[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền

Chương 53: Say rượu




Đêm hôm đó Harry rất vui, Tom nhận ra, người vẫn luôn hiền lành lại không thèm kiêng nể gì, Tom ngồi cạnh nhìn anh đùa giỡn với Ron. Y vẫn luôn biết Ron là một người hiếu động, nhưng y chưa từng gặp Harry thế này. Bỏ đi lớp ung dung hòa nhã bên ngoài, Tom thấy được một mặt y chưa từng thấy. Harry không kiêng nể đùa giỡn với Ron, giống như một thiếu niên mười mấy tuổi, gặp được chuyện vui sẽ cùng chia sẻ với bạn bè vậy. Cho tới giờ y chưa từng thấy, đôi mắt màu xanh biếc lại quyến rũ lòng người như thế, khiến y cả đêm đều nhìn chằm chằm vào nó.
Hai người đùa giỡn trong phòng đã có xu hướng phá hủy căn nhà. Quả thực là năng lực phá hỏng gần như bằng toàn bộ nhà Gryffindor. Nhưng đây là một Harry buông hết mọi thứ mà hiếm khi y thấy được, nên tuy khi Harry và Ron trét bánh ngọt lên mặt nhau rồi y không cẩn thận cũng bị lôi vào nhưng y không hề tức giận, mà chỉ ngồi cách xa hơn một ít. Sau đó lại nhìn họ không dời mắt.
Mãi cho tới khuya, Ron và Harry mới vì uống quá nhiều rượu mà ngã trên salon. Lúc này Tom mới đứng dậy đẩy Ron ra, nâng Harry dậy, ra lệnh cho Ron, “Tự thầy về phòng, tôi sẽ giúp Harry.”
Ron đứng im tại chỗ, híp mắt nhìn y một lúc lâu như xác định xem Tom có thể đưa Harry đi được hay không.
Tom nhíu mày, y không rõ thái độ của Ron, sau khi say rượu khang khác với ngày thường, vẫn cảm thấy như đang kiêng kị điều gì đó, lại như đang phòng bị vậy. Mà mọi cảm xúc và lo lắng ấy của Ron đều là vì y.
“Ông… Vol… Kẻ-mà…” Anh mơ hồ nói vài từ, nhưng Tom không nghe hiểu, “Không đúng, là Riddle… không phải hắn…”
Chẳng lẽ là nhìn y rồi nhớ tới ai? Tom nghi hoặc nghĩ, hơn nữa cái người kia lại khiến anh ta kiêng kị?
“Không phải hắn…” Ron nỉ non một lúc lâu, sau đó lảo đảo xoay người, “Tôi đây yên tâm…”
Rồi anh mới chấp hành mệnh lệnh trước đó của Tom – tự mình lên tầng.
Tom nhìn anh như nhìn quái vật một lúc lâu, cho đến khi anh đi khỏi chỗ rẽ cầu thang. Rồi mới xoay người, đỡ Harry dậy.
Harry say rượu khá hơn Ron, sau khi say thì yên lặng nằm trên ghế, có vẻ như đang ngủ nhưng mặt hơi đỏ, hô hấp dồn dập, chắc là bị cồn ảnh hưởng nên dù ngủ vẫn thấy khó chịu.
Tom đỡ anh đứng lên, Harry thuận theo ngồi dậy, nhưng không bị Tom đánh thức, mà đặt đầu lên vai Tom. Tom thử mấy lần, không thể để anh đứng lên được. Vì thế y do dự nhìn anh một lúc, cắn chặt răng, ngồi xuống bế Harry lên. Nhưng làm y giật mình là, dù Harry đã trưởng thành nhưng cũng không nặng như Tom nghĩ.
Tom lớn lên ở cô nhi viện, mười một tuổi vào Slytherin đã được chăm sóc rất tốt, nhưng sức khỏe y không quá tốt, tuy rằng không phải đến mức ốm yếu nhiều bệnh nhưng so với các Gryffindor sức khỏe như quỷ khổng lồ thì y yếu hơn. Hơn nữa nghĩ tới việc Harry lớn hơn mình mấy tuổi, người trưởng thành luôn khác với thiếu niên, chỉ cần xương cốt thôi cũng đã cứng hơn nhiều, nên trước đó Tom mới phải cắn chặt răng như vậy.
Nhưng khi ôm Harry lên y mới nhận ra, điều y “cho rằng” cũng không phải là đúng, Harry rất nhẹ, là trọng lượng mà một người trưởng thành không nên có, Tom cảm thấy trong lòng y chỉ là một bạn học cùng tuổi, hoặc là một đàn em nhỏ hơn y một tuổi.
Thật là kỳ lạ. Tom nghĩ, vừa ôm Harry lên tầng.
Y mở cửa phòng Harry ra, cẩn thận ôm Harry vào. Phòng Harry mang phong cách Gryffindor tiêu chuẩn, màu sắc trang trí phần lớn là màu nóng, tuy không đến mức chói lói như màu đỏ và cam, nhưng cũng không phải màu lạnh như xanh bạc của Slytherin.
Từ phong cách trang trí phòng có thể đoán được đại khái tính cách của một người, nhưng tính cách Harry lại không hề nhiệt tình như căn phòng, mà lại giống với Slytherin, hòa nhã, lạnh nhạt.
Thật là một người mâu thuẫn. Tom vừa đặt Harry lên giường vừa nghĩ.
Y giúp Harry cởi áo ngoài, nhưng Harry tóm lấy cổ tay áo, không cho Harry kéo ra. Tom nghi hoặc mà tìm tòi bên trong cổ tay áo, mới phát hiện ở đó có một cái túi ẩn, để đũa phép của Harry. Dù là trong nhà, Harry cũng đặt đũa phép ở nơi mà mình có thể lấy được.
Tom đã gặp qua rất nhiều người, rất nhiều giáo sư, khi ngồi sẽ luôn tiện tay đặt đũa phép sang một bên, thậm chí có khi còn đặt ở túi quần sau. Người mà y chưa từng thấy như vậy, là Dumbledore. Mỗi lần Dumbledore lên lớp giảng bài y đều thấy hai tay Dumbledore trống trơn, mà lúc mọi người không kịp phản ứng đã thấy ông ta rút đũa phép ếm đủ kiểu pháp thuật với cái bàn giáo viên.
Mọi người đều giật mình vì cảm giác kỳ diệu mà thuật biến hình mang lại, còn tò mò rốt cuộc Dumbledore đã để đũa phép ở đâu, chẳng lẽ đũa phép cũng có thể che đi?
Rồi y hỏi Abraxas, khi đó y vẫn là học trò năm nhất, vừa mới vào Hogwarts, dù rằng nghỉ hè đọc rất nhiều sách nhưng cũng kém hơn Abraxas lớn lên từ nhỏ ở giới phù thủy.
Rồi sau đó y mới biết được cất đũa phép vào trong túi ẩn cũng là một cách không tồi.
“Những người như vậy, đều vô cùng cảnh giác và mẫn cảm với hoàn cảnh xung quanh.” Khi đó Abraxas đã nói, “Cậu nghĩ đi, nếu có người tới tấn công cậu, cậu sẽ hy vọng là có thể sử dụng đũa phép ngay lập tức không phải sao ?”
Y cảm thấy y hiểu được Dumbledore, dường như rất nhiều người đều bất mãn việc ông ta vào Wizengamot, muốn lấy tính mạng ông ta.
Nhưng, Harry thì sao? Y nhìn Harry đang nắm chặt tay, Harry thì sao? Là chuyện gì?
Y vươn tay lấy đũa phép khỏi túi ẩn, đặt vào trong tay Harry. Harry mơ mơ màng màng nắm chặt đũa phép, sau đó đặt vào đầu giường nơi mình có thể chạm đến. Tom đoán được đó là khoảng cách mà Harry duỗi tay ra là có thể lấy, không xa, cũng không ngắn.
“Ưm…” Harry đã vô thức kêu rên, anh mặt đỏ bừng, trán bắt đầu đổ mồ hôi, nếu đêm nay không tắm và uống canh giải rượu thì chắc sẽ không ngủ nổi.
Tom thở dài, đi vào phòng tắm đổ nước cho Harry, rồi nâng Harry dậy, sau khi vào y nhìn nhìn Harry, hít sâu một hơi, lập tức xé quần áo Harry, rồi nghĩ cách ném Harry vào như ném một cái bánh.
“Á…” Người nào đó ấm ức hừ lên vì bị ai đó hung ác ném vào.
Tom vội vàng đi tới cạnh anh, đỡ đầu anh, để y sẽ không bị ướt vì động tác của Harry, “Không sao chứ?”
Vì bị ném mạnh, dù là say chết cũng phải mở mắt, Harry mở mắt ra, vì hành vi thô bạo trước đó của Tom làm bọt nước đều lăn trên mặt Harry, sau đó nước chảy từ trán xuống khiến anh khó chịu trừng mắt, nhìn Tom một lúc lâu, như không nhận ra y là ai vậy.
“Harry?” Tom căng thẳng nhìn anh, vươn tay quơ quơ trước mặt.
Harry nheo mắt lại lóe tia nguy hiểm, anh mở miệng ra nói, “Malfoy đồ chết dẫm nhà cậu.”
Tom đờ đẫn. Harry đang gọi ai? Abraxas Malfoy? Hay là Conors Malfoy? Họ có quan hệ gì? Người trước có thể là em trai của Harry, người sau thì đã có thể làm cha Harry.
Nhưng, Harry tiếp xúc với “Malfoy” bằng cách nào? Họ không có quan hệ gì mới đúng chứ, ở Hogwarts cũng không thấy Abraxas có phản ứng gì đặc biệt với Harry nào mà.
“Cậu cút về đi, hành động lần này mình đã nói cậu không thể tham gia là không thể tham gia…” Harry thở phì phì tự nói, giọng nói vốn cực kỳ mạnh mẽ lại bởi vì say nên giống như đang lảm nhảm.
Tom nhíu mày, “Hành động nào?” y thăm dò.
Ai mà biết không hỏi thì thôi, vừa hỏi Harry đã giãy nảy, anh đứng lên khỏi bồn tắm, “Đã nói cậu không nên hỏi, cái đó không liên quan tới cậu, đi nhanh cho mình…”
Anh đứng lên quá nhanh, còn chưa nói xong cũng vì lảo đảo sắp ngã, Tom khó khăn đỡ lấy.
Ôm Harry đang nude, Tom lập tức không biết nên phản ứng thế nào, đầu óc vốn đang nghi ngờ “Malfoy, hành động” giờ lại tràn ngập hình ảnh trước mắt.
Cơ thể trần của Harry được y ôm vào lòng, hai người tương đương về chiều cao, nhưng vì Harry bị trượt nên giờ lùn hơn Tom, anh đụng vào ngực Tom, mũi hơi đau, nhưng giãy khỏi cái ôm.
Thật vất vả Tom mới giữ vững được Harry, một tay tóm lấy cánh tay bóng loáng của anh, một tay vòng qua vòng eo mềm mại, quần áo y thì ướt đẫm, cách lớp vải ướt đó như có thể cảm nhận được trái tim Harry đang đập nhanh bởi say rượu.
Harry giãy dụa đi ra bồn tắm, hai chân loạng choạng một lúc mới vững vững, Tom không dám nhìn xuống, tùy tay lấy một cái khăn tắm nhỏ xoa xoa cho Harry, nửa ôm nửa tha Harry ra khỏi phòng tắm.
Rồi y để Harry trượt lên giường, nhắm mắt sờ sờ cái chăn bên cạnh đắp lên cho Harry, cũng mặc kệ cái chăn có làm Harry ngộp thở hay không.
Harry xoay xoay vài cái, lại đưa tay sờ sờ đũa phép đặt đầu giường, lập tức tự động điều chỉnh cơ thể, rồi mới ngủ không an ổn.
Tom nhìn gương mặt đỏ hồng của Harry một lúc lâu, chợt phát hiện ra không chỉ Harry mà ngay cả y mặt cũng nóng bừng như bị sốt, vốn y muốn đi pha đồ giải rượu cho Harry nhưng sau khi mở mắt nhìn Harry đang ngủ say, cũng vì cái chăn mỏng mà ôm vào cơ thể phía dưới, Tom hít sâu một hơi, lao ra khỏi phòng chạy về phía phòng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.