[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 86: Trừng phạt và thăm dò....




Hạ Liễu Quân
oOo
Mình cũng không có nói dối.... Harry ra khỏi Neuschwanstein, cười thầm trong lòng nghĩ, thân thể Dumbledore gần đây quả thực là không tốt lắm mấy ngày nay thầy ấy ăn đồ ngọt nhiều hơn, Sev mới rồi không có ngao dược Ngừa sâu răng cho thầy ấy, đau răng.... quả thật là một loại bệnh thống khổ nhất là đối với người có tuổi.... Harry nhún nhún vai, khoác Áo Tàng Hình vào, Độn thổ khỏi tòa lâu đài.
Harry mở cửa tòa tháp đang đóng kín may mắn cửa không có khóa! Cậu cẩn thận đi vào tòa tháp, tòa tháp hoàn toàn yên tĩnh, chung quanh là một mảnh tối đen, nhưng dựa vào “Bàn tay quang vinh” hai bên trái phải, Harry không quấy rầy bất kỳ ai. Đi vaò tầng mình đang ở, Harry không về phòng trước, cậu đi đến trước cửa phòng của Snape, dán lỗ tai lên cửa phòng. Bên trong thực yên lặng, không có tiếng động xem ra Sev đã ngủ say. Harry thở dài một hơi nhẹ nhõm, cậu chậm rãi lui về phía sau, xoay người, sau đó rón rén tay chân mở cửa phòng mình, đèn sáng....
“Ồ, đã về?!” Snape ngôi nghiêm chỉnh trong phòng, hai tay khoang trước ngực, cười lạnh một tiếng, “Ngài Potter còn biết phải về nữa à?”
Xong rồi! Đây là phản ứng đầu tiên trong đầu Harry, ý niệm thứ hai là lập tức nghĩ xem nên giải thích việc mình ra ngoài lúc nửa đêm như thế nào, để tránh trừng phạt của Snape.
“Thế nào? Ngài Potter đêm hôm khuya khoắt ra ngoài tham quan được danh lam thắng cảnh nào của Đức?” Snape thấy cậu cả buổi không lên tiếng, kiềm chế cơn giận trong lòng, lạnh lùng hỏi, “Hay là.... Ngài Potter từ khi nào lại có thói quen mông du.... nửa đêm ra ngoài đi dạo?”
“A.... A....” Harry dường như hóa đá, cả buổi mới phun ra được mấy câu, “Đúng vậy.... Em bị mộng du....” Lời vừa ra khỏi miệng, cậu hận không thể cho mình một cái tát sao lại lấy cái cớ thối nát này! Mộng du? Ai tin nổi!
“Ta cũng không biết.... cậu Potter còn có thói quen mộng du?” Snape nhướng mày, “Nhưng tài năng một chỗ người không hề quen thuộc nước Đức lại có thể “mộng du” đi ra ngoài một vòng rồi trở về.... Thật sự là thiên phú dị bẩm nhỉ....”
“Em... Em....” Harry lắp bắp muốn giải thích, nhưng đối mặt với vẻ mặt âm u của Snape, cà lăm cả buổi vẫn không nói gì nhìn dáng vẻ ngày càng xấu đi.
“Thật sự là... tài ăn nói lưu loát....” Snape hừ lạnh, đứng lên, cong lưng cúi người về phía cậu, “Không biết ngài Potter đối với ‘mộng du’ của ngài có gì muốn giải thích không? Hử?”
“Em....” Ánh mắt Harry xoay loạn xung quanh, cũng không dám nhìn vào đôi mắt ngập lửa giận của Snape, “Em chỉ là... đi ra ngoài shopping....”
“Shopping?” Snape hừ lạnh, “Đi đến hơn nửa đêm? Ngài Potter.... Em nghĩ đầu óc của ta và em chỉ lớn bằng óc cự quái sao hả?!”
“Em chỉ là... Đi ra ngoài gặp một ông bạn già...” Harry nửa thật nửa giả nói, “Không có gì quan trọng cả....”
“Bạn già?” Snape nhăn mày, “Cậu Potter giao lưu quả nhiên rộng lớn, bàn tay hữu nghị có thể vươn cả đến nước Đức này....” Lời của anh đột nhiên ngừng một chút, giống như nhớ ra cái gì đó, “Em..... Em không phải đi gặp....” Bạn già ở nước Đức.... Làm mình không thể không nghĩ đến người kia.
Harry bất đắc dĩ gật đầu: “Là ông ấy...”
“Em đi gặp hắn?!” Snape theo bản năng nói, “Cậu Potter... Ta không thể bội phục sự lớn mật của em! Em cho là Dark Lord đời thứ nhất là nhân vật đơn giản?”
“Em đã nói rõ với ông ấy.” Harry từ chối cho ý kiến, “Ông ấy đã cho em một lời hứa, chỉ cần nhóm thánh đồ không nhúng tay vào, phần thắng của chúng ta chiến đấu với Death Eater là rất lớn.”
“Em tin hắn?” Snape cười lạnh, “Lời của những người này có thể tin bao nhiêu phần?”
“Ông ấy không giống.” Harry cười khẽ, “Có Dumbledore ở đó, ông ấy sẽ không đứng về phía Death Eater, em chỉ muốn một lời xác định của ông ấy, miễn cho trong thánh đồ có người phản chiến.”
Snape nhướng mày, cảm thấy mình bị đối phương dời đề tài không được! Lại quay lại đề tài ban đầu: “Nhưng điều này cũng không thể trở thành lý do để em nửa đêm đi ra ngoài....”
“A? Ách....” Harry ngượng ngùng nói, “Em không có... em....” Cậu nhìn vẻ mặt âm u của Snape, không biết lấy dũng khí từ đâu đến, cậu nhắm mắt lại, trả lời một hơi như bắn pháo, “Em biết là em không đúng! Em không nên nửa đêm đi ra ngoài, không nên không để ý nguy hiểm của mình, không nên không cho anh biết một tiếng mà một mình chạy ra ngoài, không nên không nói với anh là phải đi tìm Dark Lord đời thứ nhất....” Cậu sau khi một hơi nói ra hết, lúc này mới cẩn thận hí mắt ra, nhìn nhìn Snape ở đối diện.
“Em nói thật rõ ràng ha....” Snape bước lại gần cậu, “Ta phải vì hành vi ‘biết sai mà sửa’ của cậu Potter mà cộng cho Slytherin hai mươi điểm....”
Harry lùi về phía sau vài bước nhìn Snape, khó khăn nuốt nước miếng mở miệng nói, “Trước chúng ta nói.... cái kia.... Đừng mắng em!”
“Ta không mắng....” Snape tiến lên vài bước, đặt đầu cậu lên lên vai của mình, “Ta sẽ hung hăn dạy bảo lại em....” Nói xong, bàn tay to của anh vỗ mạnh lên mông cậu một cái!
“Sev!” Harry sợ hãi kêu lên, cũng không tại đau, tư thế này thật.... cách dạy dỗ này.... Thật sự rất mất mặt.... Sao anh ấy có thể.... đánh mông mình chứ....
“Kêu ta cũng vô dụng!” Snape nói xong lại hung hăn đánh mông cậu một cái nữa, “Em đã lớn như vậy rồi.... Anh không thể....” Đầu cậu úp sấp xuống, vừa ngượng vừa tức, chỉ cảm thấy máu huyết sôi lên.
“Em cũng biết tuổi của mình hử....” Tay Snape giơ lên hạ xuống liên tục, “Vậy mà em còn làm ra chuyện xúc động như vậy! Đầu óc của em để ở đâu?!”
Harry chỉ cảm thấy mông mình nóng rát, nước đảo quanh hốc mắt, khóc thét lên: “Anh.... Anh....” Snape thấy giọng nói của cậu đã mang theo nức nở, lửa giận mới thoáng hạ xuống. Anh thở dài, ôm Harry trở về ngực, ngồi xuống ghế, để cho Harry ngồi lên đùi mình, sau đó anh ôm lấy thắt lưng của đứa nhỏ, quay mặt cậu về phía mình: “Biết sai rồi chưa?”
Cậu nhóc hít hít mũi, cậu cũng không phải thật sự khóc, chỉ là hai hốc mắt hồng hồng, giống như con thỏ nhỏ, cậu gật gật đầu: “Em sau này sẽ không đi mạo hiểm một mình nữa.....”
Snape sờ đầu cậu: “Harry, ta biết em rất nóng vội, muốn nhanh chóng giải quyết Dark Lord, nhưng điều kiện trước hết là em phải đảm bảo an toàn của chính mình. Trí nhớ của em tuy đã khôi phục nhưng pháp lực của em vẫn còn chưa khôi phục, ta không hi vọng nhìn thấy em gặp chuyện không may....”
Harry gật đầu, nhúc nhích người, Snape nhìn thấy cậu vừa rồi nhích tới nhích lui, hỏi: “Sao vậy?”
“Đau....” Harry than thở, “Anh ra tay thật ác độc....” Mông cậu nhất định bầm xanh rồi!
“Đánh đau? Ta xem xem!” Snape quan tâm hỏi, “Muốn thoa ít dược không?” Nói xong, anh chuẩn bị đứng dậy lấy dược cho Harry.
“Không cần!” Harry ngồi xuống đùi anh, “Em nghĩ.... Không quá nghiêm trọng đâu....” Đừng đùa.... Để anh ấy kiểm tra mình đêm nay không cần ngủ nữa! Cậu cũng không muốn còn trẻ mà buông thả quá độ.
Bắt đầu ngày hôm sau, Harry cũng chính thức đi vào cuộc sống học đồ của mình. Là học đồ duy nhất của Phó hội trưởng Hiệp hội độc dược, cậu được phép vào hội nghị để dự thính. Nói là dự thính, kỳ thật là ở ngồi viết bản ghi chép của hội nghị quả nhiên học đồ là để sai vặt..... Harry vừa múa bút thành văn vừa cảm khái.
Hội nghị thảo luận và nghiên cứu độc dược quốc tế, theo giải thích của người yêu mình, đó chẳng qua là việc cùng với vài kẻ có chút đầu óc thay đổi vài thao tác chế tạo độc dược ở mặt ngoài mà thôi. Hơn nữa so với Hội nghị hằng năm gần như là không có khác biệt, không có gì hơn ngoài việc đơn giản hóa các phương thuốc độc dược phức tạp, hoặc là hoàn thiện tính năng của các loại độc dược chưa hoàn thiện. Tuy là nội dung năm nay có chút bất đồng, nhưng mà đối với một đám lão già bó to tuổi so với mình, Phó hội trưởng đương nhiệm thật sự không dậy nổi hứng thú.
Ngày kế tiếp đi qua thế mà lại thuần buồm xuôi gió, thứ duy nhất làm Harry bất mãn là các học đồ khác lần nữa thử mình. Có lẽ bọn họ cho rằng, có quan hệ với Cứu thế chủ là có thể đạt được danh lợi lớn hơn nhỉ.
“Cậu Potter?” Hôm nay Harry vừa mới thu dọn xong bản ghi chép hội nghị của cả ngày, một học đồ đã gọi cậu..
“Có việc gì?” Harry mỉm cười nhìn đối phương, đối phương là một nữ học đồ trong các cậu, có thể xem là nữ học đồ xinh đẹp nhất, dáng vẻ thật dáng yêu, xinh xắn lanh lợi có chút không hoàn mỹ là, cô ta lớn hơn mình năm tuổi, cho nên nếu vị đại sư đó muốn dùng mỹ nhân kế.... thoạt nhìn tính thành công rất thấp.
“À.... Tôi là học đồ của Prout đại sư..... Prout đại sư rất muốn gặp cậu....” Cô gái mỉm cười, “Prout đại sư nói, ông ấy thấy cậu là một thiên tài trong những thiên tài độc dược mà ông ấy từng gặp! Ông ấy....”
Thiên tài độc dược? Harry cười lạnh trong lòng, năng lực của mình có bao nhiêu mình là rõ ràng nhất! Chính mình cùng lắm chỉ xem như am hiểu độc dược, thiên tài này nọ.... với mình không có chút quan hệ. Cậu làm ra vẻ vô cùng khó xử: “Nhưng là.... Giáo sư Snape dặn tôi.... Tôi sợ thầy ấy nổi giận....”
Cô gái đối diện lại nhẹ nhàng cười: “Chỉ là gặp một chút thôi mà! Phó hội trưởng sẽ không chú ý đâu! Một chút thôi! Được không....” Có cảm giác giọng nói mang theo vài phần làm nũng.
Harry mặt không đổi sắc lui về sau từng bước, giọng điệu làm nũng của đối phương là cậu có chút nổi da gà, sẽ không phải định dùng mỹ nhân kế thật đó chứ? Cậu lắc đầu: “Hay là... Thôi đi! Giáo sư Snape tìm tôi có việc....” Cậu một bộ dáng vẻ khiếp sợ, “Tôi... tôi phải đi rồi!” Nói xong ôm lấy sắp ghi chép tông cửa xông ra ngoài.
“Này.... cậu....” Harry đối với cô gái kêu gọi phía sau làm ra vẻ mắt điếc tai ngơ, Sev.... Mượn anh làm cớ vậy.... Thiếu niên “thẹn thùng” cảm khái trong lòng, anh cũng đừng trách em nha...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.