Posted by Liễu Quân on Tháng Mười 2, 2014
Posted in: Uncategorized. Để lại bình luận
Khóa phòng chống nghệ thuật hắc ám
Editor: Ciel Míp
Moody đi vào phòng học, ngồi xuống trước bục giảng, cái chân gỗ giả kia thò ra dưới áo chùng: “Các trò dẹp hết mấy thứ vô dụng này vào đi.” Gã gầm thét, “Mấy cuốn sách kia, mấy đứa không cần xài tới đâu.”
Các học sinh nghe lời dẹp sách lại vô trong giỏ, Ron Weasley nhìn về phía trước với cái mặt đầy hưng phấn. Moody lấy danh sách ra, bắt đầu điểm danh, con mắt thường của gã thì quét tới từng cái tên trên danh sách, mà cái con mắt phép thì lại chuyển động thẳng tắp quét tới từng đứa học trò bên dưới.
Điểm danh xong, Moody cười lạnh một tiếng: “Ta — Alastor Moody — người bất mãn với Bộ Phép Thuật!” Cái lời dạo đầu nghiêm khắc này đã hấp dẫn không ít người chú ý. Draco và Harry trao đổi một ánh mắt: cứ hét rầm lên rằng bất mãn với Bộ Phép Thuật như vậy, vì cái gì?
“Ta đã hiểu một chút chương trình học của mấy trò, phát hiện các trò đã rớt lại phía sau một khoảng lớn vô cùng!” Moody lạnh lùng nói, “Nếu theo chỉ thị của Bộ Phép Thuật, ta trước tiên cần dạy mấy trò là các kỹ xảo Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám, sau đó đến năm lớp sáu, ta mới có thể cho các trò biết những thần chú không thể tha thứ là cái gì. Nhưng Dumbledore đã đánh giá các trò rất cao, cụ cho rằng các trò đã có thể học những thứ này. Đương nhiên, theo ý kiến của ta thì, các trò càng sớm biết các trò cần phòng bị những thứ gì thì càng tốt chừng nấy. Nhưng làm sao các trò bảo vệ mình, phòng bị những thứ các trò chưa bao giờ thấy qua? Những phù thủy muốn thi ác chú lên người các trò sẽ không bao giờ hét lên trước cho các trò hắn ta muốn thi chú gì hay hành động ra sao. Hắn cũng sẽ không đối mặt với mấy trò, thật lịch sự chào hỏi rồi mới thi chú, các trò nhất định phải ĐỀ PHÒNG, nhất định phải CẢNH GIÁC… tiểu thư Brown, lúc ta giảng bài thì làm ơn dẹp cái thứ trên tay cô qua một bên đi!”
Lavender Brown kinh hãi nhảy dựng, đỏ mặt, vừa rồi cô cùng với bạn cùng bàn thảo luận Horoscope dưới mặt bàn. Vậy tức là mắt phép của Moody không chỉ có thể xuyên thấu qua vật ổng nhìn, hơn nữa có thể nhìn thấu cả vật dưới mặt gỗ.
“Gryffindor ngu xuẩn…” Draco nhẹ giọng cười lạnh.
“Như vậy, trong các trò ai biết lời nguyền không thể tha thứ là gì?” Moody vô đề chính.
Vài cánh tay lục tục giơ lên,có cả Ron Weasley và Granger. Moody ra hiệu Ron Weasley đứng lên trả lời.
“Ừm…” Ron Weasley hơi hưng phấn nói, “Cha của con nói cho con biết có một thần chú… Nó gọi là… lời nguyền Imperio (độc đoán)…”
“A, đúng.” Moody gật đầu tán thưởng, “Cha của trò nên biết cái này, có một thời gian lời nguyền độc đoán gây ra rất nhiều phiền toái cho Bộ Phép Thuật.”
Moody lê cái chân gỗ của ổng khập khiễng đi tới, phát ra tiếng động ma sát với mặt đất thật chói tai. Ông ta đứng lên, mở ra ngăn kéo, lấy ra một cái bình thủy tinh, bên trong có ba con nhện thiệt lớn. Moody thò tay vươn vào trong bình, bắt lấy một con nhện, để trên tay, để tất cả học sinh đều có thể thấy. Sau đó, ổng dùng đũa phép chỉ vô nó, hô: “Imperius (Độc đoán)!!”
Con nhện giơ một chân khoác lên một sợi tơ mỏng, nhảy xuống khỏi lòng bàn tay của Moody, bắt đầu giống lay động theo cái tay lên xuống. Nó cứng ngắc duỗi chân ra, rồi co quắp lại, tơ đã đứt, con nhện rớt xuống bàn, nó bắt đầu lăn vòng vòng giống bánh xe. Moody vung mạnh đũa phép một cái, con nhện dùng hai chân đứng lên, nó bắt đầu nhảy điệu clacket.
điệu nhảy clacket: điệu nhảy dùng chân gõ thành những nhịp cầu kỳ – một tấm hình vui về cái này:
Tất cả mọi người — trừ Moody và học trò Slytherin đều cười ha hả.
“Các trò cảm thấy buồn cười sao?” Moody gầm nhẹ, “Nếu ta thi chú với mấy trò, mấy trò sẽ cảm thấy vui vẻ chứ?”
Tiếng cười lập tức ngừng lại.
“Hết thảy hành vi đều mặc ta sai sử, ” Moody bình tĩnh nói, con nhện đã cuộn thành một cục, lăn qua lăn lại, “Ta có thể cho nó nhảy ra khỏi cửa sổ, tự dìm chết chính mình, hoặc là… tự quăng mình vô cổ họng của mấy trò…” Trên mặt mấy học sinh bắt đầu lộ ra vẻ sợ hãi.
“Mấy năm trước, rất nhiều pháp sư nói mình bị dính thần chú độc đoán này nên bị khống chế, do đó đào thoát khỏi pháp luật chế tài.” Moody ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt của ông ta thẳng tắp chằm chằm ghim vô mình Draco, “Công tác quan trọng nhất của Bộ Phép thuật lúc đó là cố gắng phân rõ đến cùng là ai thật sự bị khống chế — nhưng chuyện này rất khó phân biệt. Thần chú Độc Đoán không phải không thể phá giải, nhưng điều này rất cần ý chí mạnh mẽ, cũng không phải ý chí mỗi người đều mạnh như vậy… Tốt nhất là các trò phải tránh khỏi nó, bảo trì CẢNH GIÁC!” Gã đột nhiên rống lên, làm mọi người giật nảy mình.
Moody vứt con nhện hồi nãy vô bình: “Còn có ai biết gì nữa?” Gã gọi Neville Longbottom vẫn đang run rẩy.
Longbottom run rẩy đứng lên, thanh âm của nó rất nhỏ nhưng rõ ràng: “Lời nguyền Crucio (tra tấn)…”
Moody không hỏi nó tiếp, gã chỉ đánh giá nó một lần. Lập tức, gã chuyển hướng tới tất cả học sinh trong lớp, gã lại lấy ra một con nhện khác trong người, để nó lên bàn, con nhện hiển nhiên là sợ hãi, cũng không dám nhúc nhích.
“Lời nguyền tra tấn… Cần vật thí nghiệm lớn hơn tí chút, đế mấy trò có thể nhìn rõ hiểu rõ.” Moody dùng đũa phép chỉ vào con nhện, thì thầm, “Engorgio (Bành trướng)!” Ron Weasley sợ tới nỗi cố gắng kéo cái ghế cách bục giảng xa hết mức có thể.
“Ổng tính làm gì…” Draco sắc mặt âm trầm, “Tự nhiên cố ý kêu Longbottom trả lời…”
“Gã muốn kích thích nó.” Harry nói ra sự thật.
“Cái gì?” Granger vô ý thức quay đầu lại hỏi, lúc này cô mới kịp phản ứng đối phương cũng không phải bạn cùng học viện với mình, “Thật có lỗi…” Tiểu thư có mái tóc xù hơi xấu hổ, “Tớ chỉ là..” Cô bắt đầu lắp bắp.
“Không sao…” Harry cười với cô một chút.
“Cha mẹ Longbottom bị thần chú tra tấn đến phát điên, đến tận bây giờ còn đang trong St. Mungo.” Blaise ngược lại trả lời vấn đề của cô, “Cha mẹ của cậu ta đều là Aurors.”
“Cái gì… Ôi! Merlin…” Granger che miệng lại, “Sao giáo sư Moody có thể… Ổng như vậy không phải là cố ý vạch trần vết sẹo của người khác sao? Neville nhất định sẽ chịu không nổi đâu!”
Đang nói, Moody lại giơ lên đũa phép, chỉ vào con nhện hô: “Crucio!”
Vừa dứt lời, con nhệnlập tức co quắp lại, nó nhấp nhô, bắt đầu kịch liệt vặn vẹo, lăn hết qua trái lại lăn qua phải, nó không phát ra bất kỳ thanh âm gì, nhưng mọi người có thể khẳng định, nếu nó có thể phát ra tiếng, vậy nhất định là những tiếng thét thống khổ thật lớn. Moody huơ hươ đũa phép của gã, con nhện bắt đầu run rẩy, kịch liệt run rẩy, tình cảnh như vậy làm người xem người đều nhịn không được run lên.
“Dừng lại!” Granger hét lên, “Stop— “
Ba người Harry theo ánh mắt của cô nhìn qua, cô không phải đang nhìn con nhện, mà là đang nhìn Longbottom: nó nắm chặt hai tay thành nắm đấm đặt ở trước mặt ngay trên mặt bàn, đốt ngón tay trắng bệch, nó mở to hai mắt, toàn thân run rẩy, nước mắt tràn đầy khỏi vành mắt nó mà rớt xuống.
“Thầy không thấy được cậu ấy sắp chịu không nổi sao?!” Granger gần như sắp khóc lên, “Ngừng đi!”
Moody giơ đũa phép lên, chân con nhện hình như đã hơi thả lỏng, nhưng nó vẫn tiếp tục giãy dụa. Moody biến con nhện trở về nguyên dạng, thả lại trong bình.
“Thống khổ, vô cùng thống khổ…” Moody xoay người lại từ tốn nói, “Nếu như trò có thể sử dụng thần chú tra tấn, trò có thể tùy thời tùy chỗ mà tra tấn bất cứ kẻ nào… Câu thần chú này cũng từng một thời bị lạm dụng.” Gã phất phất tay, “Tốt rồi, ai còn biết câu thần chú nào nữa không?”
Toàn thân Granger run rẩy, cô cảm thấy điều này thật sự quá tàn nhẫn, cô không nhấc tay — nhưng Moody hết lần này tới lần khác chọn cô: “Là cái gì?” Moody nhìn qua cô hỏi, “Nói cho ta biết, trò Granger — lời nguyền cuối cùng là gì?”
Granger dốc sức liều mạng lắc đầu, cô không muốn nói, cô như bị vây vào trong cực độ thống khổ. Moody lại luôn nhìn cô, Granger chỉ gắng sức lắc đầu, tất cả mọi người bất an mà nhìn qua bọn họ, trong phòng học đột nhiên yên tĩnh trở lại.
“Avada Kedavra.” Harry phá vỡ yên tĩnh, “Chính là lời nguyền vốn muốn đẩy tôi vào chỗ chết lại thất bại — tôi là kẻ duy nhất thoát khỏi lời nguyền này, không phải sao.” Cậu ngó Moody, lộ ra một nụ cười lãnh khốc, “Ngài không làm mẫu cho chúng tôi chút sao — giáo sư?”
“A, đúng, ” Moody gật đầu, nụ cười làm cái miệng của ổng trông có vẻ méo mó làm sao đó, “Đúng vậy, câu thần chú cuối cùng cũng là lời nguyền ác độc nhất, Avada… Lấy mạng…” Ông ta thò tay vươn vào trong bình. Con nhện thứ ba giống như biết được số mệnh của mình, nó tốn tận đáy bình, điên cuồng chạy loạn, cực lực tránh né cái tay của Moody. Nhưng gã túm được nó, đem nó đặt lên bàn. Con nhện chạy loạn trên bàn gỗ, giống như muốn chạy trốn nhưng bất lực.
Moody giơ đũa phép lên, trong mắt bắn ra vẻ tàn nhẫn mà hưng phấn: “Avada Kedavra!”
Một tia sáng xanh lục chói mắt hiện lên, theo một tiếng vang thật lớn, giống như có một con quái vật không thấy được gầm thét giữa không trung. Đồng thời, thân thể con nhện rớt xuống, không nhúc nhích — không có bất kỳ dấu hiệu nào, nhưng nó thật sự đã chết. Thi thể của con nhện văng xuống chỗ Ron Weasley, nó liều mạng trốn ra sau, gần như muốn làm cái ghế lệt ngửa. Mấy nữ sinh cố nén tiếng thét, nhưng có mấy người đã bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở.
Moody lạnh nhạt bóc con nhện đã chết lên: “Vô cùng tàn nhẫn.” Gã bình tĩnh nói, “Không có gì có thể chống lại câu thần chú…” Ánh mắt của gã rơi xuống người Harry, “Giống như trò Potter nói, trừ trò ấy ra — không ai có thể sống sót dưới sự công kích của lời nguyền này.”
“Đúng vậy ha… Tôi thật sự nên cảm thấy vinh hạnh đúng không nhỉ…” Harry ở dưới mang vẻ mặt cười lạnh nói, “Đây chính là tính mạng của cha mẹ ta hy sinh mới đổi lấy được mà…” Những lời này làm Granger cùng không ít người ghé mắt một hồi.
Thanh âm của cậu không hề nhỏ, Moody khẳng định nghe thấy được, nhưng ổng không nói gì, chỉ tiếp tục giảng bài: “Avada Kedavra là một loại nguyền rủa cần tới một lượng pháp lực lớn mới hình thành, không có thần chú nào chống đỡ được, vậy vì sao thầy còn muốn biểu diễn cho các trò xem? Bởi vì các trò nhất định phải hiểu rõ, cái gì là ác độc nhất!” Gã rống một tiếng, học sinh toàn lớp lại kinh hãi nhảy dựng, “Ba câu thần chú mày bị gọi là lời nguyền không thể tha thứ, người bình thường chỉ cần thi bất kỳ câu chú nào trong này cũng đủ để bị phán tử hình ở Azkaban. Các trò nhất định phải có chuẩn bị, thời thời khắc khắc bảo trì cảnh giác! Bây giờ, lấy bút lông của mấy trò ra…” Mọi người lập tức lấy bút lông ra bắt đầu ghi chép, nhưng chỉ có mình Harry vẫn không nhúc nhích.
Moody chú ý tới, ổng khập khiễng đi đến trước mặt Harry: “Vì sao trò không ghi chép, trò Potter?”
“Tôi không cần những thứ này.” Harry lười biếng trả lời, “Không phải sao, giáo sư? Tôi đã quen thuộc với những lời nguyền không thể tha thứ này đến độ, thật sự là… vô cùng vô cùng quen thuộc chẳng qua…” Cậu cười lạnh giơ đũa phép lên, “Ngài có muốn thử một chút hay không? Nói không chừng Avada Kedavra của tôi có thể làm cho ngài phun ra chút máu mũi đó?” Trong nháy mắt đó, Harry cảm thấy vẻ mặt Moody trở nên vặn vẹo khác thường — chuyện này làm cậu có một niềm khoái cảm báo được thù.
Thời gian kế tiếp, bọn họ ai cũng không nói gì, thẳng đến khi tan học. Lúc ra khỏi phòng học, Gryffindor đều hưng phấn nói mấy chuyện hồi nãy. Bọn họ thảo luận tình cảnh lúc trên khóa giống như biểu diễn đặc biệt nào đó, ngoại trừ Granger, cô không hề thấy thú vị dù chỉ một chút: “Điều này thật sự là… Quá tàn nhẫn!” Cô luôn luôn phàn nàn lấy.
“Tớ cảm thấy thầy ấy thiệt khốc!” Ron Weasley ngược lại cực kỳ hưng phấn.
“Đúng vậy ha… Khốc đến nỗi cậu coi thấy con nhện lại bị hù tới té lăn xuống đất!” Granger tức giận trừng mắt liếc nó một cái, ôm sách vở bước nhanh đi ra hành lang.