Đêm khuya, Hogwarts vắng lặng. Ngoài vài đứa trẻ muốn lượn đêm thì Hogwarts không còn nhiều người hoạt động nữa.
Cửa phòng hiệu trưởng được mở ra, Harry cởi áo tàng hình.
“Harry?” Giọng nói hiền hòa vang lên, mang theo chút ý cười, “Trò lại bắt đầu lượn đêm à?”
Harry châm đèn trong phòng, trên tường, Albus Dumbledore đang hiền từ cười nhìn anh. Rất nhiều bức ảnh trống, chắc họ đã đi thăm các bức ảnh khác, còn lại thì giả bộ ngủ, cũng có người công khai nhìn anh.
“Dạ.” Harry cười khẽ trả lời, “Vừa tới Hogwarts thì bệnh cũ đã tái phát, chỉ là giờ sẽ không còn ai kéo áo tàng hình của con nữa, khiến con thoải mái hơn hẳn.”
“À, lượn đêm cũng không phải thói quen tốt.” Albus mỉm cười nhìn anh, đôi mắt ông cụ vẫn cơ trí như trước, dù cuộc sống và tư duy của cụ vẫn dừng ở lúc qua đời, nhưng Harry vẫn ỷ lại cụ theo bản năng.
“Thầy không thể mong con tuân thủ quy định được, hiệu trưởng.” Harry cũng không sợ sàn lạnh, cứ thế ngồi xuống sàn, dựa vào bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn Albus, “Nếu không mọi người sẽ cảm thấy con bị làm sao đó.”
“Ừ ừ.” Albus nói, “Giống như thầy vĩnh viễn không thể nào ngăn được đôi anh em Weasley dừng chơi khăm vậy.”
Harry bật cười, không nói.
Phòng hiệu trưởng im lặng, không ai nói chuyện, dù vài hiệu trưởng trong ảnh đang nóng lòng muốn biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng họ nhận thấy, đứa trẻ thường xuyên đến phòng hiệu trưởng vào trước kia, trong lúc họ không gặp mặt đã thay đổi rất nhiều.
“Hiệu trưởng…” Dù ở thế giới kia anh đã giúp một Dumbledore khác, nhưng người trước mặt vĩnh viễn không thể thay thế được trong cảm nhận của anh, có rất nhiều chuyện anh không nói với Dumbledore khác, nhưng anh lại thích chia sẻ với ông cụ này, “Con gặp một ít chuyện.”
“Trò còn trẻ, Harry à.” Albus nhìn Harry nói, “Trong cuộc đời, con người ta phải trải qua rất nhiều vị chua ngọt đắng cay, để đến khi về già thì trò có thể tưởng nhớ lại.”
“Như thầy sao ạ, hiệu trưởng?”
“Ừm.” Albus nói, “Harry, dù là người nào, hay chuyện nào, trò không nên trốn tránh.”
“Hiệu trưởng, con có thể hỏi một chút không,” Harry tựa đầu lên gối, nghiêng mặt nhìn hiệu trưởng, “Với Tom Riddle, lúc trước thầy nhận ra hắn không ổn, vì sao không ra tay can thiệp chứ?”
“Harry, thầy có rất nhiều học sinh,” Albus nói, “Có vài người được giáo dục khi chưa nhập học sẽ khác với Hogwarts, ví dụ như gia tộc Black năm đó, họ sùng bái pháp thuật hắc ám, nhưng Hogwarts không dạy họ, sau khi ra trường họ sẽ có sự phát triển khác, nhưng chỉ cần trong trường, họ chính là học sinh Hogwarts.”
“Học sinh Hogwarts…”
“Mỗi người đều có một con đường riêng để đi, trường học chỉ truyền đạt kiến thức, cũng không thể ảnh hưởng đến quyết định của họ, Tom đi lên con đường đó, là trách nhiệm của thầy, cũng không phải là trách nhiệm của thầy, trò có hiểu không?”
“Sẽ không hối tiếc sao?”
“Với từng đứa trẻ đi sai đường, thầy đều thấy tiếc nuối, chỉ là, mỗi người có một cái nhìn khác nhau, có lẽ cái mà chúng ta cho rằng lạc lối lại là con đường thích hợp nhất với họ trong mắt người khác thì sao?”
Harry chớp mắt, không nói gì.
“Harry, những năm gần đây, sau khi trò tiếp xúc với pháp thuật hắc ám, cảm xúc lớn nhất là gì?”
“Pháp thuật không phân biệt tà ác, chỉ xem người sử dụng nói thế nào mà thôi.”
“Harry à, dù gặp chuyện khó khăn gì, không bằng thử suy nghĩ bằng một góc nhìn khác, có lẽ vấn đề trò không nghĩ ra mà người khác lại có thể dễ dàng thông suốt thì sao?” Albus bóc một viên kẹo, “Có muốn thử không?”
“Dạ không.” Harry bật cười, “Albus, con cũng không giống thầy, con cần phải lo cho răng của mình.”
“Đáng tiếc thật đó.” Albus nhún vai, “Giờ đã là 12:15 rồi, Harry à,” Cụ nhìn thời gian, “Trò xác định trò không phải muốn đi lượn đêm mà là thức qua đêm luôn sao?”
“Ý kiến này không tồi đâu ạ.” Harry đứng lên, “Con thấy con cần tới tháp thiên văn hóng gió, để mình tỉnh táo hơn.”
“Nếu trò Granger biết sẽ giận đấy.” Tuy Hermione đã cưới Draco, nhưng Albus vẫn quen gọi mọi người bằng xưng hô khi mình còn sống.
“Con sẽ cẩn thận.” Harry nháy mắt mấy cái, trong mắt anh có sức sống hơn, dù Albus không biết anh đang suy nghĩ chuyện gì nhưng cụ vẫn có thể khiến Harry nghĩ thoáng hơn. Đối với Harry mà nói, Albus vẫn là vị giáo sư anh tôn kính nhất, chuyện này không thể nghi ngờ.
Harry không gạt Dumbledore, anh thật sự tới tháp thiên văn. Trong lúc mình buồn bực nhất, anh thích đến chỗ cao ngắm nhìn cảnh vật, sau đó hóng gió để tỉnh táo. Anh biết nếu Hermione ở đây vào lúc này, chắc chắn anh sẽ bị mắng một trận, Hermione vẫn lo cho sức khỏe anh, nhất là trước đó anh còn mất con. Anh không thích hợp để hóng gió lạnh.
Nhưng Harry vẫn tới đây. Cùng là Hogwarts, cùng là tháp thiên văn, lại cho Harry cảm giác khác biệt. Anh ngồi trên đó, con ngươi phóng ra xa lại không phản chiếu cảnh nào. Anh nghĩ rất nhiều, đứt quãng, hỗn loạn. Nhưng anh vẫn nhớ rõ câu nói kia của Albus. Khi mình không nghĩ ra, không bằng để người khác nghĩ thay anh.
Người anh để ý là Tom, anh biết mọi thứ về Tom, nhưng dường như anh chưa bao giờ suy nghĩ khi đứng ở vị trí Tom. Anh chỉ yêu cầu Tom đừng vượt qua giới hạn của mình, chỉ thế thôi.
Bầu trời ban đêm mùa đông chỉ lấm tấm vài ngôi sao sáng, Harry ngẩng đầu nhìn chúng, không biết tại sao lại thấy lòng khó chịu. Trong nháy mắt đó, rất nhiều chuyện lóe lên trong đầu anh, có anh, có chiến tranh, cũng có cả thế giới kia sống cùng Tom nữa. Cuối cùng, mọi thứ biến mất, chỉ còn mình Tom, bỏ đi sự lạnh lẽo trong mắt, nở nụ cười dịu dàng, nhìn anh chăm chú. Đó là sự dịu dàng chỉ thuộc về y, là sự chăm chú chỉ y mới có được.
Harry dựa vào bức tường phía sau, mệt mỏi nhắm mắt.
Bên kia:
Lý luận của Voldemort khiến mỗi người trong giới pháp thuật bất an, sau khi Voldemort tuyên bố mình ủng hộ máu trong mà còn cho rằng Muggle không xứng làm bạn với phù thủy thì giới pháp thuật xảy ra vài sự kiện phù thủy Muggle bị tấn công.
Bộ Pháp thuật không có cách xử lý. Họ không tìm được căn cứ của đối phương.
Trong thời gian ngắn, giới pháp thuật chìm trong hỗn loạn. Hiện giờ, phù thủy máu trong đã rất ít, còn lại chỉ có một số gia tộc lâu đời, họ vẫn ủng hộ lý luận máu trong, hơn nữa tin rằng chỉ điều đó mới khiến gia tộc tiếp tục hưng thịnh. Nhưng ngôn luận Voldemort lại đánh vỡ cân bằng. Nếu thật sự theo như lời hắn, xóa sổ toàn bộ phù thủy Muggle, vậy giới phù thủy còn bao nhiêu người?
Tom nhìn báo cáo Tử thần Thực tử đưa tới, khóe miệng cười lạnh. Có không ít người trong Tử thần Thực tử bị lung lay bởi lý luận của Voldemort, nhất là một số gia tộc nhỏ, bản thân họ còn là máu trong. Luôn có một số người không nhìn ra được hậu quả của hành động này với giới phù thủy, trước khi không có lợi ích lớn hơn để so sánh, họ chỉ cần nhận được lợi ích nhiều hơn.
Tom không hề thương tiếc tra tấn họ gần chết trước mặt mọi người. Họ gần như bị Crucio giết chết. Coi như họ may mắn, dạo này tâm trạng Tom không tốt, mà họ vừa lúc đặt tay vào nòng súng, nếu là trước đây, có thể Tom còn có lòng từ bi cho họ một Avada Kedavra, nhưng tâm trạng không tốt lại bị ảnh hưởng bởi linh hồn thiếu hụt, y càng ngày càng giống Voldemort trong trí nhớ của Ron.
Dù Tom đang kiểm soát được mình. Linh hồn không trọn vẹn cần phải được chữa trị, nhưng Voldemort bị phân tách nhiều năm, Tom lại tách liên hệ giữa hai người bằng độc dược, mà Voldemort cũng dựa vào cơ thể mình chiếm được mà bỏ đi tuần hoàn pháp lực của mình. Dù Tom có tóm được hắn thì cũng không thể lấy hắn để chữa trị cho linh hồn mình.
“Lord.” Mulciber duy nhất không bị ảnh hưởng tiến lên, mày hơi nhăn lại, “Chúng ta có nên ra tay không ạ?”
“Chúng ta nên tới thăm Bộ Pháp thuật thôi.” Tom thu đũa phép, “Chuyện này không thể khiến Bộ Pháp thuật độc chiếm công lao được.” Nếu làm tốt thì địa vị của họ sẽ ở trên Bộ Pháp thuật. Khi mà Bộ Pháp thuật do dự, Chúa tể Hắc ám chịu ra tay, như vậy có lý do. Nếu Bộ Pháp thuật thức thời, vậy sẽ đồng ý với yêu cầu của Chúa tể Hắc ám, nếu không thì…
Nụ cười của Tom tàn nhẫn hơn. Y không ngại dùng thủ đoạn của mình bắt họ phải đồng ý.
Tom cất đũa phép. Trước đó không lâu y tới gặp hiệu trưởng, dù y không muốn thừa nhận nhưng so với y, dường như hiệu trưởng hiểu Harry hơn, cũng có lẽ là do thế giới kia, nên Harry tin hiệu trưởng hơn người bình thường chăng? Ai biết được.
Đối phương cũng ngạc nhiên vì y tới. Hai người không kết hôn bao lâu đã mâu thuẫn là hiếm thấy ở giới phù thủy.
“Tom, anh quá trầm ổn, trầm ổn đến mức anh luôn có kế hoạch của mình, nhưng anh lại xem nhẹ Harry là Gryffindor.” Albus vui tươi hớn hở nói, “Gryffindor sẽ không trầm ổn như Slytherin, đôi khi họ sẽ hành động lỗ mãng.”
“Giống như cậu sao?” Một bên Gellert xen vào.
“Thời trẻ ai mà không lỗ mãng chứ.” Albus nói, “Giữa hai người có đủ niềm tin, dù người khác nói gì trước mặt Harry, thầy ấy đều tin anh, đương nhiên, anh cũng vậy, nhưng Tom à, hai người lại thiếu sự thẳng thắn.” Cụ hơi hơi thở dài, “Đối với hai người, chuyện này là trí mạng nhất.”
Thẳng thắn…
Đúng vậy, y và Harry đều lên kế hoạch cho mình, đợi hoàn thành mới nói cho đối phương. Nhưng họ không nghĩ tới, nếu đi được một nửa đường rồi bị phát hiện, họ sẽ phải làm gì. Cả hai người họ, quả thật đều cần thẳng thắn…