[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền

Chương 76: Bài thi đầu tiên – 4




Tom thành công lấy được gợi ý, lại còn vượt qua dự đoán của mọi người đã phóng tín hiệu lên không vào lúc hơn 9 giờ – vừa lúc là sau nửa tiếng Ron và Harry thay ca. Sau khi y phát ra tín hiệu, Ron xuất hiện trước mặt y.
“Người giám thị là thầy, trợ giảng.” Tom cúi đầu, nhìn tấm da dê trong tay.
“Ừ, nửa tiếng trước Harry vừa mới về.” Ron còn không biết lúc đó họ đã xảy ra chuyện gì, chỉ đơn giản trả lời, trên thực tế, anh còn không biết trước đó Tom đã trải qua những gì, cũng không biết Harry nghe được.
“Vậy sao.” Tom sờ sờ tấm da dê trong tay, khi y chìm vào ảo cảnh ban nãy, không biết có nói ra điều gì không nên nói hay không đây.
“Được rồi, thầy còn phải ở đây giám sát.” Ron tùy tay gọi một Thần Hộ mệnh, “Trò đi theo nó là có thể đi ra ngoài.”
Tom gật gật đầu, cầm tấm da dê của mình đi theo Thần Hộ mệnh kia. Y còn đang chìm đắm trong ảo cảnh, vừa mới thoát khỏi thì sinh vật huyền bí kia tìm tới, Tom không khách sáo, một cú giết chết. Đến lúc bị hỏi thì y có thể lấy đủ các lý do, chuyện quán quân chết trong khi Thi đấu Tam Pháp thuật là thường, một khi đã vậy thì quán quân lỡ tay giết chết sinh vật huyền bí vì bảo vệ mình thì không có gì là không đúng – ai bảo nó không gặp may, đúng lúc nhảy vào họng Tom chứ.
Tom không thể phủ nhận, cảnh tượng nhìn thấy trong ảo cảnh vừa nãy khiến y cực kỳ say mê, quyền lợi thống trị thế giới, sự mê ly do sức mạnh, và sự hấp dẫn khi thoát khỏi tử vong. Đó là dã tâm của y, cũng là tương lai y. Kể cả Harry…
Tom ngừng xoay tấm da dê. Lập tức y mỉm cười lạnh lùng.
Kể cả là Harry, cũng không thể ngăn y đi tới thành công, nếu thực lực của tôi bây giờ có thể khiến anh rời khỏi tôi, vậy chắc chắn tôi sẽ trở nên mạnh đến mức anh chỉ có thể ở cạnh tôi. Không ai có thể cướp anh ra khỏi tôi Harry à, dù là anh cũng không được.
Không ai biết, cậu trai này, chỉ vì một ảo cảnh mà lại càng kiên định theo đuổi sức mạnh, dù là giả, nhưng sau khi thành công được một lần, sau khi được huy hoàng một lần, người bình thường còn không cam lòng huống chi là Tom Riddle, bản thân lại càng không tầm thường.
“Ai.” Bên cạnh có một người nhoáng lên một cái, Tom giơ đũa phép lên. Nhưng trong Rừng Cấm vô cùng âm u, chung quanh hỗn loạn tiếng dã thú gầm rú, nhưng tiếng gầm đó càng trở nên xa xôi khi Tom càng tới gần bìa rừng, Tom nhận rõ, vừa nãy có người loáng hiện bên cạnh y, mà người nọ còn xuất hiện dao động pháp thuật thuần hắc ám.
Đã trễ thế này, ai còn muốn đi Rừng Cấm? Hơn nữa người kia khiến Tom có một cảm giác không thoải mái.
Thần Hộ mệnh thấy Tom dừng lại, đi tới cạnh y, dùng cơ thể hư ảo làm một động tác cọ cọ – Thần Hộ mệnh hình bóng này hiển nhiên can đảm hơn Ron, vì Ron tuyệt đối không dám làm động tác này.
“Không sao.” Tom nói. Y tiếp tục đi, vẻ mặt không sao cả. Dù có chuyện gì đi nữa thì kẻ có việc không phải y.
Lòng y thoải mái hơn, đi theo Thần Hộ mệnh ra ngoài Rừng Cấm. Vài trọng tài và giáo sư chỉ đạo ở ngay bên ngoài chờ y.
Thật ra trong Thi đấu Tam Pháp thuật, không chỉ có quán quân vất vả, mà ngay cả trọng tài và giáo sư chỉ đạo cũng vậy, dù sao các học trò có thể lựa chọn không xem thi đấu, không chờ kết quả, nhưng họ là trọng tài phải đợi kết quả và chắc chắn quán quân không làm bừa, “A, vị quán quân đi ra đầu tiên của chúng ta.” Vừa nhìn thấy y, Chaevin đã nở nụ cười, “Từ năm giờ đến chín giờ mười lăm phút, trò là người đầu tiên đi ra, để tôi xem nào, a, trò có vẻ rất khỏe mạnh, trên cơ bản không bị thương gì, không hề có vẻ đã ở bên trong hơn bốn tiếng đồng hồ.”
Điều này không thể nghi ngờ sẽ cho Tom một số điểm lớn, dù sao Tom lành lặn, dù cho điểm tối đa cũng không ai có ý kiến.
“A, đúng rồi,” Chaevin vỗ tay, “Trò còn phải đưa đồ trò lấy được cho chúng ta nhìn một chút, để xác định trò lấy được gợi ý thật sự, chúng ta đã đặt vài cái giả trong đó.”
Tom nghe lời giao tấm da dê ra.
Năm phút sau, Tom tường thuật lại, thậm chí nói hết cả việc y giết con sinh vật huyền bí kia mới lấy được tấm da dê, còn mịt mờ biểu đạt mình nhất thời hoảng sợ nên lỡ tay giết chết, dù sao mình rất quý trọng cái mạng này của mình.
Đương nhiên, điều này sẽ làm y bị trừ không ít điểm, nhưng y biết, hiện tại thẳng thắn sẽ tốt hơn việc sau này họ phát hiện rồi tính sổ với mình.
“Tom, nào tới đây.” Harry vẫy vẫy tay với y.
Tom nhìn Harry, mắt đen tối khó lường. Y không biết mình có nói gì khi bị chìm vào ảo cảnh không, dù là y cũng không thể cam đoan có thể giữ bình tĩnh khi bị hấp dẫn lớn như vậy, nhưng Harry biểu hiện quá bình tĩnh, vừa nãy là do Harry canh gác, anh không thể nào không biết mình đã có chuyện gì. Thật sự Harry không biết, hay là giả vờ không quan tâm?
Mà vì bản thân Tom có tâm sự nên y cũng không thấy vẻ mặt mất tự nhiên của Harry trong ánh sáng mơ hồ.
Tom hơi hơi cúi đầu đi đến cạnh Harry.
“Trò chưa ăn được nhiều, tới đây ăn thêm chút đi.” Tuy trước đó vì quán quân phải thi vào lúc năm giờ nên Hogwarts để gia tinh chuẩn bị bữa tối cho họ trước, nhưng kể cả Tom cũng không có tâm trạng ăn nhiều.
Mà Harry cũng trải qua Thi đấu Tam Pháp thuật nên Harry tỏ vẻ mình cực kỳ hiểu tâm trạng của Tom, lúc ấy cũng không yêu cầu y ăn nhiều hơn. Hiện tại Tom đã ra, cũng có nghĩa bài thi kết thúc, vì thế nên để y ăn thêm.
“Cám ơn.” Tom khẽ nói.
“Tới lều trước, lát nữa ăn xong nghỉ ngơi một chút, dựa theo quy định trong đêm nay các trò không thể rời đi trừ khi tất cả mọi người đi ra.”
Tom gật gật đầu, đi theo Harry tới một cái lều. Bên trong bị ếm pháp thuật, ở ngoài thì nhìn hơi nhỏ nhưng không gian bên trong có thể chứa được hơn 10 người.
Harry chuẩn bị bữa tối đa dạng, còn ếm thần chú giữ ấm.
“Một mình con không ăn hết nhiều như vậy.” Tom nhìn một đống thức ăn kia, “Harry, thầy bằng lòng ăn cùng con chứ?”
“A?” Harry sửng sốt, lập tức nở nụ cười, “Được rồi, nhưng thầy nói trước là sức ăn của thầy rất ít.” Anh nói xong ngồi xuống trước mặt Tom, cầm ít rau dưa và bánh mì.
Trên thực tế Harry không có thói quen ăn khuya, vào lúc này anh thích ăn đồ ăn vặt hơn, đôi khi anh và Ron có thể giải quyết hơn nửa túi đồ ăn vặt, vì thói quen này, anh và Ron không biết đã bị Hermione mắng bao nhiêu lần nữa.
Trong lều chỉ có hai người, trọng tài và các giáo sư chỉ đạo đều ở bên ngoài, Harry là giáo sư chỉ đạo của Tom, Tom đi ra từ trong, đương nhiên anh không cần phải tiếp tục chờ ở bên ngoài nữa.
Tom lịch lãm ăn đồ ăn khuya, nhìn động tác của y, Harry chỉ có thể cười khẽ lắc đầu. Anh không làm được, dù hiện tại anh không còn “thô lỗ” (lời của Draco) như lúc vừa mới vào Gryffindor nhưng cũng không thể nào lịch thiệp đến mức kia.
Mà Tom cúi đầu, dường như cũng không chú ý tới tầm mắt của Harry. Giờ đây trong tim y thật ra chợt bình tĩnh lại. Như lúc ấy Harry đã nói, ảo cảnh kia quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức sau khi tỉnh lại người ta còn cảm thấy như đã xảy ra.
Tom còn nhớ rõ, trong giấc mộng xinh đẹp ấy, y và Harry đến với nhau, vào buổi tối vành tai và tóc mai chạm nhau, sau đó tới sáng sớm thì hôn chào buổi sáng, cùng ngồi trên bàn cơm. Có lẽ Harry sẽ cầm một quyển truyện đồng thoại, có lẽ là cầm báo chí, nhưng không sờ đến bữa sáng trước mặt, sau đó y sẽ đoạt lấy thứ Harry cầm trong tay, đưa bánh mì vào trong miệng anh.
Đó là cuộc sống yên bình và ấm áp, Tom ngạc nhiên có lẽ mấu chốt mình chìm đắm vào ảo cảnh đó, chính là sự ấm áp này.
“Tom?” Harry quơ quơ tay trước mặt Tom, “Trò làm sao vậy?”
“A?” Tom tỉnh lại từ trong hồi ức, “Không, không có gì,” Tom lắc đầu, “Chỉ là suy nghĩ về bài thi thứ hai.”
“Bài thi thứ hai còn rất xa, trò đó, vừa mới ra khỏi Rừng Cấm, nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng, trò đi ra sớm nhất, không phá hỏng quy luật nghỉ ngơi của mình, tốt hơn những người khác nhiều.”
“Ừm.” Tom khẽ đáp.
Rồi không ai nói chuyện, hai người cúi đầu ăn bữa ăn khuya, không phát hiện vẻ mặt đối phương. Trong mắt Harry lóe sáng, nói thật anh không biết nên đối mặt với Tom thế nào, sau khi nghe xong những lời kia của Tom, nhưng có lẽ vì quan tâm Tom hơn cả sự kinh ngạc ấy nên anh vẫn xuất hiện trước mặt Tom bình ổn tâm trạng tỏ vẻ chưa có gì xảy ra.
Anh muốn chuyện này không xảy ra, hơn nữa Tom đi ra khỏi ảo cảnh chẳng phải như thế sao? Như ảo cảnh ấy, Tom không thốt lên, mà Harry, chưa từng nghe thấy.
Sau 11 giờ Henry Bell Durmstrang thuận lợi đi ra, nhưng trên người cậu có không ít vết thương, dù điều đó sẽ làm cậu bị trừ không ít điểm, nhưng cũng mây cậu không giết chết bất cứ sinh vật huyền bí nào trên đường mình đi cả.
12 giờ, Moody thuận lợi đi ra, cậu bị thương một chút, nhưng cũng không giết chết sinh vật huyền bí như Bell, nên dù kém gần một tiếng nhưng Harry đoán điểm của họ cũng không quá cách xa.
Vào hai giờ sáng, một vị quán quân cuối cùng của Durmstrang Aofina Anita thuận lợi ra khỏi Rừng Cấm.
6:30, quán quân Beauxbaton phát ra tín hiệu, tỏ vẻ từ bỏ bài thi đầu tiên, mọi người tìm được cô, toàn thân cô đều bị luồng sáng đen không rõ bao phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.