Chỉ một ngày, Tom cảm thấy y đã trải qua quãng thời gian yên lặng chưa từng có trong cuộc đời.
Đúng vậy, yên lặng.
Đây là từ mà y chưa từng thể nghiệm qua.
Trước kia khi ở cô nhi viện, y vội vàng sống sót, đúng thế, sống sót. Ở nơi như cô nhi viện, nếu bạn không có tinh thần, vậy đồ ăn của bạn sẽ bị người khác cướp đi, quần áo thuộc về bạn cũng sẽ bị người khác tranh mất.
Đó không khác gì một xã hội đen, miêu tả bằng từ cá lớn nuốt cá bé là không hề quá, cô nhi viện sẽ không quan tâm sự tranh đoạt giữa các bạn, họ chỉ biết cho bạn một ít đồ ăn, rồi cướp đoạt sức lao động với họ.
Một đứa nhỏ chết đi, đối với cô nhi viện là giảm bớt phần chi tiêu, mà với đứa nhỏ khác là giảm đi một đứa tranh đồ ăn.
Ở nơi đó sinh ra Tom, từ nhỏ chưa từng hưởng thụ sự yên lặng ngồi thưởng thức trà lài dưới ánh mặt trời sau trưa cả.
Đối với cô nhi viện mà nói, này là tội lỗi xa xỉ.
Mà khi Tom tới Hogwarts, y tập trung toàn bộ tinh thần vào hấp thu tri thức, y cần pháp lực cường đại, cần tri thức uyên bác, cần củng cố địa vị, hơn nữa, y cần trường sinh.
Y sống mười mấy năm, chỉ lần đầu tiên chế tạo Trường Sinh Linh Giá là vui vẻ, dù năm đó Dumbledore đến nói cho y biết, y là phù thủy, y cũng chưa từng vui vẻ.
Theo đuổi quyền lực và sức mạnh, để y cũng không thấy rảnh rỗi gì ở Hogwarts, trong cốc của y, phần lớn đều là cà phê nâng cao tinh thần.
Nhưng tới đây, y cũng không thể tìm được cà phê mà y hay uống.
Harry thích pha trà lài hơn, rồi mang thêm một ít bánh quy và đồ ăn vặt – đến nay Tom vẫn không thể tin, giữa trưa y và Harry mới đặt hai túi đồ ăn vặt to lên bàn, buổi tối Harry và Ron đã giải quyết hết một túi.
Đó là một túi đồ ăn vặt rất to đó!
Hai người kia căn bản là coi đồ ăn vặt thành đồ ăn chính rồi!
Vì là nơi phù thủy tụ tập, rất nhiều phù thủy không kiêng nể gì mà trang trí nhà mình, dù là tháng chạp trời đông giá rét, nhưng một số vườn hoa vẫn có thể thấy bông hoa nở rộ.
Chỉ có nhà Harry là ngoại lệ.
Harry cũng không muốn bắt đám hoa đó nở trái mùa, anh thích nhìn những bông tuyết phủ lên toàn bộ nhà, hoặc là khi thời tiết tốt hơn đôi chút sẽ thưởng thức những cây cối vẫn mạnh mẽ sinh trưởng dưới sự tàn phá của tuyết.
Chỉ một ngày thôi, Tom cảm thấy, tâm trạng của y yên lặng chưa từng có.
Thật giống như một người đang bước đi rất nhanh bỗng nhiên lại đi chậm lại, sau đó nhận ra đi thế này mình thoải mái hơn nhiều, rồi lại thích tiết tấu ấy.
Tom ngồi trên ghế trong phòng mình, nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ bay bay, cạnh tay y là trà mà Harry vừa đưa tới, Harry nài y trước khi ngủ nên uống trà lài, “Trừ khi trò muốn uống sữa.” Harry hừ hừ nói cho y biết.
Uống sữa trước khi ngủ, trước kia là không có điều kiện, sau là khinh thường, đối với Tom mà nói, đó là đồ ăn mà trẻ con mới cần.
Vì tránh để Harry thật sự bưng một ly sữa tới, Tom vẫn nhận ấm trà trong tay Harry.
“Nhớ đi ngủ sớm một chút, biết không.” Trước khi rời đi Harry đặc biệt dặn dò y một tiếng, có hơi dông dài, nhưng Tom không châm chọc.
Ấm trà được Harry ếm thần chú giữ ấm, dù Tom đặt nó ở bên cạnh nửa tiếng thì nó cũng không lạnh đi.
Trên đùi Tom còn có một quyển sách.
Đọc sách trước khi ngủ là thói quen của y, có đôi khi thậm chí y có thể đọc sách rồi ngủ quên luôn.
Nhưng đêm nay y lại không muốn đọc sách.
Dưới tầng, Harry và Ron tranh nhau đồ ăn vặt, Tom cười khẽ một tiếng, vẫn cảm thấy khi hai người kia ở cạnh nhau đặc biệt giống trẻ con.
Chính là sự ầm ĩ mà thường ngày y không chịu được lại làm y gợi lên khóe môi vào đêm nay.
Không lâu sau, Harry và Ron cãi nhau xong, Ron nguyền rủa Harry rồi bon lên tầng, Harry một mình ở dưới không biết làm gì.
Tom nhìn đồng hồ, đã sắp mười một giờ, y ngẩn người tới tận ba tiếng.
Y đứng lên, đặt sách để trên đùi cả tối lên giá sách, rồi thay áo ngủ nghĩ nghĩ, y rót cho mình một chén trà.
Mùi hương thoang thoảng từ chén trà bay lên mũi Tom, y nâng chén trà, nhẹ nhàng nhấp một hơi, mùi cỏ huân y độc đáo thoảng ra, nhẹ nhàng mà thơm ngan ngát.
Tom tắt đèn, đặt cái chén lên trên đầu giường.
Đây là lần đầu tiên y ngủ trong hoàn cảnh ấm áp như này, so với cái giường lạnh băng ở cô nhi viện, so với không khí ẩm lạnh hàng năm của Slytherin, nơi này quả thực là thiên đường.
Trong hoàn cảnh xa lạ, Tom cực kỳ cảnh giác lại chìm vào mơ hồ rất nhanh.
Trong lúc mơ màng, y cảm thấy có người đến gần cửa phòng y, y nhíu nhíu mày.
Người ngoài cửa thăm dò khe khẽ hỏi một câu, “Tom?”
Tiếng nói hiền hòa quen thuộc làm Tom mất đi tia cảnh giác, nặng nề ngủ đi.
Ngày hôm sau, Tom bị Harry gọi dậy.
Ngay khi tiếng gõ cửa vang lên Tom liền cảnh giác mà tỉnh, trong con ngươi màu đen có hơi tức giận, “Tom? Trò dậy chưa?”
Ngoài cửa truyền đến tiếng Harry hỏi, giọng nói rất nhẹ, chắc là sợ Tom giờ còn chưa tỉnh, nhưng Harry chắc không biết Tom là một người cảnh giác không thua gì anh, lúc bình thường còn có Nagini nhìn giúp, giờ Nagini ngủ đông, hiện tại y đều tự lực cánh sinh cả.
Trong nháy mắt Harry gõ cửa y đã tỉnh lại, rất nhiều năm rồi không có ai dám đánh thức y khi y đang ngủ. Ở cô nhi viện, từ khi y bị cho là quái vật, từ khi bên cạnh y liên tiếp xảy ra chuyện, sẽ không có ai đi làm phiền y, dù là những bảo mẫu cũng không muốn tới gần y, họ đều không nhìn y, cùng lắm là khi ăn cơm thì chuẩn bị cho y một phần, đương nhiên đôi lúc các cô thậm chí “không cẩn thận” quên mất.
Vào Hogwarts, các Slytherin tôn trọng riêng tư, lúc đó dù y ở chung ký túc xá, nhưng y và bạn cùng phòng cũng không hành động chung.
Rồi sau đó y chỉ dùng chưa tới một năm đã chứng minh năng lực mình, hơn nữa kết bạn với Abraxas, thân phận người thừa kế Slytherin bại lộ, chiếm được không gian cá nhân, rồi sau dó, chính là cho đến ngày hôm nay, họ cũng không gõ phòng y vào buổi sáng – người nào chẳng biết thủ tịch của họ ghét nhất có người gọi vào buổi sáng chứ.
Nhưng giọng Harry vang lên, tức giận trong mắt Tom cũng biến mất – buồn cười chính là ngay cả y cũng không biết là vì nguyên nhân nào.
“Ừm.” Y khẽ đáp.
“Xuống ăn sáng thôi.” Harry nói ngoài cửa.
Sau đó là tiếng Harry xuống tầng.
Tom ngồi ngơ ngẩn trên giường một lúc, rồi lưu loát đứng dậy.
Lúc ra cửa y nhìn nhìn ấm trà trên bàn, nghĩ nghĩ vẫn nên đưa cho Harry thì tốt hơn.
Khi bưng ấm trà lên, tay Tom vô thức đụng vào ấm, ngay sau đó y giật mình vì độ ấm của nó.
Thần chú giữ ấm không phải là thần chú khó khăn gì, trên cơ bản, chỉ cần năm thứ nhất bạn nghiêm túc nghe giảng còn luyện tập mấy lần là đã không khó để sử dụng, cái khó chính là thời gian duy trì thần chú.
Nói như vậy, người pháp lực càng khổng lồ, thời gian duy trì thần chú cũng càng dài, đương nhiên cũng có ít người có ý cởi bỏ thần chú.
Tối qua gần mười giờ Harry đưa ấm trà cho y, hiện tại đã làm tám giờ sáng, nhưng độ ấm bên trong lại không hề giảm bớt.
Tom nhìn ngoài cửa sổ, tuyết trắng còn không ngừng bay, nhiệt độ không khí vẫn thấp như vậy.
Y hé miệng, cầm ấm trà rời phòng.
Dưới tầng, Harry đã dọn bữa sáng lên bàn cơm.
“Chào buổi sáng, giáo sư.” Tom khẽ chào hỏi.
Harry sửng sốt, lập tức cười nói, “Chào buổi sáng, Tom, nơi này cũng không phải là trường, gọi tên thầy là được rồi.” Huống chi, nói thật ra, hiện tạianh cũng không lớn hơn Tom bao nhiêu.
Tom nghe lời gọi tên anh, “Chỉ có hai người chúng ta thôi sao, Harry?”
Harry gật đầu, “Lúc này đừng nghĩ có thể gọi được Ron, trừ khi đến trường cậu ấy có thể dậy vào lúc bảy rưỡi thì khi khác trò không thể nào gọi được cậu ấy đâu.”
“Harry học ở nước ngoài?” Nghe nói người trước mắt mới hơn hai mươi, lớn hơn y có mấy tuổi, nếu năm đó anh ta học ở Hogwarts thì y phải có ấn tượng mới đúng.
“Coi là vậy đi.” Cứ coi không gian của anh là một quốc gia khác, thật ra cũng không có gì.
Harry đặt bữa sáng trước mặt Tom, sau đó ngồi đối diện Tom.
Bữa sáng Harry làm cho Tom rất phong phú, mình thì lại rất đơn giản.
Tom nhìn rau và bánh mì trong phần ăn của Harry, có hơi ngạc nhiên.
“Sao vậy?” Harry thấy y nhìn chằm chằm mình, không hiểu hỏi.
“Ăn ít như vậy?” Tom nhìn phần ăn của Harry.
“Không ít.” Harry cười cười, “Bữa sáng của thầy đều như vậy, hiện tại trò bắt thầy ăn thứ khác, thầy cũng không quen.”
Tom hiểu gật đầu.
Y nhớ tới khi ở cô nhi viện đều ăn chay là chính, đồ ăn phần lớn là bánh mì, lần đầu tiên tới Hogwarts, thay đổi thức ăn, đa số là thịt, ngược lại lúc đầu dạ dày y không thoải mái, có đôi khi ăn xong bữa sáng, đến trưa là không muốn ăn nữa.
“Thảo nào thầy lại gầy như vậy.” Tom nói khẽ, bình thường trên bàn cơm y cũng không muốn nói chuyện, nhưng hôm nay, khi chỉ có hai người trên bàn cơm, ngược lại y không băn khoăn nhiều, cứ thế tán dóc với Harry.
“Thật ra thầy rất hài lòng với thể trạng của mình, chỉ là Hermione luôn nhíu mày thôi.” Harry nhún nhún vai, quấy cốc sữa.
“Hermione?” Bắt đầu từ tối qua,cái tên này không ngừng được nói ra từ miệng Harry và Ron, Tom không phải không thừa nhận, y có chút ngạc nhiên.
“Bạn của thầy.” Harry mỉm cười nói, “Trò biết đó, con người luôn có lúc nghịch ngợm, năm đó khi thầy còn đi học, đã phá biết bao nhiêu nội quy trường học, mà Ron và Hermione đồng lõa với thầy.” Được rồi, tuy không phải anh cố ý bỏ qua nội quy trường nhưng con người thì luôn có lúc bất đắc dĩ – người nào đó tự lấy cớ cho mình.
“Phá nội quy trường?” Tom cười nhạo, “Thầy ư?”
Thanh niên có vẻ hiền hòa có lễ, làm việc bình tĩnh cũng có lúc bỏ qua cả nội quy? Nghe thấy thật sự như ngàn lẻ một đêm.
“Không tin à?” Harry cười hì hì hỏi lại, “Vào năm thứ hai thầy học, riêng năm đó thôi đã phá không biết mấy trăm điều nội quy.” Anh nhớ tới vào cuối kỳ học nămhai, khi cứu được Ginny cụ Dumbledore đã nói với họ, “Khi đó suýt nữa còn bị đuổi học nữa là.”
Lúc ấy quả thực anh và Ron trái tim đã vọt lên cổ họng rồi, chỉ sợ mình bị đuổi học mất.
“Khó có thể tưởng tượng được.” Tom bình luận.
“Nhìn người không thể nhìn bề ngoài.” Harry cười nói, “Ai nói người có vẻ hiền hòa nhưng lại hoạt bát vậy chứ?” Giống như Lockhart năm đó, toàn bộ giới phù thủy đều chỉ vì nụ cười của ông ta, ngay cả Hermione cũng điên đảo một chút, không lâu sau mới hết hy vọng, ai có thể nghĩ sau nụ cười đẹp trai – được rồi, Harry không nhận ra ông ta đẹp trai chỗ nào, nhưng ít nhất đây là đánh giá của toàn giới phù thủy của ông ta mà? – là một tên trộm đánh cắp thành quả lao động của người khác chứ?
Tom như ngẩn người, nhìn người không thể nhìn bề ngoài?
Y hiểu gật đầu.
Quả thật, nhìn người không thể nhìn vào bề ngoài.
Chỉ cần nhìn người này, ai có thể nghĩ cơ thể gầy nhỏ hiền hòa ấy lại chứa pháp lực khổng lồ chứ?
Tom cúi đầu ăn sáng.
Rồi sẽ có một ngày, y cũng sẽ có pháp lực khổng lồ như thế… không, thậm chí còn mạnh hơn lớn hơn cái này, vượt qua bất kỳ ai.
Harry không biết suy nghĩ của Tom, anh chỉ thấy Tom không nói lời nào thì mím miệng – ít ra từ chỗ Draco anh biết thói quen Slytherin, tuy anh cười nhạt về cái gọi là “lịch sự” đó, nhưng anh không thể yêu cầu người khác không làm đúng không?
Chờ khi họ ăn sáng xong, Harry vừa thu dọn chén đĩa vừa hỏi, “Kỳ nghỉ hai tuần này, trò định làm gì?”
Làm gì?
Tom hơi kỳ lạ nhìn Harry.
Ngoài việc ở trong phòng đọc sách thì y có thể làm gì?
Harry vừa thấy vẻ mặt Tom đã biết chắc chắn Tom muốn ở trong phòng đọc sách, anh trợn trắng mắt, “Xin hồn, bây giờ là kỳ nghỉ, kỳ nghỉ đó! Nghỉ thì phải đi chơi, đọc sách làm chi!”
Dù là Hermione, khi nghỉ hè cũng sẽ theo cha mẹ đi du lịch, thả lỏng bản thân, chẳng lẽ người này quanh năm suốt tháng đều tự giam mình trong phòng đọc sách sao?
Coi như xong!
“Chờ thầy thu dọn, thầy dẫn trò ra ngoài đi dạo, đừng vùi mình vào sách mãi như thế.” Harry vừa lảm nhảm vừa đem chén đĩa vào phòng bếp, còn một phần bữa sáng còn lại, được ếm thần chú giữ ấm, chờ Ron thức dậy.
Tom sờ sờ mũi, rất tự giác đi vào phòng bếp.