Hạ Liễu Quân
oOo
Loại tự chủ này kia… quả nhiên mình không hề có… Snape mơ màng nghĩ, anh vẫn nằm trên giường như trước, nhưng phần chăn ở bụng anh lộ ra một cục nhỏ tròn tròn. Tay anh nắm chặt ga giường, có gắng đè nén âm thanh của mình cho nó không quá lớn.
Mà bên trong chăn, lại là một cảnh tượng khác, Harry đang cố gắng nuốt thứ đang dựng đứng của đối phương. Nhưng hiển nhiên, dục vọng của Snape quá mức cực đại, làm cậu cảm thấy có chút khó khăn. Harry hé miệng, rút ra khỏi phân thân một chút, đầu lưỡi lướt một lượt vòng ngoài, ngón tay xoa nắn song cầu. Làm quen một chút, Harry lần nữa há to miệng, thử đem phân thân của đối phương ngậm vào miệng, bắt đầu có tiết tấu nuốt vào nhả ra.
Snape cảm thấy có chút choáng váng, mình và Harry, đã từng làm rất nhiều lần, nhưng chưa có lần nào… làm cho thể xác lẫn tình thần mình sung sướng như vậy. Cái miệng nhỏ nhắn mềm mại như thiên đường mút lấy phân thân của mình, kỹ xảo non nớt cũng không phải là vô cùng hoàn mỹ, nhưng làm anh càng thêm hưng phấn. Snape không khống chế được đè thấp đầu thiếu niên xuống, bắt vật nhỏ chứa mình sâu thêm, không chút khó khăn, anh tiến vào nơi còn nhỏ hẹp, càng ướt át hơn cả khoang miệng.
Harry kịch liệt thở dốc, phân thân của Snape đâm vào yết hầu của mình, làm cho cậu có cảm giác muốn nôn hít thở khó khăn, cậu nhịn không được co rút cổ họng. Snape bắt đầu thấp giọng rên rỉ dồn dập: “… Đủ, đủ rồi…. Harry…. buông ra….” Còn chưa kịp rút khỏi, anh đã bắn tất cả dịch thể vào trong miệng của cậu.
() Yết hầu: cổ họng
Chất lỏng mang theo chút mùi tanh và nóng bỏng tràn ngập trong miệng cậu, cổ họng Harry có chút cảm giác khác thường, cậu cảm thấy có một ít nước từ trong mắt tràn ra. Cậu khó khăn đem dịch thể của Snape nuốt xuống. Sau đó trên phân thân đã mềm nhũn vì phóng ra của anh, đầu lưỡi linh hoạt liếm lên mỗi tất da thịt, làm sạch sẽ dịch thể còn dính lại.
“Xin lỗi…” Âm thanh của Snape có chút cứng ngắt, “Ta… ta không nghĩ sẽ nhanh như vậy…” Anh vươn tay vuốt ve mái tóc Harry, Harry nhỏ giọng ho khan một tiếng, liếm sạch xong phân thân, bò lên người Snape. Nhưng cậu không có ló đầu ra, mà chôn chặt trong lòng Snape.
“Harry?” Snape vỗ vỗ lên người cậu, “Làm sao vậy? Có phải…” Anh nghĩ Harry cảm thấy chán ghét việc này, quả thật, hành vì vừa rồi của anh quá mức nóng vội.
Harry lắc đầu, không muốn ngẩng lên, chỉ mơ mơ hồ hồ nói, “Không có gì…”
“Có phải…. bị sặc rồi không?” Snape do dự hỏi, “Hay là… khó chịu chỗ nào?” Anh muốn nâng mặt Harry lên.
Harry ôm chặt lấy anh, lắc đầu, “Thật sự không có việc gì…. Em là…” Mặt cậu nóng đến lợi hại, “Có chút… xấu hổ…” Cậu là lần đầu tiên làm việc này, còn… Nghĩ đến đây, Harry vì sự mạnh dạn lúc nãy của mình mà cảm thấy thật xấu hổ.
Snape cười nhẹ một tiếng, tay anh ôm chặt cậu vào trong ngực: “Thật là, mới vừa rồi còn can đảm như vậy… bây giờ sao lại bắt đầu xấu hổ rồi?”
Harry nhỏ giọng nói thầm gì đấy, cọ cọ trong ngực anh. Snape buồn cười bắt cậu ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Harry vì buộc phải ló ra mà đỏ rực, đôi ngươi xanh biếc còn mang theo chút mê mang, trên khóe môi hồng nhạt còn vương một ít dịch trắng. Snape cúi đầu, hôn lên môi cậu. Anh niếm thử hương vị dịch thể của chính mình, có chút đắng chát. Anh bắt được đầu lưỡi của Harry mới vừa nãy còn tác quái, mút vào, khẽ cắn, liếm, chất lỏng ngọt ngào tràn ra. Không muốn đùa giỡn, cái lưỡi mềm mại của Harry cũng ngoan ngoãn đưa đến, mặc cho chủ nhân của nó tham lam nhấm nháp.
Trong nháy mắt đó, Snape cảm thấy tất cả mấy thứ này nọ gì đó trong lòng đều ầm ầm sụp đổ, lạnh như băng, cứng rắn gì đó, đều bị đôi môi ngọt ngào này đánh bay đi mất, làm cho lòng anh thật ấm áp. Harry phát ra tiếng rên nhỏ vụn, vô thức cọ xát trong lòng mình, giống như con mèo nhỏ đòi được âu yếm.
Snape bị mê hoặc, cậu mặc kệ bàn tay mình chơi đùa, vuốt ve lòng ngực của thân thể nhỏ gầy, cởi sạch quần áo của cậu, lộ ra thân người trắng nõn. Đầu ngón tay thô ráp xẹt qua mỗi tất da thịt, vuốt ve làn da lành lạnh trơn bóng. Ánh mắt Harry mờ mịt, đôi ngươi xanh biếc ngập nước, không chút che dấu sung sướng khi được ngón tay âu yếm. Snape đưa ngón tay lên môi cậu, Harry thực tự nhiên vươn đầu lưỡi, mút ngón tay kia vào. Snape bắt đầu trừu động, nhìn dòng nước màu bạc theo đôi môi nửa khép nửa mở của Harry trượt xuống, chạy xuôi theo bờ ngực xích lõa…
Harry cả người vô lực run rẩy, âm thanh rên rỉ lan ra khắp phòng, mê người mà mị hoặc. Snape rút ngón tay bị liếm đến ướt át vô cùng, hướng về phân thân non nớt của đối phương, cứng rắn mà nóng bỏng, phân thân hơi nảy lên, chuyện này làm vật nhỏ trong lòng nhịn không được hét lên: “Đừng! Không…”
Snape dùng tay đeo nhẫn chạm vào cái mầm xanh nho nhỏ kia, thong thả mà không cố ý xẹt qua bao bọc lấy làn da mềm mại, những đụng chạm này làm người không khống chế được linh khẩu, song cầu, hội âm… mẫn cảm, Harry dưới vuốt ve tà ác của anh giống như cá mất nước mà hét lên: “Cầu anh! Sev! Cầu anh ” cậu khóc lón cầu xin.
() Linh khẩu: đỉnh của phân thân (?), Song cầu: chỗ này chắc ai cũng biết ha, Hội âm: là cúc hoa (?)
Môi Snape hôn lên nhũ tiêm hồng nhạt của Harry, đầu lưỡi nhè nhẹ đè ép, ngón tay xoa nắn có tiết tấu vật nhỏ của cậu. Harry nức nở, đẩy mạnh người, run rẩy bắn ra, chất lỏng màu trắng ngà bắn ra tung tóe, Harry chỉ cảm thấy mình sắp hỏng mất rồi, cậu vô lực ôm lấy cổ Snape, hai má và thân thể dán sát vào đối phương: “Sev...” Cậu trong vô thức mà gọi tên người đàn ông này.
() Nhũ tiêm: đầu nhũ
Sáng sớm hôm sau, Harry dưới cái hôn dịu dàng của Snape mà tỉnh lại, trên thân thể cậu nhóc tràn đầy vết hôn, đôi môi bị chà đạp sưng đỏ, có chút ai oán vểnh lên, sau đó cậu nhóc lưu lại trên đôi vai trơn nhẵn của đối phương một dấu răng thật sâu, lúc này mới thỏa mãn ôm lấy cổ anh, trong lòng anh cọ cọ, “Buổi sáng tốt lành, Sev!”
“Chúng ta nên rời giường.” Snape không chút ngoài ý muốn cảm thấy đau đớn trên lưng mình đó là kiệt tác tối qua của Harry, “Em cái con mèo hoang nhỏ này...” Anh nói thầm, giơ tay.
Harry cười trộm, giữ chặt tay anh, tiếp theo cậu mới chịu rời giường. Snape đưa quần áo cho cậu, còn mình thì vào phòng tắm rửa mặt. Đợi anh trở lại phòng ngủ, Harry đã mặt xong quần áo, cậu đang dùng chú để che dấu vết tích sưng đỏ trên môi, nhưng hình như không quá thành công. Thấy anh vào, cậu nhóc nén giận ném cho anh một cái trừng mắt.
Snape giả cười, lấy đũa phép, đến trước mặt cậu. Thi triển một chút ngữ che dấu hoàn mỹ che dấu sạch sẽ dấu vết từng được yêu thương qua trên người đứa nhỏ. “Thoạt nhìn Cứu thế chủ cũng không phải vạn năng.” Snape thu hồi đũa phép nói.
“Em chỉ mới nhìn thấy Draco dùng qua...” Harry thầm nói, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Khi bọn họ xuất hiện ở đại sảnh dưới lầu, trong đại sảnh đã ngồi không ít người. Harry quét mắt một cái, quả nhiên phần lớn là tuổi một bó to, chỉ có mấy người trẻ tuổi, đại khái mười sáu, mười bảy. thoạt nhìn hẳn đều là học đồ. Những người này đều tụ năm tụ ba, nhiệt liệt thảo luận gì đó. Vừa nhìn thấy Snape đến, có người lớn tuổi nhăn mày, cũng có không ít ánh mắt tò mò dừng trên người Harry.
“Severus!” Hội trưởng Grew đến trước mặt hai người, “Ngủ có ngon không? A! Còn có Harry bé nhỏ, con hôm qua sau không xuống ăn điểm tâm?”
Harry kín đao trao đổi ánh mắt với Snape, lịch sự trả lời: “Con tối qua do không quen khí hậu dù sao cũng là lần đầu con đi xa khỏi cửa như vậy, cho nên đi nghỉ trước. Thật là có lỗi, ngài không ngại chứ ạ?”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Hội trưởng Grew vỗ vỗ vai cậu, “Con còn là một đứa nhỏ, Severus dắt con đến nơi xa như vậy, con là phải nghỉ ngơi tốt một chút đến đây đi, để ta giới thiệu một chút.”
Hội trưởng Grew nắm cả bả vai Harry, hướng những người khác nói: “Các vị! Chúng ta có một tiểu thân sĩ!”
“Đây là học đồ Severus?” Trong đó có một người đàn ông trung niên nói, “Có thể là cho phó hội trưởng của chúng ta phá lệ nhận… một đứa nhỏ làm học đồ, nhóc nhất định là người có bản lĩnh!”
Harry thật khiêm tốn trả lời, “Con bất quá chỉ mới học độc dược năm ba, tự nhiên là không hơn các vị tiền bối ở đây.” Cậu cố gắng đem phong thái của mình áp đến thấp nhất.
“Nhóc cũng không đơn giản, Ledore!” Hội trưởng phát ra tiếng cười sang sảng, “Các ngươi sai sai... Nhóc là ai?” Cụ thực vừa lòng ánh mắt tò mò của mọi người, lập tức công bố đáp án, “Vị này chính là cậu Potter Harry Potter! Là tiểu Cứu thế chủ của chúng ta!”
“Ôi! Merlin...” Có vài người thấp giọng hoảng hốt la lên. Không ít người bắt đầu khe khẽ thảo luận, hứng thú đánh giá Harry. Trong đại sảnh vang lên một mảng ong ong.
“Harry Potter?!” Người đàn ông trung niên vừa rồi cũng kinh ngạc, hắn vội vàng đứng dậy, “Được gặp cậu thật là vinh hạnh cậu Potter.” Hắn ngả mũ làm một cái lễ.
Harry vội xoay người: “Ngài quá khen... Đây cũng không tính là cái gì! Nói về thành tựu độc dược, ngài đương nhiên cao hơn tôi...”
“Cậu Potter...”
“Nhìn thấy cậu thật là vinh hạnh...”
Vài người cũng qua đây vươn tay, tranh nhau bắt tay với cậu. Việc này làm Harry nhớ tới lần đầu tiên mình đi vào quán Bar. Cậu không thể không để một đám người nắm như trong quá khứ, cũng lần nữa thu lại phong thái, những người này niên kỷ mỗi người đều hơn cậu mấy lần đó! Snape không trợ giúp cậu, Harry phải học ứng phó với những người này, đây là chuyện mà một Slytherin phải học.
() Niên kỷ: tuổi tác
“Tôi thật không biết… Từ khi nào, phó hội trưởng chúng ta cũng bắt đầu hứng thú với loại hư danh này đấy.” Một âm thanh cao ngạo, khinh thường xuyên qua đám huyên náo, truyền vào tai mọi người.
“Phu nhân Nagall....” Sắc mặt hội trưởng Grew trầm xuống Harry chú ý, hội trưởng Grew đối với mọi người ở đây đều là thân thiết gọi tên, duy chỉ có vị phu nhân này…. Xem ra vị phu nhân Nagall này rất không được lòng cụ.
“Hừ!” Đối phương hừ lạnh, “Tôi có nói sai cái gì sao? Khó trách phó hội trưởng thu thằng nhóc này làm học đồ Cứu thế chủ hàng đầu ai mà không vội vàng đi nịnh bợ!” Lên tiếng là một vị phu nhân trên dưới bốn mươi, bà một thân áo chùng màu xám bạc, tôn lên thân thể mang tính thành thục, búi tóc tao nhã, dưới mạng che mặt nửa che nửa mở là dung nhan mỹ lệ. Trên tay bà khéo léo nắm một cây quạt, kia chỉ thẳng về phía Harry.