Editor: Ciel
Ngay khi trận Quidditch đầu tiên sắp đến, thì khí trời ở Hogwarts cũng trở nên càng ngày càng kém. Các đội viên trong Slytherin cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu, trước sau như một dưới sự dẫn dắt của đội trưởng tiến hành huấn luyện. Chẳng qua mỗi lần Draco huấn luyện trở về đều lớn tiếng phàn nàn, nói nước bùn trên sân Quidditch làm bẩn gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn của cậu, da của cậu đều bị hư hết rồi. Khiến cho Blaise và Pansy không thể không cống hiến ra vài loại mỹ phẩm dưỡng da.
Trước trận đấu Slytherin vs. Gryffindor một ngày, bầu trời đã có dấu hiệu bão tố mấy hôm nay thực sự nỗi bão. Bên ngoài gió điên cuồng gào thét, mưa to nặng hạt, tầm tả rơi xuống. Hành lang và trong phòng học đều có vẻ đặc biệt lờ mờ, tất cả đèn đóm ở Hogwarts đều phát sáng lên.
Snape nghiêm cấm Harry tiếp cận sân Quidditch dù chỉ là một bước cũng không cho, nhưng đối với trận đấu đầu tiên của Draco năm nay, Harry vẫn quyết định đi cỗ vũ cho cậu ta. Cho nên, cậu muốn trộm trốn tới, dù sao Mr. cũng rất ít đi xem Quidditch, khí trời ngày mai lại bết bát như vậy, thầy nhất định sẽ không đi. Chỉ cần thầy ấy không phát hiện, thì mình sẽ không có chuyện gì.
Buổi sáng hôm nay, đặc biệt Harry tỉnh sớm, cũng không phải bởi vì tiếng gió bên ngoài —— phòng ngủ Slytherin đều ở dưới đất, căn bản nghe không được bất kỳ thanh âm gì bên ngoài — mà là vì, con rắn nào đó luôn liên miên cằn nhằn bên tai mình nói chuyện.
[Harry, Harry…] Hierbo không ngừng gọi tên cậu.
Harry mơ mơ màng màng mở mắt ra, đánh một cái ngáp: [làm… Làm gì vậy?]
[ta đói bụng! Ta muốn ăn cái gì đó nhanh lên nhanh lên ] con rắn nhỏ kiên trì không ngừng la, [ta muốn ăn điểm tâm ngọt! Điểm tâm ngọt! Điểm tâm ngọt! Điểm tâm ngọt…]
[lúc này là mấy giờ vậy…] Harry lầm bầm móc đồng hồ quả quýt ra nhìn nhìn, Merlin! Mới 4:30! [tối hôm qua cậu không phải vừa ăn tươi một mâm bít – tết bê non sao? Sao lại đói bụng nhanh như vậy? Chết tiệt, bị cậu ăn hết như vậy, những gia tinh đó phải khóc chết…]
[Điểm tâm ngọt! Điểm tâm ngọt! Điểm tâm ngọt!…] con rắn nhỏ rung đùi đắc ý, không thuận theo không buông tha mà còn kêu to hơn.
Harry bị nó làm cho không ngủ được, đành phải đứng lên, hi vọng bọn gia tinh đã bắt đầu chuẩn bị bữa sáng rồi. Vì nuôi sống con rắn này tự thấy mình thật sự là quá khổ cực, Merlin mới biết được bụng của nó rốt cục là lớn như thế nào…
Đi vào phòng bếp, may phước, những gia tinh đã bắt đầu công tác, đối với cái vị tiểu chủ nhân “Sớm như vậy đã đói bụng” làm chúng nó rất ngạc nhiên. Cho Hierbo ăn no, Harry đem nó thả lại phòng ngủ để nó tự đi chơi. Dù sao mình cũng tỉnh dậy rồi, đến phòng sinh hoạt chung ghi chép luận văn biến hình cũng tốt.
Vừa mới đi ra ngoài một chuyến, Harry mới biết bên ngoài mưa gió càng nhiều hơn, đương nhiên, cậu cũng biết Quidditch sẽ không bởi vì việc nhỏ như gió giật mưa giông như vậy mà trì hoãn. Nhưng, cậu bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng. Trong trận Quidditch, tấn thủ bình thường đều là học sinh năm thứ năm, tương đối cường tráng khỏe mạnh, mà truy thủ bình thường so với họ đều thấp bé mà linh hoạt. Tại dạng khí trời tệ hại này, cậu bắt đầu lo lắng cho Draco có thể hay không bị gió thổi bay.
Từ trước tới nay những trận Quidditch đều rất được hoan nghênh, dù cho có mưa gió cuồng liệt bao nhiêu, toàn bộ người trong trường học cũng đều ra xem trận đấu. Trên khán đài vẫn như trước đầy ấp người, bọn họ ngồi ngược gió, chen rúc nhau bên trong dù che mưa đều bị thổi lật ra. Harry và Blaise phân cho mình một bùa “Impervius!” (bùa chống thấm nước), miễn cho chính mình quá chật vật.
Hai bên cầu thủ song song tiến vào cầu trường, một bên mặc đồng phục kim hồng sắc (màu đỏ viền vàng), một đội mặc đồng phục ngân lục sắc (màu xanh viền bạc), mưa gió quá lớn, bọn họ không thể không nép tường đi tới, trên khán đài lập tức phát ra một hồi hoan hô. Trên bầu trời quanh quẩn tiếng sấm ù ù, Harry hoài nghi bọn họ rốt cục có nghe được những tiếng cỗ vũ cố gắng lên hay không?
Hai đội trưởng dẫn đầu hai đội đi về phía đối phương, hơn nữa nắm chặt lại tay phải của nhau, Harry giơ kính viễn vọng lên, nhìn Draco rút chân từ vũng sình lầy lội ra, cậu ngồi trên cán Nimbus 2001. Phu nhân Hooch đem còi đặt lên môi thổi một cái, thanh âm khàn khàn và xa xôi — trận đấu chính thức đã bắt đầu. Lập tức, Draco chuyển thân, bay vào trong màn mưa.
Sắc trời càng ngày càng mờ, giống như màn đêm muốn đến sớm vậy. Nimbus 2001 của Draco lắc lư trong gió, có thể nhìn ra cậu gắng hết sức muốn cho nó ổn định lại, nhưng hiển nhiên hiệu quả không được bao nhiêu. Có nhiều lần cậu thiếu chút nữa đụng vào người khác.
Trên khán đài đầy bóng áo chùng và dù che mưa trong màn mưa như trút nước, dù cho dùng thần chú, tầm mắt Harry vẫn mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy trên sân bóng đều là những cái bóng kim hồng sắc và ngân lục sắc mơ hồ bay tới bay lui, cậu căn bản không thấy rõ rốt cục trận bóng tiến triển thế nào. Ở trên khán đài chờ đợi không đến năm phút đồng hồ, cậu đã cảm thấy làn mưa lạnh như băng thấm đến da mình. Harry nhíu mày, lần nữa tăng mạnh bùa chú cho mình.
Lại một hồi tiếng sấm vang tới, theo sát sau ánh sáng tia chớp chói mắt. Tình huống trở nên càng ngày càng nguy hiểm, lại một tia chớp nữa, chiếu sáng toàn bộ sân bóng. Harry chú ý tới một vòng ánh sáng màu vàng, đúng vậy! Ở ngay sau lưng Draco, có một quả cầu nhỏ màu vàng — Golden Snitch!
“Draco! Ở phía sau của cậu!” Harry la lớn về phía cậu, “Mau nhìn phía sau của cậu…” Draco loáng thoáng nghe thấy được những lời này, cậu quay đầu lại, cũng phát hiện vệt sáng màu vàng. Cậu thúc chổi nhanh hơn, vọt về phía bên kia.
“Cố lên!” Harry hô, lúc này, một cảm giác kỳ quái đánh úp lại. sân trong sân bóng Quidditch đột nhiên tĩnh lặng đến nỗi làm cho người khác sởn hết gai ốc, tuy gió vẫn đang thổi rất mạnh, nhưng giống như đã quên phát ra âm thanh, lại giống như ai đó đột nhiên tắt hết mọi thanh âm, Harry cảm giác mình giống như đang bị điếc tạm thời — đã xảy ra chuyện gì? Sau đó một loại khí lạnh khủng bố bao trùm cậu, cậu chú ý tới phía dưới sân bóng có thứ gì đó nhúc nhích…
Harry dời mắt xuống, tâm trạng cậu đột nhiên trầm xuống, giống như tiến vào hồ nước đá sâu không thấy đáy: chí ít có một trăm Dementor, mặt chúng nó bị mũ trùm lại, đang hướng mặt về phía cậu. Cậu cảm thấy dòng nước lạnh như băng đang dâng lên trước ngực mình, cắt đứt mọi thứ trong thân thể của cậu. Sau đó cậu lại bắt đầu nghe được có người đang khóc, ở trong đầu cậu thút thít nỉ non…
“Potter! Mi điên rồi sao? Sao mi lại có thể đi tham gia Cúp tam phép thuật?! Đầu óc mi bị vào nước sao? Mi không biết nó rất nguy hiểm sao! … Quả nhiên mi và tên cha mi cùng một đức tính, vì cái gọi là danh khí không tiếc trả bất cứ giá nào! Bọn mi không hổ là cha con…” Lại là giọng nói độc ác của người đà ông kia, mang theo nộ khí rõ ràng.
“Thầy hận cha em sao? … Vậy thầy hận em sao?” Thiếu niên thì thào nói nhỏ, “Giáo sư?”
“Mi và thằng cha của mi không có gì khác nhau! Đều tự đại cuồng vọng, mà ngay cả gượng mặt của bọn mi… Đều giống nhau như đúc!”
“Cho nên… Thầy vì cha em mới căm hận em sao? Thầy vì cha em mà hận em, vì mẹ em mà quan tâm em, như vậy… Đến lúc nào thầy mới có thể chân chính nhìn em hở thầy?” Thanh âm thiếu niên mang theo tuyệt vọng chưa từng có trước nay, “Em chỉ là em! Em là Harry! Không phải James Potter! Cũng không phải Lily Evens…”
Sương trắng mơ hồ, xoay tròn tràn đầy ý nghĩ Harry — cậu đang làm gì? Vì sao cậu lại bay? Đúng… Cậu muốn chạy trốn, rời khỏi ký ức thống khổ này… Cậu chỉ là cậu! Không phải bất kỳ bóng dáng thế thân của kẻ nào… Không phải…
Ngay khi cậu rơi xuống, ở trong sương mù lạnh băng rơi xuống.
“Giáo sư! Đến chừng nào thì thầy mới có thể trông thấy em chân chính hở thầy?!” Tiếng khóc tuyệt vọng và ai cầu vang vọng trong óc, sau đó, Harry cái gì cũng không biết.
“May mắn cha đỡ đầu ra tay nhanh.”
“Tớ còn tưởng rằng cậu ấy khẳng định chết chắc rồi chứ…”
“Tuy là thế nhưng cậu ấy lại lông tóc không thương (không bị thương dù chỉ là một cọng tóc)!” Harry có thể nghe được đủ loại tiếng nói chuyện, nhưng không biết bọn họ đang nói cái gì. Cậu không biết cậu ở nơi nào, là như thế nào đến đây, lúc trước cậu đã làm gì, cậu chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức…
“Đó là thứ kinh khủng nhất đời này tớ từng thấy!” Đây… Hình như là giọng Draco.
“Chết tiệt, đừng chọc trò ấy tỉnh! Trò Malfoy, trò Zabini, tất cả các người nên đi ra! Để trò ấy nghỉ ngơi thật tốt!” Phải.. là giọng của Mr… “Còn mi nữa —— tiểu thư Parkinson, ta nói rồi đừng quấy rầy trò ấy!”
Rất khủng bố … Rất dọa người … Thân ảnh đội mũ màu đen… Rất lạnh… Có ai đó thét lên…
Harry đột nhiên mở mắt ra, cậu nằm trên giường bệnh thất. Toàn thân Draco đều là bùn sình, đang cùng Blaise và Pansy vừa vây quanh giường cậu vừa nhìn cậu. Hai người đều ẩm ướt, rầu rĩ, giống như mới từ bể bơi bò lên.
“Harry!” Một tay thử thăm dò độ ấm trên trán cậu, vẻ mặt lo lắng của Snape ánh vào mi mắt cậu, “Em cảm thấy như thế nào?”
Trí nhớ Harry từng chút khôi phục lại: tia chớp chói mắt… Golden Snitch lập lòe… Còn có những Dementor lạnh như băng… Cậu bật thẳng người dậy, Snape vội vàng đỡ cậu, đem gối đầu nhét vào sau eo cậu. Harry thấp giọng hỏi: “Em… Làm sao vậy…” Không phải cậu đang ở sân bóng Quidditch đấy sao?
“Cậu té xuống,” Blaise nói, “Từ khán đài sân Quidditch.”
“Thiếu chút nữa chúng tớ đều nghĩ cậu đã chết.” Pansy run rẩy nói, “Đây chính là độ cao trọn vẹn năm mươi thước Anh!” Mắt của cô khóc đến hồng hồng, giống như một bé thỏ con.
“Cha đỡ đầu đều bị chọc tức, Dumbledore cũng rất tức giận. Cho tới bây giờ tờ đều chưa từng thấy cha đỡ đầu nổi giận thành cái dạng kia.” Draco dùng thanh âm run rẩy nói, “Lúc cậu té xuống đến, vừa vặn lúc cha xông vào sân bóng, lập tức quơ đũa phép, dùng thần chú giảm tốc cho cậu. Lúc này, Dumbledore cũng dùng đũa phép chỉ hướng những Dementor kia, phóng Thần hộ mệnh về phía chúng, chúng nó không thể không đi khỏi sân vận động…”
“Sau đó giáo sư Snape cũng triệu hồi thần hộ mệnh, thần hộ mệnh của thầy tiếp được cậu. Thầy ấy lập tức vọt tới trên sân bóng, ôm lấy cậu mang đi bệnh thất.” Blaise giải thích, nhớ lại biểu tình thầy Snape phẫn nộ mà lo lắng lúc này, không khỏi rùng mình một cái, “Mỗi người đều nghĩ đến cậu đã…” Giọng cậu ta chậm lại, không nói tiếp nữa.
“Những Dementor đó đói bụng, bọn chúng cảm nhận được sung sướng trên sân Quidditch… Chúng nó không chống lại được loại hấp dẫn này…” Pansy run rẩy giải thích, “Đây thật sự là… Thật là đáng sợ…”
“Được rồi, các trò cần phải đi!” Phu nhân Pomfrey không chút khách khí bắt đầu đuổi người, “Thật vất vả trò ấy mới tỉnh lại, cần nghỉ ngơi — Severus ở tại chỗ này, các trò đều đi đi!”
Đợi những người khác đã đi ra, phu nhân Pomfrey lại cho cậu uống một lọ ma dược, phân phó Snape vài câu, lại phải đi chăm sóc những người bệnh khác.