Ciel Mip
oOo
Dumbledore không thể không mang theo Snape hơn nửa đêm gõ cửa bệnh thất. Nữ vương bệnh thất phu nhân Pomfrey vừa nhìn thấy Harry hôn mê bất tỉnh lập tức đem hai vị nam sĩ đối diện mắng cẩu huyết lâm đầu, Dumbledore hơi quẫn bách sờ sờ cái mũi. Đến lúc Pomfrey phu nhân kiểm tra toàn thân cho Harry xong, lần nữa xác định Harry không có việc gì. Dumbledore nhìn Snape: “Severus, có lẽ… Thầy rất cần một chén trà nóng? Rồi nói chuyện với một vị trưởng bối chăng?”
Snape rõ ràng ý cụ, có lẽ, có thể tranh thủ được sự tán thành của đối phương sẽ giúp mình giảm bớt rất nhiều phiền toái. Anh gật gật đầu, rồi nói với phu nhân Pomfrey: “Poppy, Harry xin làm phiền cô vậy — một khi em ấy có cái gì không đúng, nhất định phải lập tức cho tôi biết!”
“Yên tâm đi, Severus.” Phu nhân Pomfrey gật gật đầu, “Harry giao cho ta, thầy cứ yên tâm đi!”
Đi theo Dumbledore tới phòng hiệu trưởng, Dumbledore khó được không chào hàng đồ ngọt với mình, mà là cho anh một chén trà nóng, nhìn anh từ từ uống hết. Dumbledore biết rõ, đối phương rất cần tỉnh táo.
Đến lúc Snape buông ly, Dumbledore mới mở miệng: “Severus, thầy đối với Harry…” Cụ dừng lại, mãi cũng không tìm ra cái từ gì để hình dung loại thái độ này, cũng không phải đơn giản là trưởng bối quan tâm con cháu đơn giản như vậy, mà hình như còn sâu hơn một tầng…
Snape nhấc tay ý bảo đối phương ngừng lại câu hỏi của cụ, anh trầm mặc thoáng chút, mới trả lời: “Tôi yêu cầu một chậu tưởng ký.”
Harry mở mắt ra, trước mắt là một mảnh màu trắng, gian phòng quen thuộc mà lạ lẫm. Cậu cảm thấy đầu rất đau, đau đến sắp nứt ra rồi.
“Harry, con sao rồi?” Mặt của phu nhân Pomfrey xuất hiện trước mắt cậu, bà dịu dàng dùng tay vuốt ve mặt cậu, “Ah, thân ái, con xem sắc mặt con thật sự không tốt…”
“Con…” Harry há to miệng, mới phát hiện mình khàn giọng khô khốc.
Phu nhân Pomfrey vội vàng bưng tới một ly nước ấm cho cậu, cho cậu uống xong, Harry lúc này mới cảm thấy thoải mái một chút. Cậu ho khan một tiếng: “Con… Chỉ là cảm thấy đau đầu…”
“Ah…” Phu nhân Pomfrey sờ sờ trán cậu, “Con lại hơi sốt rồi, nhưng không có gì trở ngại… Còn những chỗ khác?”
“Không có… Những chỗ khác… Đều rất tốt…” Harry lắc đầu, cảm thấy đầu từng đợt choáng váng, tay cậu sờ sờ cái trán, bỗng nhiên dừng lại…
“Sao vậy?” Phu nhân Pomfrey quan tâm hỏi.
“Không ạ…” Harry thả tay xuống, “Con chỉ hơi mệt thôi…”
“Đúng rồi, con nên nghỉ ngơi thật tốt!” Phu nhân Pomfrey đắp kín chăn lại cho cậu, “Con không biết đó thôi, Severus lo lắng cho con biết bao nhiêu, lúc thầy ấy ôm con vào… Sắc mặt khó coi đến dọa người…”
“Vâng… giáo sư Snape mang con trở về?” Harry giờ mới hiểu được tới, là thầy ấy cứu mình?
“Đúng vậy đó, cho nên, con phải nhanh tốt lên đi đừng làm thầy ấy lo lắng nữa.” Phu nhân Pomfrey nói, “Ngủ một giấc thật ngọn đi.” Nói xong, bà đóng cửa lại giúp cậu rồi đi ra ngoài.
Đến lúc trong phòng trở lại hắc ám lần nữa, Harry lại mở mắt ra, trong mắt của cậu lóe lên thành thục, kiên nghị và bất khuất mà cái tuổi của cậu không nên có. Cậu giãy dụa đứng dậy, dùng một chú vô trượng ma pháp “Lumos (Tỏa sáng)!”, lại biến ra một mặt kính bằng thần chú. Trong phòng sáng lên một tia sáng trắng nhỏ vụn, Harry vén mái tóc cắt ngang trán lên, tử tế quan sát, đúng vậy, không sai, vết sẹo kia… Không thấy…,
Harry thu hồi ma pháp, mệt mỏi dựa vào trên giường, ngón tay đè lại mi tâm, cười khổ một tiếng, quả thực… Giống như một giấc mộng… Cho dù, cậu vẫn không rõ, tại sao mình chết rồi mà sống lại, nhưng việc này xác thật là đã xảy ra. Hơn nữa… Hiện giờ mảnh hốn ở trên người mình đã không còn, tai họa ngầm lớn nhất của mình lớn nhất đã biến mất. Cậu lại nhắm mắt lại, nhớ lại hết một lần ký ức của mình sau khi sống dậy, thật sự là… Dường như đã qua mấy đời rôi…
Còn có… Anh ấy… Harry không biết mình hiện tại nên xưng hô như thế nào với anh mới tốt, là “Mr” hay là “Giáo sư Snape ”? Cậu đều nhanh bị cái này cho hồ đồ luôn rồi, anh rõ ràng phải nên hận mình, không phải sao? Vì sao lại tới cứu mình, còn đối tốt với mình như vậy? Đây hết thảy, hết thảy đều hoàn toàn không giống với quá khứ lúc trước. Còn có… Cái thần hộ mệnh kia… Nghĩ tới đây, trong lòng Harry lại bay lên vẻ chờ mong, thần hộ mệnh của anh ấy đã không còn là nai mẹ rồi, mà là một con nai con, điều này có phải chứng tỏ, đời này chính anh… Cũng yêu mình như thế? Merlin! Harry chỉ cảm thấy ý nghĩ trong đầu hoàn toàn mơ hồ, thân thể đau xót hơn nữa sau khi khôi phục trí nhớ mang đến cảm giác choáng váng, ngay cả tự hỏi cậu cũng khó làm. Cậu buông tha nhắm mắt lại, hay là trước hết cậu nên ngủ một giấc thật ngon nhỉ! Về phần đừng … Đi một bước tính một bước thôi, cậu thật sự là không còn hơi sức đâu mà đi suy tư…
Lúc Dumbledore từ chậu tưởng ký đi ra, trên mặt còn mang theo vẻ kinh ngạc và vui sướng hỗn tạp trộn lẫn, cụ nhìn Snape đứng đối diện, nói: “Severus, cho tới bây giờ ta cũng không biết, thầy và Harry sẽ là… Cái loại quan hệ này… Chẳng qua, ta không thể không nhắc nhở thầy, ở Hogwarts, giáo sư và học sinh nói yêu thương phải..”
“Albus, tôi không phải đến để thảo luận về « giáo sư quy tắc » với cụ!” Snape không vui nhắc nhở ông.
“Đừng có gấp, Severus.” Dumbledore từ trong túi tiền móc ra một viên kẹo chanh đường nhét vào trong miệng, “Ta chỉ nói là, giáo sư và học sinh nói yêu thương ở Hogwarts cũng không bị cấm, cho nên…” Cụ làm thủ thế cái an ủi, “Thầy hoàn toàn có thể yên tâm đi.” (Chẹp! Cụ Dum càng ngày càng mát – nhưng mà em thix a o(>.<)o
Sắc mặt Snape hơi không tự nhiên, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường: “Hiệu trưởng, nếu như thầy còn muốn tiếp tục cái đề tài « giáo sư quy tắc » này nói, tôi nghĩ Minerva có thể thỏa mãn cái nhu cầu này của thầy, thứ cho tôi tạm không thể theo giúp rồi!” Nói xong, anh liền chuẩn bị đi ra ngoài.
“Đừng đừng đừng, Severus!” Dumbledore vội vàng gọi anh lại, “Được rồi được rồi, chúng ta nói chính đề, chính đề! — thầy muốn uống ly nước chanh đường trước không?”
“Dumbledore…” Snape gần như nghiến răng nghiến lợi mà kêu lên, “Trọng điểm!”
“Đúng vậy, trọng điểm.” Dumbledore gật gật đầu, “Như vậy… Chúng ta bắt đầu từ chỗ nào thì tốt đây? Không bằng, trước tiên là nói rõ về năm bắt đầu thi đấu Tam phép thuật đi? Phải biết, phòng ngừa chu đáo vẫn luôn luôn là chuyện rất tốt…”
Sáng ngày thứ hai, khi Harry…tỉnh lại, Phu nhân Pomfrey mừng rỡ nói: “Thoạt nhìn con đã khôi phục rất tốt, Harry.” Bà dùng đũa phép kiểm tra trên người cậu một chút, gật gật đầu, “Rất tốt, bây giờ, con nên dùng bữa sáng rồi.” Nói xong, bà liền ra ngoài lấy bữa sáng cho cậu.
Rất nhanh, cửa phòng lại một lần nữa bị đẩy ra rồi, Harry vô ý nghĩ rằng đó là phu nhân Pomfrey, nhưng khi cậu vừa quay đầu lại, người vào lại là Snape. Toàn thân Harry cứng ngắc, cậu co quắp lại bất an cúi đầu xuống, lại nhịn không được ngẩng đầu lên chút nhìn anh, mình rất lâu thật lâu không trông thấy anh. Trên mặt Snape mang theo một ít mệt mỏi sắc, thoạt nhìn giống như một đêm đều không ngủ, nhưng ánh mắt của anh vẫn như trước thần thái sáng láng, mang theo cái loại khí thế từ trên cao nhìn xuống.
“Em… Như thế nào rồi?” Snape đứng ở cửa, do dự có nên qua hay không.
“Rất tốt.” Harry muốn ngồi thẳng dậy, đáng tiếc có chút lực bất tòng tâm. Snape chần chờ một chút, vẫn đi qua, trợ giúp cậu ngồi dậy, cũng đem gối đầu đặt ở phía sau cậu, làm cậu thoải mái hơn mọt chút.
“Đau đầu sao?” Snape sờ sờ trán cậu, “Còn có… không thoải mái ở đâu khác hay không?”
Harry lắc đầu, chỉ là nhiệt tình mà nhìn anh, giống như không hề quen biết anh vậy. Nhìn đến độ Snape cũng khẩn trương lên: “Em rốt cục sao rồi?”
Đang nói, phu nhân Pomfrey đẩy cửa đi vào: “A, Severus thầy đã đến rồi?! Vừa vặn, Harry đang muốn sáng, thầy cũng còn chưa ăn đúng không?” Nói xong thả khay ở trong tay ra, trên khay bày một dĩa bánh mì nướng và chân giò hun khói, một chén nước rau quả lớn, “Vừa hay, một phen thuận tiện luôn, ta nghĩ Harry cũng ăn không hết nhiều như vậy.”
“Tôi chỉ cần một ly cà phê là được rồi.” Snape lắc đầu, “Lát nữa tôi sẽ đi lễ đường.”
“Khó mà làm được! Sao thầy vẫn còn kiêng ăn như vậy chứ?!” Phu nhân Pomfrey không lưu tình chút nào, “Lúc thấy tới trường vẫn như vậy, bây giờ vẫn còn…”
“Được rồi, Poppy.” Snape ngăn lại trước một bước càng nhiều tai nạn xấu hổ của bản thân trước kia, “Tôi sẽ ăn.”
“Rất tốt.” Phu nhân Pomfrey thoả mãn gật đầu, “Hiện tại, hai người đều ngoan ngoãn ăn hết bữa sáng cho ta — đều không được kiêng ăn! Ta hiện tại đi chuẩn bị thuốc trị thương cần dùng cho hôm nay, sau khi ta trở về, ta cũng không muốn thấy trong khay còn bất kỳ thứ gì còn lại, hiểu chưa?”
Nhìn thấy nữ vương bệnh thất rốt cục đi ra ngoài, Snape bất đắc dĩ lắc đầu: “Bà ấy vẫn luôn là cái dạng này…” Nói xong đưa cho Harry một khối bánh mì nướng, “Thử xem?”
“Cảm ơn…” Harry thăm dò mà cắn một cái, mùi vị không tệ. Lại tiếp nhận nước rau quả Snape cho mình, uống một ngụm, nhăn mày lại — được rồi, nước rau quả không thế nào hợp khẩu vị của mình, cậu buông ly xuống.
Snape cũng tự cầm một khối nhét vào trong miệng, trong bệnh thất yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng nhấm nuốt của hai người. Không biết chuyện gì xảy ra, Harry luôn cảm thấy khẩn trương, toàn thân không được tự nhiên, cậu nhịn không được nhúc nhích sang bên kia một tý, muốn cách đối phương xa một chút.
Snape đã nhận ra, anh nhìn Harry, trầm ngâm một lát, mới nói: “Harry, về chuyện ngày đó… Ta nghĩ, chúng ta cần nói chuyện. Ta thừa nhận, thái độ trước kia của ta quá kịch liệt, cho nên… Ta nghĩ rằng chúng ta có thể bình tâm lại mà nói chuyện, được không nào?”
“Cái gì?” Harry lúc này mới kịp phản ứng, Snape chỉ là chuyện gì, cậu chần chờ một chút, mới nói, “Em hiểu rõ ý của anh… Nhưng em… Không thể tiếp nhận…”
“Vì cái gì? Bởi vì Cho Chang sao? Em yêu con nhóc kia như vậy?” Snape nhăn mày lại, “Em thực sự không hề cân nhắc kỹ lưỡng sao?”
Harry không rõ nhìn anh: “Chuyện này quan hệ gì tới Cho Chang?”
“Bởi vì em… thích cô ta mà?” Snape cảm thấy điểm ấy rất rõ ràng, “Cho nên… Em không có biện pháp tiếp nhận tình cảm của ta… Nhưng, ta cảm thấy được con bé cũng không thích hợp với em…”
“Em là nói em không muốn trở thành thế thân của mẹ em…” Harry cũng đồng thời giải thích, “Em chính là em… A?! Anh nói cái gì?!”
“Merlin!” Snape giờ mới hiểu được, hai người bọn họ nói căn bản không phải cùng một chuyện! “Em suy nghĩ cái gì hả, cậu Potter?!”
“Chẳng lẽ… Không phải sao?” Harry hoang mang nhìn anh, “Anh không phải là vì mẹ em mới đối xử với em tốt như vậy sao?”
Snape dở khóc dở cười, thật sự muốn mở cái đầu nhỏ của đối phương mà nhìn xem bên trong là những thứ gì: “Em cho rằng… Thần hộ mệnh của ta thay đổi… Cũng là bởi vì cặp mắt ‘Xanh như cóc ngâm tươi rói’ của em sao?”
Ha ha ha mắt xanh như cóc ngâm tươi rói mỗi lần đọc câu này đều thấy buồn cười. Không lẽ thẩm mỹ nhà Gryffindor tệ như vậy (Thư tỉnh tò của Ginny trong Harry Potter & chamber secret)
nam sĩ: cái này đọc mới mắc cười nè, nhất là để miêu tả hai người cụ Dum vs Gs không à. Nam = giới tinh – cái này ai cũng hiểu nhưng mừ sĩ – là chỉ trai tân/ trai chưa vợ/ gái chưa chồng => hai người này một người cưới chồng về nhà, một người gả đi, làm sao có vợ. Đọc thấy cái chú thích ta lăn lăn lăn