[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền

Chương 9: Lời mời lễ Giáng sinh




Phòng hiệu trưởng im lặng thật lâu.
Không ai nói chuyện. Hiệu trưởng Dippet thậm chí lo lắng Tom sẽ không chịu nổi. Đây chính là nơi trò ấy trưởng thành, Tom đáng thương chắc sẽ rất buồn.
Hiệu trưởng Dippet không biết rốt cuộc Tom bị đối xử thế nào ở cô nhi viện nghĩ như vậy.
“Tom, chúng ta biết trò rất đau lòng,” Hiệu trưởng Dippet nói, “Bi kịch này thật sự làm người ta khó chấp nhận nổi, nhưng chuyện cũng đã xảy ra, tiếp theo chúng ta cần thảo luận chỗ ở của trò.”
Rốt cuộc Tom ngẩng đầu, trong mắt đè nén đau buồn. “Nguyện Chúa phù hộ bọn nhỏ cô nhi viện sống thật tốt trên thiên đường – hiệu trưởng, mong thầy tha thứ, họ theo Chúa nên con chỉ có thể cầu nguyện như vậy – còn chỗ ở của con, nghỉ đông năm nay con đã trưởng thành rồi, con nghĩ, con nên tạm thời thuê trọ qua nghỉ hè…”
“A, Tom, trên thực tế, chúng ta gặp phải vấn đề khác.” Hiệu trưởng Dippet buồn rầu nói, “Trên thực tế, nghỉ đông này, Hogwarts phải phong bế toàn diện.”
Tom ngạc nhiên, “Vì sao ạ?”
“Vì trận pháp trong Hogwarts sắp sửa chỉnh lại một lần.” Hiệu trưởng Dippet nói.
Ngay cả Harry cũng giật mình.
Anh không biết chuyện này, trong lúc anh đến trường cũng chưa từng xảy ra, nhưng anh không chắc không gian kia của anh có chuyện này hay không, đây là chuyện chỉ có hiệu trưởng mới biết được nhỉ?
“Chỉnh lại trận pháp?” Tom ngạc nhiên nhìn hiệu trưởng Dippet.
“Đúng vậy, trò biết đấy, trong Hogwarts có hệ thống phòng ngự riêng của mình, hệ thống này được truyền lại từ ngàn năm trước, đến thời gian nhất định nó sẽ phong bế lâu đài rồi trận pháp bên trong sẽ tự động nghỉ ngơi và hồi phục, thế mới khiến trận pháp đã trải qua ngàn năm mà không bị hủy diệt. Nhưng không ai biết được nó nghỉ ngơi và hồi phục thế nào, chỉ cần đến thời gian nhất định nó sẽ tự động phong bế, nghỉ đông năm nay, chỉ sợ các trò đều cần rời trường.”
“Nói cách khác, năm nay đúng lúc trận pháp điều chỉnh?” Tom hỏi.
“Đúng vậy.” Hiệu trưởng Dippet nói, “Nhưng trò biết đó, chúng ta cần trò có một nơi an toàn trải qua nghỉ đông này, nhưng hiện tại giới Muggle vì trò chết, chúng ta muốn sắp xếp trò tới cô nhi viện khác sẽ tạo ra một chút rắc rối. Hôm nay thầy tìm trò tới đây là muốn hỏi một chút trò có muốn đến một gia đình phù thủy tạm trú một thời gian không?”
“Gia đình phù thủy…” Tom thì thào tự nói, sau đó không tự chủ được nhìn về phía Dumbledore.
Đối với y mà nói, dù đi nơi nào, y cũng không muốn tới chỗ Dumbledore, vì nếu ở đó, không thể nghi ngờ là y sẽ bị giám thị toàn bộ kỳ nghỉ đông này.
Chẳng lẽ, muốn nhờ Abraxas?
Nhưng trước đó không lâu Abraxas đã nói với y rằng ngày nghỉ lễ Giáng sinh cậu ấy sẽ tới nước Pháp…
Nhưng, ngoài gia đình Malfoy, trong Slytherin y thật sự không biết đi nơi nào khác cả.
Dù trong Slytherin, họ gần như nói gì nghe nấy với y, nhưng không có nghĩa là gia tộc họ cũng vậy. Tuy gia tộc sau lưng họ vì thân phận “hậu duệ Slytherin” của mình mà cho phép bọn nhỏ làm vậy, nhưng lúc này đi tới bất kỳ nhà nào trong số họ đều không lý trí.
“Hiệu trưởng.” Ngay khi Dippet và Tom đều đang do dự, Harry chợt mở miệng, “Nếu không, để Tom tới nhà tôi đón Giáng sinh thế nào ạ?”
“A?” Rõ ràng Dippet rất ngạc nhiên vì quyết định của Harry.
“Kỳ nghỉ có mỗi tôi và Ron, nói thật có chút cô đơn, thầy biết đấy, Giáng sinh cần nhiều người không phải sao ạ?” Harry sờ đầu – đây là thói quen của anh – thoạt nhìn mời Tom đi làm khách hoàn toàn xuất phát từ việc không muốn hai người trải qua lễ Giáng sinh.
“Vậy Tom… ý trò thế nào?” Dippet rất săn sóc hỏi ý kiến Tom.
Tom cúi đầu nghĩ nghĩ.
Đối với y mà nói đây đúng là biện pháp tốt nhất.
Vừa tránh được Dumbledore, cũng giảm bớt xấu hổ nếu đến gia tộc bạn học.
“Chỉ cần giáo sư Harry và trợ giảng Ron không để ý con làm phiền họ ạ.” Tom nhẹ nhàng mỉm cười.
“Đương nhiên thầy không để ý, hiệu trưởng chỉ mong thầy hiểu được, tôi cũng không mong chỉ hai người tôi và Ron đón Giáng sinh, tuyệt đối sẽ rất buồn.” Harry cười nói.
“A, vậy để tôi chúc mừng hai người Giáng sinh vui vẻ trước.” Dippet cười nói. “Tiếp theo tôi muốn rời khỏi Hogwarts một thời gian, tôi chúc mừng hai người trước nhé.”
“Giáo sư.” Sau khi rời khỏi phòng hiệu trưởng, Tom do dự một chút, cuối cùng vẫn giữ Harry lại.
Harry xoay đầu nhìn y.
“Vì sao lại mời con đón lễ Giáng sinh ạ?” Tom hỏi khẽ.
“Đón Giáng sinh với Ron thật sự là cô đơn,” Vì hai người họ sẽ chơi đến điên mất, trừ khi có Hermione ở bên cạnh nhìn họ, “Lễ Giáng sinh phải cùng nhau đón mới vui đúng không?”
“Con…” Tom nhìn Harry cười sáng lạn, ánh mắt hơi mơ hồ, “Con không biết.” Đối với y mà nói, cho tới giờ lễ Giáng sinh cũng không vui vẻ gì.
Ở cô nhi viện kia, mười mấy năm đều như một ngày, dù là Giáng sinh, cũng không có nghĩa là họ không làm việc mà có được đồ ăn, đôi khi thậm chí vì y “làm chuyện kỳ quái” mà bị nhốt trong căn phòng nhỏ.
Đến Hogwarts, Giáng sinh của y hầu như đều lãng phí trong thư viện, ở Nhà Slytherin, nếu bản thân y không mạnh lên thì y không thể đứng vững được.
Đối với y mà nói, lễ Giáng sinh gần như chẳng có ý nghĩa gì cả.
Harry nhìn sự ảm đạm chợt lóe rồi biến mất trong mắt Tom, chợt anh cảm thấy dường như mình hiểu Tom đang nghĩ gì.
Khi giáo sư Dumbledore cho anh nhìn những “ký ức có liên quan tới Voldemort”, Harry cảm thấy mình đã hiểu đại khái về quá khứ của Voldemort, như vậy, quá khứ của Tom không phải chính là quá khứ của Voldemort sao ?
Giống… với mình.
Với mình mà nói, trước mười một tuổi, Giáng sinh hàng năm anh có nhiều việc để làm hơn – dì Petunia sẽ bắt anh chuẩn bị nhiều đồ ăn hơn, ăn xong cơm chiều anh lại cần phải quét dọn phòng sạch sẽ dưới sự giám sát của dì Petunia.
Cuộc sống như vậy duy trì đã nhiều năm.
Đối với Harry trước mười một tuổi, bản thân anh cũng không biết lễ Giáng sinh có ý nghĩa gì.
Nhưng dù gì những năm tháng ở Gryffindor đó rất vui vẻ.
Mà Tom…
Học trò Slytherin đa số đến từ gia đình phù thủy, có rất ít người không quay về vào ngày nghỉ, cho nên chắc cậu ta đều trải qua Giáng sinh một mình nhỉ?
Hơn nữa theo tính cách người này, chắc chắn sẽ bỏ qua ngày nghỉ mà chỉ muốn đọc sách biết thêm nhiều tri thức rồi?
Harry nhẹ nhàng hít một hơi, đặt tay lên vai Tom, anh có thể cảm thấy cơ thể Tom chợt cứng lại.
Người kia quả thật rất phòng bị.
“Tom, trò nên bình tĩnh lại, trò vẫn là một đứa trẻ.”
“Con sắp thành niên thưa giáo sư.” Tom đen mặt nhìn Harry “nói lời thấm thía”.
“Nhưng trước đó, trò vẫn là đứa trẻ chưa thành niên, trừ khi trò rời khỏi Hogwarts sử dụng pháp thuật mà không bị Bộ Pháp thuật cảnh cáo, thì thầy sẽ thừa nhận trò đã thành niên.” Harry cười nói với Tom.
Tom giật giật khóe miệng, không nói.
Thật ra y rất muốn nói cho Harry rằng nếu dùng đũa phép căn bản không cần lo Bộ Pháp thuật truy tung.
Nhưng…
Thôi, đó là giáo sư.
“Được rồi, hưởng thụ ngày nghỉ thôi. Phải biết, còn một tháng nữa nữa mới tới ngày nghỉ.”
Tom nhìn bóng dáng Harry rời đi, tay không tự giác đặt lên vai mình, nơi Harry vừa đặt tay lên.
Bàn tay không lớn kia có cảm giác ấm áp, theo áo choàng truyền tới độ ấm làm người ta chìm sâu.
Đó là sự ấm áp mà chưa ai từng cho, dù là giáo sư Slughorn đi nữa.
“… Giáo sư… Harry.”
***
“Cái gì!” Ron lăn khỏi salon, khi lăn xuống còn đập đầu gối, nhưng anh không lo đầu gối mình bị đau, “Cậu vừa nói gì? Bạn tốt à, mình cảm thấy dường như cậu phải tới bệnh thất lấy giúp mình ít độc dược, mình cảm thấy tai mình bị ù!”
Harry bất đắc dĩ nhìn Ron, “Mình nói này bạn à, quả thật cậu không nghe lầm, mình mời Tom đến đón Giáng sinh cùng chúng ta.”
Ron há to miệng nhìn Harry, “Là mình điên hay là cậu ngốc rồi? Cậu lại mời Voldemort đến đón Giáng sinh cùng chúng ta?”
“Đừng thế Ron, hiện tại cậu ta chỉ là một học trò.”
“Nhưng y đã học làm sao cắt linh hồn mình rồi, lần trước y ngất không phải di chứng do chế tác Trường Sinh Linh Giá lưu lại sao?” Ron vội vàng nói, “Harry à, mình nói này, cậu nghĩ lại xem, mỗi lần chế tác một Trường Sinh Linh Giá y đều cần giết một người, vậy sau lễ Giáng sinh này, không phải y sẽ có thêm hai cái Trường Sinh Linh Giá nữa sao? Nói vậy số Trường Sinh Linh Giá y có là ba cái, quả thực tốc độ chế tác Trường Sinh Linh Giá của y so với chúng ta biết còn nhanh gấp đôi đó!”
“Xí, cậu nói gì thế,” Harry liếc mắt xem thường, “Hiệu trưởng Dippet và giáo sư Dumbledore đều ở đó, họ biết mình mời Tom. Giả như chúng ta chết, người đầu tiên bị nghi ngờ là cậu ta, làm sao cậu ta có thể ngu như vậy. Hơn nữa trải qua trận chiến kia cậu vẫn còn sợ Voldemort còn chưa trưởng thành sao?”
“A, không phải mình sợ, nhưng cậu biết không, rắn độc đều hành động bất ngờ cả, mình chỉ lo y sẽ đùa giỡn…”
“Cậu chính là muốn không có quan hệ với Slytherin thì có, bạn tốt à.” Harry lười biếng nói, “Nhưng tin mình đi, Tom sẽ không làm hỏng lễ Giáng sinh của chúng ta đâu.”
“Mình cũng không thể lạc quan như cậu.” Ron nhìn Harry, lầu bầu, “Chỉ mong như cậu nghĩ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.