Nghỉ hè rồi đến, sau khi thu dọn đồ đạc Tom liền đi tới Đức, y không chào hỏi ai cả, thậm chí là Harry.
Đối với việc này, kỳ thật Harry cũng không khó chịu, nhưng nghĩ tới sau khi Tom trở về, sẽ luôn thở dài khe khẽ.
“Cậu đang lo lắng?” Ron ngồi trên salon, vẻ mặt thích ý.
“Ừ,” Harry nâng cằm, “Mình lo nếu cậu ấy đi sang đó, Grindelwald vừa lúc ra tay.” Anh ba lần bốn lượt giúp Tom, nếu Grindelwald tra được Tom muốn tới Đức, khó tránh khỏi ông sẽ không gây rắc rối cho Tom. Hiện nay sở dĩ Đức tập trung nhiều phù thủy hắc ám như vậy đều là do Grindelwald, những phù thủy hắc ám đó không giúp Grindelwald thì giúp ai chứ?
“Mình nói nè, cậu muốn làm gì?” Ron hỏi.
“Không định làm gì.” Harry nhìn anh một cái, “Mình cũng đang muốn đi du lịch.”
“Du lịch?” Ron ngạc nhiên nhìn anh, “Đi đâu?”
“Không biết, còn phải xem Albus muốn đi đâu.” Harry nói.
Ron há to miệng. Harry… muốn đi du lịch cùng Albus? Họ hẹn nhau khi nào? Vào lúc nào, vì sao anh không biết?
Ngày tiếp theo:
“Ngươi nói… Dumbledore ra ngoài theo cậu ta?” Nhận được tin báo Grindelwald hơi nheo mắt lại, “Hôm nay mới là ngày thứ hai của nghỉ hè, họ cũng nhanh thật.”
“Phái người giám thị họ, chẳng qua, chỉ có hai người, còn một người nữa…” Còn một người, hiện nay vẫn chưa thấy.
“Đi theo dõi hắn, nếu có cơ hội, chúng ta có thể lễ phép mời hắn tới chơi.” Grindelwald suy nghĩ một chút, trong đôi mắt màu lam hiện lên cảm xúc tức giận, “Còn cậu bạn nhỏ tới nước Đức du lịch, tạm thời không cần đánh rắn động cỏ.”
“Dạ.” Dù không rõ rốt cuộc chủ nhân nhà mình đang lên kế hoạch gì, nhưng cũng là mệnh lệnh của chủ nhân, họ chỉ có thể chấp hành.
Grindelwald lại nhìn tấm da dê, sau đó khẽ hừ nhẹ một tiếng. Lấy Al làm tấm chắn, thật sự là bất ngờ, nhưng cậu ta cũng nên nghĩ tới, nếu cậu ta có thể biết rõ quá khứ của ông, vậy cũng phải biết sự băn khoăn của ông về Al…
So với Grindelwald, Harry cùng Dumbledore đi ra ngoài lại tận hưởng mùa hè một cách triệt để, anh lấy lý do mình còn chưa biết nhiều về nước Anh, mời Dumbledore đi du lịch vào nghỉ hè, Dumbledore vui vẻ đồng ý.
Bỏ Hogsmeade và Hẻm Xéo, Dumbledore mời Harry đi tới vài ngôi làng phù thủy, Harry rất mới lạ, dù ở không gian kia, anh cũng chưa từng đi tới nhiều ngôi làng phù thủy như vậy. Ở không gian đó, vào thời đại của anh, những ngôi làng thuần phù thủy thế này chỉ còn có Hogsmeade, nên khi còn là học sinh ngoài Hẻm Xéo, anh cũng chỉ đi tới Hogsmeade nhiều nhất.
“A, Harry, tới thử cái này xem, mỗi lần tới đây tôi thích cái này nhất đấy.” Dumbledore nhiệt tình đề cử đồ ăn vặt, đương nhiên phần lớn là đồ ngọt rồi.
Harry nhìn cái chén Dumbledore giơ lên trước mặt, thật sự anh không muốn biết bên trong đã cho bao nhiêu đường đâu. Anh nhìn người đứng trước mình đang mỉm cười, bỗng nhiên cảm thấy mũi cay cay.
Người mình tôn kính nhất, rốt cuộc không thể nào nở nụ cười hiền lành, đề cử đồ ngọt chết người như thế.
Nghĩ đến đây, anh cầm lấy đồ ngọt Dumbledore đề cử, từ từ nhắm hai mắt, một hơi uống hết trong tầm mắt kinh ngạc của Dumbledore.
“Khụ khụ…” Trước đó, chắc Harry cũng không ngờ mình sẽ có một ngày bị sặc vì đồ ngọt nhỉ.
“Harry à, không thể uống như vậy.” Dumbledore nhìn anh ho không ngừng, vươn tay vỗ vỗ lưng anh.
Kỳ thật, Harry rất muốn hỏi rốt cuộc đối phương có trực tiếp đưa đường hóa lỏng cho anh hay không, nhưng quẩn quanh trong cổ họng lại không thể nói ra lời.
“Albus, hiệu trưởng Dippet đã tìm tôi,” Nghĩ nghĩ, Harry vẫn muốn lộ ra ít tin tức cho Dumbledore, “Thầy ấy muốn tôi tiếp nhận chủ nhiệm nhà Gryffindor.”
“Vậy ý thầy thế nào, Harry.” Dumbledore nhìn Harry, ôn hòa hỏi.
“Tôi không biết.” Harry nói, “Tôi vẫn cảm thấy, không ai thích hợp với Gryffindor hơn thầy, dù là làm hiệu trưởng, thầy cũng có thể tiếp tục làm chủ nhiệm, không đúng sao?”
Trong lịch sử Hogwarts không phải chưa từng có hiệu trưởng kiêm chủ nhiệm kiêm giáo sư, trong lòng Harry, anh vẫn cảm thấy Dumbledore thích hợp với Gryffindor hơn.
“Harry, thầy cảm thấy, tôi có thể là một hiệu trưởng tốt chứ?” Dumbledore đột nhiên hỏi.
“Thầy chắc chắn có thể.” Harry gần như bật thốt lên, “Thầy chính là một vị hiệu trưởng xuất sắc nhất.”
“Cảm ơn thầy tin tưởng tôi, Harry,” Dumbledore cười nói, “Nhưng Harry à, tôi không tự tin.”
“Vì sao?” Harry ngạc nhiên nhìn ông.
“Harry, nếu tôi đồng thời đảm nhận chủ nhiệm nhà Gryffindor, như vậy tôi sẽ không thể là một vị hiệu trưởng tốt, thầy biết chứ?” Dumbledore có chút buồn bực, “Hiệu trưởng Dippet chắc đã biết nên mới tìm thầy.”
“Tôi không hiểu.” Harry cúi đầu, Dumbledore không thấy rõ vẻ mặt anh…
“Thầy thông minh như vậy, sẽ hiểu sớm thôi.” Dumbledore cười khẽ, “Thầy luôn có thể hiểu rất nhiều chuyện, Harry à.”
Nhưng, đôi khi, anh thà mình không biết.
“Đó không chỉ là ý của hiệu trưởng Dippet, mà còn là ý của tôi.” Dumbledore nghiêm túc nhìn Harry, “Tôi hy vọng thầy có thể suy nghĩ thật kỹ.”
“Tôi hiểu.” Harry cúi đầu nhìn cái chén không, dường như do dự một lúc lâu, anh nhẹ giọng hỏi, “Này, Albus, thầy từng có khi nào cực kỳ hối hận, muốn sống lại không?”
Dumbledore ngẩn người, ông không nhìn rõ vẻ mặt Harry, đương nhiên Harry cũng không thấy rõ vẻ mặt ông.
Im lặng hồi lâu, ngay cả Harry cũng cho rằng sẽ không có được câu trả lời thì anh lại nghe thấy Dumbledore khẽ nói, “Có.”
Nắm chặt cái chén không, Harry thở dài nhẹ nhàng.
Họ ra ngoài một tuần, Dumbledore đưa Harry đi du lịch những ngôi làng phù thủy hiện nay đang còn tồn tại, không ai nhắc tới chuyện ngày đó. Chờ đến khi trở lại thung lũng Godric, Harry lại phát hiện Ron không có ở nhà.
“Ron?” Harry nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Căn nhà trống rỗng, không ai trả lời.
“Chẳng lẽ đi ra ngoài rồi?” Harry cau mày, đóng cửa đi vào, trong lúc này Ron không nên ra ngoài mới đúng chứ.
Harry đi vào nhà, bên trong không có dấu vết đánh nhau, không có dấu vết pháp thuật hắc ám, chẳng lẽ anh quá đa nghi?
Rót cho mình một cốc nước, ngồi lên ghế salon Harry mới phát hiện trên đó đặt một bức thư.
Từ khi nào Ron lại cẩn thận tới mức để lại lời nhắn khi đi ra ngoài thế này?
Harry lạnh lùng nhìn, cầm đũa phép ếm vài thần chú thí nghiệm lên thư, sau khi chắc chắn nó không có vấn đề mới mở ra.
Nội dung thư rất ngắn, lại khiến mắt Harry lóe ra tức giận.
“Grindelwald chết tiệt!”
Nước Đức:
Tom cầm lấy một cái cúp không hề thu hút, khóe miệng nở nụ cười hài lòng.
Cúp Hufflepuff đã tới tay, còn dễ hơn so với y tưởng tượng. mắt nhìn người hôn mê ngã trên mặt đất, y giơ đũa phép trong tay, thì thầm, “Obliviate!”
“Chúc mừng chủ nhân tôn quý.” Ngoài cửa, có người đứng trước mặt cung kính nhìn y, những người này do y bắt đầu bồi dưỡng ở trường học, mặc dù mới tốt nghiệp Hogwarts được vài năm nhưng đã có thể âm thầm giúp y xây dựng một thế lực, dù chỉ là mô hình, nhưng đợi đến khi y tốt nghiệp…
Tom cất đồ vật trong tay, gật đầu với họ, “Ta cần một nơi không ai làm phiền.” Y nói.
“Đã giúp ngài chuẩn bị.”
Nơi họ chuẩn bị cho y là một căn nhà ở vùng ngoại ô, người ở đây rất thưa, có vẻ hơi hoang vắng, theo lý mà nói thì nơi này không nên có người ở. Nhưng hoàn cảnh này lại phù hợp với nhu cầu hiện tại của Tom.
Có hắc diệu thạch, có đồ vật, có lẽ y có thể thử, không dùng phương pháp lần trước có thể phân thêm một Trường Sinh Linh Giá khác.
Tom đóng lại cửa trong sự cung kính của mấy tên bầy tôi.
Nước Anh:
“Cậu ta có hành động gì không?” Grindelwald hỏi.
“Không ạ.”
“Không?” Khiến người ta phải ngạc nhiên, nếu cố ý để lại thư nói cho Evans, người nào đó bị ông mời tới chơi, nhưng hiện tại nhìn xem, dường như người nọ không hề vội vàng?
“Nếu như nói… hắn thường xuyên chạy tới nhà Dumbledore cũng có thể coi là hành động.” Người trước mắt dường như khá thân với Grindelwald, ít nhất hắn có thể sử dụng giọng điệu trêu chọc này trả lời Grindelwald.
“Vậy, khách của chúng ta thì sao?” Grindelwald ngạc nhiên hỏi.
“Coi nơi này như nhà của mình, ăn ăn ngủ ngủ, thật sự như tới đây chơi vậy.” Đối phương vẻ mặt kỳ lạ trả lời. Tuy ban đầu khi “mời” đối phương tới chơi đối phương không hề bằng lòng, Thánh Đồ họ phái ra đều bị đối phương đánh bị thương, cuối cùng vẫn phải nhân cơ hội đối phương vô ý mà dùng thần chú hôn mê mới có thể mời đối phương về, nhưng khi vừa tỉnh lại đối phương cũng không còn dữ dằn như trước, cứ thế sinh sống, dường như coi đây là nhà mình, làm người ta thật sự khó hiểu.
“Thật sự là đôi anh em thú vị.” Grindelwald cười không hề ấm áp, “Có lẽ họ cảm thấy họ biết nhiều đến mức chúng ta không làm gì được họ chăng.”
Nhưng họ không biết là, biết quá nhiều mới là nguy hiểm nhất sao?
“Ngày mai, ta tự mình đi thăm vị khách chúng ta mời tới, ngươi cảm thấy, ý kiến này thế nào?”
“Ngài cũng tự ra mặt rồi, đối phương có thể không nể mặt sao?” Đối phương cười khẽ trả lời, “Nhưng, không nên chạm vào đinh mới tốt.”
“Ngươi có thấy ta thất bại lần nào chưa?”
“Sẽ luôn có lần đầu tiên…”