm lấy một viên đá màu đen, không biết là chất liệu gì chế thành, trên tảng đá chạm khắc lấy một hoa văn ỳ quái, giống như là một con mắt kỳ dị.
<> Harry cẩn thận hỏi một chút, <<Hierbo, bây giờ tớ chạm vào nó hẳn là không sao chứ?>>
<<Đương nhiên… >> lời của Hierbo còn chưa nói hết, thân thể Lockhart nằm trên mặt đất bỗng nhúc nhích, thở ra một hơi, chậm rãi mở mắt.
Trong hôn mê Lockhart loáng thoáng nghe thấy được một loại thanh âm tê tê cổ quái, đầu gã mơ mơ màng màng mở mắt ra, muốn nhìn một chút xem rốt cục xảy ra chuyện gì. Gã hé mở một mắt ra, đã nhìn thấy một đôi mắt cực lớn, màu vàng đất, lóe lên ánh sáng tử vong. Sau đó… Ngài Lockhart còn không có biết rõ ràng đến tột cùng có chuyện gì xảy ra, đã phải đi gặp Merlin rồi.
<<Gã làm sao vậy?>> Harry trông thấy Lockhart mở mắt ra, lập tức bất động, đi qua dò xét hơi thở, đã không còn?! Cậu sợ tới mức lập tức đứng dậy, <<Sao
gã lại chết?!>>
<> Hierbo lúc này mới kịp phản ứng, <<Coi
ra hắn là thấy được ánh mắt của mình đấy… >>
<> Harry nháy mắt mấy cái, không biết nên nói như thế nào mới tốt, <<Mình còn muốn hỏi gã xem rốt cục là có chuyện gì xảy ra mà… Nào biết được… Gã lại chết như vậy?>>
Vì vậy, Gilderoy Lockhart, vị nam phù thủy – vị “Thụ… Được nữ giới hoan nghênh nhất”, người đoạt huân chương Merlin hạng ba, hội viên vinh dự của liên đoàn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám, người liên tục năm lần đoạt giải nụ cười đẹp nhất năm do tuần san nữ pháp sư lớn nhất bình chọn đã trở thành vị đầu tiên, hơn nữa rất có thể là một vị duy nhất chết dưới ánh mắt tử xà trong thời Hiện đại. Đương nhiên, cách chết này cũng rất có thể vinh quang đăng trong sử sách, rất làm người chú mục.
<<Cho
dù bọn họ có thể đoán được là mình làm, cũng tìm không thấy mình a >> Hierbo một ngụm nuốt vào miếng bánh ngọt cuối cùng, <<Harry, còn gì nữa không?>>
<<Cậu đã ăn tận bốn cái bánh, vẫn chưa ăn no?>> Harry sờ sờ đầu của nó, đứng dậy lại đi lấy một cái bánh khác đưa tới trước mặt nó, <<Đây là cái cuối cùng rồi đó! >>
Một hồi tiếng đập cửa truyền tới, Harry liếc Hierbo một cái, dùng chăn che con rắn nhỏ lại, sau đó thấp giọng phân phó nó một câu: <<Hư —— >> sau đó bước đến cửa, mở ra.
“Mr.?” Harry có chút kinh ngạc, thầy ấy không phải đang tại tức giận mình sao, như thế nào mà trễ thế rồi vẫn đến đến phòng ngủ của mình? “Ngài… Có chuyện gì sao?” Cậu thấp giọng hỏi.
“Đi vào nói sau.” Snape đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, “Ta có việc hỏi em.” Anh ra hiệu cho Harry ngồi xuống.
Harry cảm thấy có chút khẩn trương, cậu nhìn anh một cái, ngồi lên giường. Snape thẳng tắp đứng đấy, ánh mắt nghiêm túc mà đánh giá cậu, Harry bị anh nhìn thẳng đến tâm lý bị dọa cho sợ hãi, nhịn không được hỏi: “Mr., rốt cục ngài…”
“Lockhart chết có quan hệ với em hay không?” Snape thình lình hỏi, “Có phải em thao túng xà quái giết hắn hay không?!”
Harry bị câu hỏi của anh làm khẽ giật mình, sau đó cậu trung thực sảng khoái gật đầu đầu: “Đúng, là em.”
“Em chính là người thừa kế Slytherin?” Snape tiến lên một bước, “Là chuyện khi nào?”
“Chính là lần trước thầy thấy em ra ngoài, đêm hôm đó…” Harry thành thành thật thật mà trả lời, “Em lợi dụng Granger, đi mật thất, giải quyết bản nhật ký xong…” Cậu đem những chuyện mình làm đêm hôm đó từ đầu chí cuối nói cho Snape.
Snape nghe được cả kinh, Harry cùng lắm là năm thứ hai, rõ ràng… Lại có thể tạo ra kế hoạch tinh vi như thế, phiêu lưu mạo hiểm lớn như thế, làm ra chuyện nguy hiểm như vậy! Còn thuận tiện thu phục được một con Tử Xà?!
“Cậu Potter… Em… Em không biết vậy rất nguy hiểm sao?!” Snape đi tới đi lui nói, “Biết rất rõ ràng lửa rất nguy hiểm, em còn muốn nhào vào! Em…”
“Cũng không phải rất nguy hiểm mà…” Harry nhẹ giọng lầm bầm, “Có cần ngạc nhiên như vậy à…”
“Không có nguy hiểm lắm?! Em cho rằng xà quái là cái gì?! Là Bông Thoa Lùn sao?” Snape trừng mắt nhìn cậu, “Tự tiện mạo mạo thất thất mà chạy đến mật thất, còn dám nói chuyện này không nguy hiểm!”
() Mạo mạo thất thất: lỗ mãng, không nắm chắc sự việc
“Thật không có gì nguy hiểm mà…” Harry không phục nói, “Em còn làm rất nhiều càng thêm chuyện nguy hiểm mà! Giống như lúc em học năm thứ tư còn tham gia…” Cậu bỗng nhiên khựng lại rồi, kỳ quái, mình mới học năm thứ hai, năm thứ tưở đâu ra nhỉ?
“Em đã tham gia cái gì?!” Snape cũng không nghe rõ lời cậu mới nói, Harry nhớ lại cái gì sao?
“Em…” Harry nhất thời nghẹn lời, “Em… Em chỉ là cảm thấy trong đầu có rất nhiều hình ảnh loạn thất bát tao… Nhưng mà, em rõ ràng mới năm thứ hai, tại sao em có thể có trí nhớ năm thứ tư chứ? Em… Có phải sinh ra ảo giác rồi không?” Cậu trông thấy Snape sững sờ, lại hỏi một câu, “Mr.? Thầy nói… Rốt cục là em làm sao vậy?”
() Loạn thất bát tao: rối tung rối mù
“Coi như đó là ảo giác đi.” Snape ngăn trở nghi vấn của cậu, “Đã muộn, em nên đi ngủ đi.” Anh nhìn nhìn cậu, “Còn nữa… Coi chừng sủng vật xà quái của em, ta cũng không hy vọng xuất hiện Lockhart kế tiếp.”
“Hierbo rất nghe lời a! Nếu không có nó cứu em, thiếu chút nữa em đã bị Lockhart khống chế.” Harry nói, lập tức đem chuyện đã xảy ra khi trước nói cho Snape.
“Hắn muốn khống chế em…” Snape trong lòng tức giận, vậy mảnh hồn che dấu thật sự là quá tốt rồi, rõ ràng đều không có người phát hiện dị trạng của Lockhart, đến ngay cả mình cũng không phát giác. Nếu không có xà quái xông tới, lỡ như Harry đeo chiếc nhẫn lên… Em ấy sẽ trở thành con rối để giúp Dark Lord phục sinh… Thật làm người khác nghĩ mà thấy sợ…
“Được rồi, hiện tại không có việc gì rồi, em nên đi ngủ đi.” Snape vỗ vỗ bả vai Harry, “Đừng lo lắng, việc còn lại ta sẽ xử lý.”
“Mr!” Harry kéo ống tay áo của anh lại, “Thầy… Không giận em sao? Em biết là em không đúng! Nhưng em nghĩ chính mình làm chuyện gì đó, thầy biết, em cũng có chuyện mà chính mình nhất định phải tự làm đến tận hết trách nhiệm mới thôi, em rốt cục không thể mãi dựa vào che chở của thầy cho em, em nên học lớn lên, em…”
“Ta biết rõ…” Snape hai tay đè chặt bờ vai cậu, “Ta biết rõ em muốn chia sẻ một ít sự tình vì ta, ta chỉ là bực khi em lỗ mãng xông vào nguy hiểm lớn như vậy, ta chỉ là quá lo lắng em thôi…” Anh cúi người nhìn thẳng cậu, “Giống như em cũng sẽ lo lắng cho ta, hiểu chưa?”
“Em hình như đã hiểu được một chút.” Harry nghiêng đầu, “Mr. cũng là muốn tốt cho em, em cũng sẽ không bực bội Mr., chỉ là thầy đừng không để ý tới em là được rồi! Bằng không thì…” Cậu chỉa chỉa ngực, “Tại đây sẽ cảm thấy rất khó chịu!”
“Về sau sẽ không đâu.” Snape ôm lấy cậu, thấp giọng thở dài, Harry, ta thật hi vọng… Em có thể nhanh một chút nhớ lại quá khứ của chúng ta…