[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 89: Giá họa....




Hạ Liễu Quân
oOo
“Worm? Xảy ra chuyện gì?” Ngoài cửa vang lên tiếng của Hội trưởng Grew, “Cậu không sao chứ?”
Hóa ra, tiếng thét của Helun King trước khi chết quá mức thê lương, lúc Worm Prout với cô ta thảo luận không có thiết lập chú Tĩnh Âm, cho nên trận ồn ào vừa rồi đã sớm làm người ở phòng kế bên chú ý. Hơn nữa tiếng thét của Helun King chói tai như thế, sớm đã có người đi báo cho Hội trưởng. Hội trưởng Grew đang cùng Snape thảo luận về việc chọn lựa dược liệu cần mua, xem xem tiệm cung cấp dược liệu có thể để giá rẻ một chút không. Vừa nghe được chuyện này, cảm thấy kỳ lạ, đem Snape theo tới phòng Worm Prout.
Hội trưởng sao lại đến? Worm Prout bị tiếng kêu làm bừng tỉnh, lập tức hoang mang lo sợ, Helun King không hiểu sao chết trong phòng mình, hơn nữa trạng thái khi chết của cô ta lại thê thảm quỷ dị.... Đập vào mắt người khác, chẳng phải mình là kẻ tình nghi đầu tiên sao?! Không được! Nhất định phải giấu thi thể đi! Hắn vội vả đứng lên, đem thi thể Helun King giấu xuống sàn, lại dùng chú ngữ xem nhẹ lên đó. Sử dụng vài cái “Thanh lý đổi mới hoàn toàn” rửa sạch vết máu trên mặt đất, lại sửa sang lại những nơi bị Helun King giãy dụa làm loạn cho tốt. Sau khi xác định không lộ ra dấu vết gì, lúc này hắn mới an tâm.
Thật vất vả làm xong tất cả, Worm Prout ổn định trái tim loạn nhịp của mình, điều chỉnh hô hấp lại bình thường, bây giờ mới ra mở cửa. Ngoài cửa, Hội trưởng Grew và Snape cùng với mấy thành viên trong Hiệp hội đều đứng đó.
||||| Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn |||||
“Hội trưởng....” Worm Prout cố gắng làm mình tự nhiên nhất có thể, “Ngài tới có việc gì?” Hắn cố gắng làm cho mình ra vẻ ngạc nhiên vô cùng.
“Tôi nghe bọn họ nói, nghe được trong phòng cậu có tiếng hét, cho nên mới chạy tới xem, có phải cậu xảy ra chuyện gì không?” Hội trưởng Grew bình tĩnh giải thích.
“Phải không?” Vẻ mặt Worm Prout vô cùng kinh ngạc, ” Có phải bọn họ nghe lầm không? Chỗ của tôi không xảy ra chuyện gì mà?” Nói xong, đứng sang một bên vịn cửa, để cho những người khác nhìn thấy rõ tình huống trong phòng. Trong phòng sạch sẽ, xem qua thật yên ổn.
“Làm phiền một chút.” Snape chậm rãi bước lên, đến trước mặt hắn, “Anh không ngại tôi vào xem chứ?”
“Đương nhiên không, Phó hội trưởng.” Worm Prout làm ra vẻ thực vô tội, “Mời.”
Vừa bước vào phòng ngủ của Worm Prout, Snape lập tức nhăn mày, trong lòng Worm Prout căng thẳng: hắn sẽ không nhìn ra thứ gì chứ?
“Cagan, cụ mau vào đây một chút.” Snape trầm giọng nói.
“Có vấn đề gì sao, Severus?” Hội trưởng Grew và những hội viên khác đều bước vào phòng ngủ.
Vừa bước vào phòng, sắc mặt mọi người đều biến đổi, bởi vì trong phòng có một mùi máu tươi nồng đậm. Thân là độc dược đại sư, mỗi một người ở đây khứu giác đều rất nhạy bén, một mùi nhỏ cũng không thể gạt được mũi của bọn họ. Nhưng kỳ quái là, vì sao Worm Prout không có ngửi ra? Kỳ thật cũng không khó để giải thích, Worm Prout ở trong phòng rất lâu, từ lúc Helun King đổ máu đến khi cô ta chết, mũi của Worm Prout đã quen với mùi máu, ngược lại sẽ không để ý.
“Severus....” Hội trưởng Grew trao đổi với anh một ánh mắt, trong lòng hai người đều rõ, trong phòng Worm Prout nhất định đã xảy ra một chuyện rất lớn. Snape bắt đầu đi loanh quanh trong phòng, cẩn thận dò xét.... tìm dấu vết còn xót lại.
“Worm Prout, cậu xác định không xảy ra chuyện gì chứ?” Hội trưởng Grew đến cạnh hắn.
“Đương nhiên.... không có việc gì....” Worm Prout bình tĩnh trả lời, “Chỗ này của tôi có thể có việc gì?”
“Vậy mùi máu dày đặc này là xảy ra chuyện gì?” Một đại sư độc dược trong đó nhịn không được đặt ra câu hỏi, người ở chỗ này cũng không phải đứa ngốc.
“Mùi máu? Nào có?” Worm Prout kinh hoảng, “Tôi.... Sao tôi lại không ngửi thấy?”
“Đại khái lỗ mũi của anh có vấn đề đi....” Mấy hội viên cảm thấy kỳ quái trả lời.
Snape kiểm tra từng góc nhỏ trong phòng, nhưng không có thu hoạch gì. Anh cũng không lo lắng, mà chậm rãi thong thả bước đi, quan sát sắc mặt của Worm Prout. Mặc dù Worm năm lần bảy lượt mạnh mẽ trấn tĩnh, nhưng ánh mắt của hắn đã bán đứng hắn, dư quang khóe mắt của hắn luôn nhịn không được quay về phía giường. Snape dù sao cũng là gián điệp hai mặt mười mấy năm. Động tác Worm Prout anh nhìn qua thực quá vụng về, anh có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của hắn mấu chốt nằm ở chỗ giường.
Snape không hề ngạc nhiên khi mình không chú ý đến chỗ kỳ lạ của cái giường, hiển nhiên đối phương đã dùng chú xem nhẹ, chỉ tiếc là chính hắn lại không xem nhẹ. (Quân: chỗ này ý giáo sư muốn nói là Worm Prout tuy dùng chú xem nhẹ nhưng mà tự hắn ta lại không chịu xem nhẹ, cứ chăm chăm nhìn vào chỗ đó, không thể trách người ta tìm ra được)
Snape bước đến cạnh giường, Worm Prout sợ đến mức trái tim sắp lọt ra ngoài: “Anh....” Snape cũng không thèm nhìn hắn, huy động đũa phép, trôi nổi mọi thứ trên giường lên không có? Snape nhướng đuôi mày, nhấc cả cái giường trôi nổi lên lần này, thi thể đầm đìa máu tươi của Helun King hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người.
“Tôi.... cô ta không phải tôi giết!” Worm Prout vừa thấy ánh mắt mọi người, gấp gáp biện hộ, “Thật sự.... Thật là không phải tôi!” Worm Prout không ngừng thanh minh, “Tự cô ta liên tục đổ máu đến chết.... Tôi, tôi chỉ sợ các người hiểu lầm tôi! Mới.... mới giấu cô ta đi....”
Quả là không đánh đã khai! Phản ứng đầu tiên của đại bộ phận những người ở đây chính là như vậy, mi không phải hung thủ thì là ai?! Nhưng mà có hai người cũng không cho là vậy. Một là Hội trưởng Grew, tuy vừa rồi Worm Prout khẩn trương rất rõ ràng, nhưng cụ hiểu rất rõ tính cách người này, Worm Prourt có chút nhát gan, cho dù hắn có muốn giết người, cũng nhất định sẽ lên kế hoạch chu đáo, tuyệt đối không lưu lại sơ hở lớn như vậy, để cho mọi người bắt được cả nhân chứng lẫn vật chứng. Người còn lại là Snape. Bởi vì trạng thái khi chết của Helun King rất cổ quái, nếu Worm Prout muốn giết người, một cái Avada là đủ rồi, một lọ dược vô vị vô sắc cũng được, cần gì phải làm ra cái chết cổ quái gây hoảng sợ kiểu này
Đã xong..... Harry nhìn Helun King từng chút một bị máu cắn nuốt, dần chìm vào trong vũng máu.... Trên mặt cậu lộ ra nụ cười sung sướng tàn nhẫn, cậu nghiêng nghiêng lỗ tai, giống như nghe thấy tiếng khóc la thê lương mà tràn ngập máu của cô gái trước khi chết.....
Harry huy động đũa phép, xóa hết ma pháp trận trên mặt đất, sửa sang lại áo chùng của mình, đi ra ngoài. A.... Cái miệng cậu để lộ ra nụ cười khát máu, đích thực, chủ ý hạ Tình dược với mình khẳng định không phải Helun King, nhưng ai bảo cô ta là người chấp hành làm chi? Để cho cô ta biết thế nào là tức giận một lần đi. Về phần Worm Prout.... Không cần tự mình động thủ, tự hắn sẽ đưa hắn vào vực sâu tử vong....
Khi Harry trở lại tòa tháp, đúng lúc nhìn thấy hai thi thể được khiêng từ phòng Worm Prout đi ra, tấm vải trắng che đi thi thể đều là vết máu loang lỗ. Thần sáng của Đức dùng tiếng Đức nói chuyện với Hội trưởng Grew, Snape đứng bên cạnh.
Harry đến cạnh bọn họ, gật đầu với hai người: “Hội trưởng, giáo sư Snape....” Cậu nhìn hai thi thể bên cạnh, “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Worm Prout với Helun King chết rồi.” Snape nén giọng trả lời.
“Sao có thể....” Harry ra vẻ giật mình.
“.... Chúng ta phát hiện Helun King chết trong phòng Worm Prout....” Hội trưởng Grew giải thích với một thần sáng của Đức, “Sau đó hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, Worm Prout liên tục nói không phải hắn giết.... sau đó....” Cụ nhìn Snape, “Hắn giống như bị điên vậy, liều mạng hét to, tiếp theo.... đâm đầu vào tường chết....”
“Trước khi chết hắn có nói gì không?” Thần sáng tiếp tục hỏi.
“Hắn hô cái gì không phải ta... không phải ta cố ý...” Hội trưởng Grew nhớ lại, “Thật giống như.... Hắn nhìn thấy linh hồn người chết vậy....”
Đúng vậy, Linh hồn người chết.... Đây là tên của lọ dược kia.... Harry cười lạnh trong lòng, đó là thứ cậu đáp trả lại Helun King, không chỉ phải lấy tóc cô ta, tiến hành một Pháp thuật Hắc Ám tà ác. Quan trọng hơn là.... Cậu đã hạ loại dược này trên người cô ta, đây là một loại dược Harry mới nghiên cứu, phải có máu trộn vào mới có thể phát huy tác dụng, có thể làm cho người ngửi được sinh ra ảo giác mãnh liệt, nhìn thấy ảo ảnh cực kỳ đáng sợ Worm Prout là người đầu tiên thử nghiệm sản phẩm của mình.
“Như vậy.... xem ra Helun King rất có thể do chính hắn giết?” Thần sáng phỏng đoán, “Theo lời hắn nói trước khi chết, hắn có thể do kích thích quá độ sinh ảo giác, thấy linh hồn Helun King hướng hắn đòi mạng.... Cho nên hắn mới sợ quá mà tự sát.”
“Xem ra.... chỉ sợ đây là sự thật....” Hội trưởng Grew suy nghĩ một lát rồi trả lời.
“Được rồi, chuyện còn lại chúng tôi sẽ xử lý.” Thần sáng trả lời, ” Nếu còn vấn đề gì chúng ta sẽ liên hệ với ngài sau....”
“Tốt, phiền các người rồi.” Hội trưởng Grew gật đầu.
“Sev?” Harry chú ý thấy sắc mặt Snape âm u, “Anh làm sao vậy?”
Snape lắc đầu: “Ta cảm thấy.... có chỗ không thích hợp....” Những chuyện liên tiếp xảy ra quá đột ngột, hành động của Wrom Prout ngay lúc đó làm mọi người trở tay không kịp. Chuyện này nhìn như đơn giản hơn nữa rất rõ ràng, nhưng quá rõ ràng, hợp lý mới làm người ta hoài nghi....
“Anh cảm thấy cái chết của Worm Prout quá đột ngột?” Harry thử dò hỏi, cậu biết chuyện này không thể gạt được Sev, nhưng mà mình lại không muốn nói chuyện này cho anh ấy biết. Cậu không hi vọng Sev biết nội tâm mình không lành mạnh như vậy, cho nên cậu lựa chọn giấu diếm.
“Đúng vậy....” Snape thở dài, “Nhưng ta cũng không rõ, là.... chỗ nào không rõ ràng.” Sau một giờ khi sự việc phát sinh, hai thi thể đều bị thần sáng mang đi, anh dù muốn kiểm tra cũng không được.
“Nghĩ không ra... thì đừng miễn cưỡng, rất nhiều việc đều không theo sự khống chế của chúng ta.” Harry bên cạnh anh nói, “Chỉ cần không ảnh hưởng kế hoạch của chúng ta, mặc lệ hắn đi.”
“Là vậy....” Snape nghĩ một đằng trả lời một nẻo, vẫn như trước suy nghĩ gì đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.