[Snarry] Kỳ tích
Tác giả: douzi
Thể loại: đồng nhân Harry Potter, Snarry, đam mỹ, hiện đại, có ngọt có ngược, ma pháp, linh hồn bạn lữ, truyện ngắn, 1×1, HE
CP: Severus Snape, Harry Potter
Edit: Snitch yêu Vạc Team (wattpad: Snitch yêu Vạc)
Tình trạng: Hoàn (1 chương)
Giới thiệu: Thế giới này chỉ có màu đen trắng, chỉ có linh hồn bạn lữ* mới làm thế giới trong mắt bạn tràn đầy màu sắc. Nhưng thế giới trong mắt Harry rất toàn vẹn, cho nên dì Petunia nói: cậu là đứa trẻ bị nguyền rủa, cậu không có linh hồn bạn lữ mà vẫn thấy rõ thế giới này, cậu sẽ sống phần đời còn lại trong cô độc.
Và Harry biết là dì nói đúng.
*Linh hồn bạn lữ: bạn đồng hành linh hồn, sinh ra để dành cho nhau
***
Thế giới này nên có màu gì?
Người ta ca ngợi linh hồn bạn lữ "Người ấy khiến tôi thấy được kỳ tích trên đời", linh hồn bạn lữ giống như giọt mực hòa lẫn muôn ngàn sắc màu. Trong khoảnh khắc ta gặp được người ấy, giọt mực này rơi xuống tạo nên sóng nước lan ra toàn bộ thế giới, một mảnh đầy màu sắc từ đó hiện ra.
Thượng đế nói, phải có ánh sáng, thế giới này liền có ánh sáng; Thượng đế nói, phải có màu sắc, nên trên thế giới này mới có linh hồn bạn lữ.
Thông qua người ấy, ta có thể nhìn thấy mọi màu sắc trên thế giới này, không có người ấy, ta sẽ lại rơi vào cảnh trắng đen như kẻ thua cuộc. Thế giới xấu xa, bẩn thỉu và kinh tởm, nhưng ta không thể phủ nhận rằng khoảnh khắc giọt mực chìm trong nước, ta ngây ngất, ta đã bị mê hoặc.
Đã có lúc Severus ước mình không có linh hồn bạn lữ.
Thế giới đen trắng thì sao? Tại sao "niềm vui tột cùng" lại không thể tự mình mang đến cho mình? Ông rất hạnh phúc khi sống một mình, ông luôn nghi ngờ những mối quan hệ lâu dài đến chết không phai.
Severus rất muốn Lily trở thành linh hồn bạn lữ của mình, nhưng rõ ràng, Lily không phải. Trên chuyến xe lửa, khi tên ngốc Potter đó nhìn chằm chằm vào Lily với vẻ mặt si mê, Severus biết điều gì sẽ xảy ra, bởi vì ông biết, ông biết Lily yêu thế giới tàn nhẫn, chết tiệt này đến nhường nào.
Severus nghĩ đến mẹ mình, Eileen Prince. Bà đã gặp được linh hồn bạn lữ của chính mình, nhưng thật không may, ngay sau đó họ lại chia xa, Eileen lại quay về góc khuất trắng đen. Sau đó, bà cứ mơ màng hồ đồ, dựa vào một tình yêu ảo tưởng và ngu ngốc, kết hôn với một Muggle, hủy hoại danh dự và niềm tự hào của bà.
Severus nhỏ tuổi đứng trong bếp kéo áo, chân vẫn có thể cảm giác được sàn nhà gập ghềnh, trên mặt còn có chút bụi, cậu ngẩng đầu nhìn người phụ nữ già nua mệt mỏi.
"Mẹ ơi," cậu bé thu hết can đảm, "Thế giới của mẹ có màu gì?"
Eileen không ghét bỏ bị cậu vướng chân, bà cúi xuống và ôm lấy hoàng tử nhỏ của mình, "Là màu xanh lục," bà chỉ vào một cái cây trên bệ cửa sổ, "Màu xanh lục."
"Màu xanh lục?" Severus lặp lại không hiểu.
"Rất ấm áp, màu sắc tượng trưng cho sự sống," Eileen kiên nhẫn giải thích, cố gắng dùng một ngôn ngữ cằn cỗi để mô tả ánh sáng và màu sắc của thế giới.
Severus trầm ngâm quan sát chậu cây nhỏ.
"Cái kia," cậu chỉ vào tấm rèm, "Nó là màu gì?"
Eileen nhìn theo những ngón tay của cậu về phía tấm rèm "À, mẹ không biết", bà nói một cách áy náy, "Con yêu, mẹ không biết."
Severus không hiểu, "Nhưng là, cha..." Cậu có chút nao núng, "Cha không phải là linh hồn bạn lữ của mẹ sao?"
Eileen sững người một lúc rồi khinh miệt cười một tiếng, "Không, không phải đâu."
Eileen đặt Severus xuống, bà quỳ xuống bên cạnh Severus và dịu dàng vuốt ve con trai mình bằng bàn tay đầy sẹo, "Mẹ đã có, nhưng mẹ đã mất ông ấy. Severus, con yêu, hãy hứa với mẹ," bà nói trong nước mắt, "Nếu con tìm thấy người ấy, hãy vĩnh viễn bảo vệ người ấy, còn không thì đừng bao giờ gặp được nhau."
Bà nói rất trịnh trọng, như thể những lời tiếp theo có thể tổng kết cuộc đời bà, "Đừng có được để rồi mất đi, rất đáng sợ và đau đớn."
Severus nhìn chằm chằm đôi mắt u buồn của mẹ mình trong thế giới đen trắng thật lâu, cảm giác mình nhìn thấy màu đen sâu nhất trên thế giới này.
Có tiếng động mạnh từ cửa, Eileen đẩy Severus ra khỏi bếp, "Nhanh lên con, trở về phòng đi."
Severus từng nghĩ mình sẽ chìm đắm trong trắng đen mãi mãi, như tên Potter ngày xưa đã nói, "Snivellus nói không chừng không có linh hồn bạn lữ", đôi lúc Severus sẽ thừa nhận rằng những gì họ nói có thể là sự thật.
Cho đến ngày hôm đó.
Ông đã thấy kỳ tích.
Đúng, ngay cả khi Severus không muốn, thì ông vẫn sẽ gọi đó là "kỳ tích", nó quá đẹp, quá tuyệt vời, quá khó tin, không thể nói thành lời. Ông tình nguyện lấy những gì đã học được trong cả đời chỉ để miêu tả những gì ông thấy chỉ trong vài giây.
Cuối cùng ông cũng hiểu được tại sao Eileen lại khuyên ông luôn phải bảo vệ linh hồn bạn lữ của mình nếu không thì đừng bao giờ gặp mặt. Nếu ai đó kéo ông ra khỏi nơi lộng lẫy, kỳ diệu này, và đưa ông trở lại thế giới cằn cỗi, không thú vị kia, ông sẽ phát điên.
Lấy đứa trẻ kia làm trung tâm, những màu sắc lộng lẫy từ từ lăn tăn như những gợn nước, từng chút thay đổi thế giới nguyên thủy. Cậu bé giống như hệ thống rễ của một loài thực vật nào đó. Dựa vào cậu ấy, những màu sắc sặc sỡ giống như thủy triều cuốn về phía thế giới này, và chỉ trong vài giây, màu sắc tỏa ra tràn ngập, và thế giới vốn dĩ chán ghét và hoang tàn bỗng chốc thay đổi diện mạo. Severus không thể kiểm soát được bản thân, ông ngây người, nước mắt chực trào ra, lần đầu tiên ông cảm giác được Merlin tồn tại, lần đầu tiên hiểu ra cái gì là kỳ tích, lần đầu tiên giống như một tín đồ, phủ phục trên mặt đất cảm tạ ơn huệ này. Đây là thứ mà Chúa tể Hắc ám cũng không thể mang lại cho ông.
Ngay cả khi, chính một cậu bé chưa đầy một tuổi đã mang đến cho ông điều kỳ diệu này.
Ngay cả khi, cậu bé đó có thể là kẻ thù truyền kiếp của Chúa tể Hắc ám.
Ngay cả khi, tên cậu bé là Harry Potter.
Severus lại nhìn về phía đứa bé, cậu không hề nằm yên, cậu giống như một con sư tử nhỏ tràn đầy năng lượng, đôi tay nhỏ bé liên tục vung vẩy, đôi mắt màu xanh lục rất đẹp, sau nhiều năm, Severus rốt cuộc ở trên người cậu bé này, hiểu được thứ Eileen gọi là "Màu sắc tượng trưng cho sự sống". Đôi mắt ấy động lòng người, như thể ánh mặt trời tỏa sáng trong khu rừng mù sương, thông qua phản chiếu, nó tỏa ra một cảnh vật làm say đắm lòng người.
Ông không thể phủ nhận toàn bộ thế giới này là cậu bé đem đến cho mình, Severus tự cảnh cáo trong lòng, nhưng ông không thể, ông là Tử thần Thực tử, ông đang phục vụ Chúa tể Hắc ám.
Ông liếc nhìn đứa trẻ lần cuối, ngón tay khẽ cuộn lại, đưa tay vuốt tóc đứa trẻ.
Đó là một màu đen tuyền nhưng không hề nhàm chán, nó hơi cong và xù ra một cách tinh nghịch, gien di truyền của nhà Potter. Severus cảm thấy những sợi tóc mềm mại quấn quanh đầu ngón tay, nhóc con cười với ông, vui vẻ cười, miệng cong lên, ánh mắt tràn đầy vui sướng thuần khiết.
Khóe miệng Severus cũng nhếch lên.
Ông ngập ngừng nói, "Harry," đứa trẻ càng cười vui vẻ hơn, "Harry..."
Thời gian trong giây phút này trôi đi rất nhanh. Ông phải rời đi, không ai được biết về chuyến thăm này. Ông biến mất mà không để ai phát hiện.
Harry?
Harry!
Mọi thứ diễn ra sau đó giống như một đoàn tàu trượt bánh, phá hủy mọi thứ xung quanh mà không có sự điều khiển của con người.
Severus quỳ trên sàn nhà tồi tàn, lạnh lẽo, nhìn đứa trẻ, nhìn vào đôi mắt ngấn lệ, nhìn vào vết sẹo trên trán.
Cậu ấy sẽ ghét ta trong suốt phần đời còn lại của mình.
Trong hoảng hốt, Severus đã nhìn thấy kết thúc của ông.
Mười một năm sau, Severus ngồi bên phải giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, nhìn cậu bé bước ra khỏi đám đông với chiếc Nón phân loại trên đầu.
"Gryffindor!" Tiếng kêu của Nón phân loại mang đến một tràng pháo tay.
Severus nhắm mắt lại, run rẩy đếm hơi thở của chính mình, khi mở mắt ra lần nữa, người đàn ông uất hận, đau đớn đã bị ngâm trong trắng đen bấy lâu nay lại tái sinh trong cơ thể ông, ông nhìn Potter, cậu ta quá giống tên thủ lĩnh nhóm Đạo tặc, người đã mang đến cho ông sự sỉ nhục vô hạn.
Như thể kỳ tích chưa bao giờ xảy ra, như thể, ông chưa bao giờ xúc động.
-
Lần đầu tiên Harry biết rằng mình là một con quái vật không phải vì ma thuật, mà vì cậu đã nói với dì Petunia rằng những bông hoa trên bệ cửa sổ có màu sắc rất đẹp.
Petunia nghĩ rằng cậu đang nói dối, nhưng cậu nhanh chóng chỉ ra cho bà rằng cháo trong nồi của bà ấy có màu vàng nhạt.
Petunia nói rằng cậu là một con quái vật vì cậu không có linh hồn bạn lữ mà vẫn thấy rõ thế giới này, cậu sẽ sống quãng đời còn lại trong cô độc.
Harry cảm thấy trong tất cả những điều dì Petunia đã nói với cậu, đây có thể là điều duy nhất đúng.
Cậu sẽ cô đơn cả đời.
Trên tàu, Harry đã chứng kiến cách Ron ăn một thỏi sô cô la ếch bằng mũi khi nhìn thấy Hermione, thật lòng mà nói, vào thời điểm đó Ron chưa chắc đã yêu Hermione, cậu ấy chỉ yêu khoảnh khắc của thế giới màu sắc lộng lẫy, và Hermione, là chìa khóa cho tất cả những điều đó.
Ron biết ơn Hermione từ tận đáy lòng, và Hermione cũng vậy.
Harry thường cảm thấy rằng tình yêu và sự thấu hiểu giữa những linh hồn bạn lữ khởi nguồn từ sự biết ơn khi thế giới của bạn vì người đó mà thay đổi, sau đó theo cuộc sống hàng ngày, cảm giác biết ơn ấy dần dần biến thành tình yêu.
Harry không thể cảm thấy biết ơn bất cứ ai đủ để biến nó thành tình yêu, đây là khuyết điểm cậu đã có từ lúc ra đời.
Tất cả mọi người trên thế giới sẽ luôn có một linh hồn khác gắn bó với bản thân, nhưng Harry Potter, vị cứu tinh nổi tiếng thì không có. Nghĩ đến điều này, Harry chợt cười khẩy, có lẽ con dơi già cũng vậy.
Sau một vài tràng cười, Harry lại vô cảm. Không vui, ở một mình trong thế giới không vui chút nào, thật nực cười, thật nhàm chán.
Harry lại nằm xuống giường, Severus Snape.
Severus.
Harry nhớ lại năm học thứ ba.
Giáo sư Lupin nhìn thấy mặt trăng, sau đó biến thành người sói, Sirius không thể cầm chân quá lâu, bị Lupin ném qua một bên, sau đó Severus liền đứng ở trước mặt bọn họ.
Severus lúc đó không có đũa phép, ông vừa tỉnh dậy sau hôn mê và đã đứng chắn trước đứa học sinh mà ông ghét nhất.
Harry đứng đằng sau và nhìn thấy bóng dáng thon gầy ẩn hiện dưới lớp áo choàng đen cuồn cuộn. Thực sự, không thể tin được. Người ghét cậu nhất trong toàn bộ Hogwarts lại sẵn sàng bảo vệ cậu, Harry cảm thấy một cảm giác kỳ lạ mỗi khi nghĩ về cảnh tượng đó, nó thật khó tin đến nỗi mỗi lần nghĩ lại cậu ngỡ mình đang mơ.
Severus Snape, một cái tên kỳ lạ. Dạy Độc dược, sống trong một căn hầm ma quái, không có linh hồn bạn lữ, không được bất kỳ học sinh nào yêu quý...
Tuy nhiên, Harry cảm thấy rằng Severus không giống như những gì mọi người nghĩ. Có rất nhiều lúc ông ấy sẽ nhìn chăm chú vào thứ gì đó, không chỉ là nguyên liệu độc dược, thần thái của ông sẽ trở nên rất dịu dàng, loại dịu dàng đó cực kỳ hiếm thấy, cho dù mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào ông, cũng rất ít thấy được vẻ mặt đó.
Severus cũng có thái độ kỳ lạ với Harry. Hầu hết thời gian Harry nghĩ rằng người đàn ông đó ghét mình vì cậu giống James Potter hay gì đó.
Nhưng trong những dịp hiếm hoi, Harry lại cảm thấy Severus không ghét cậu, ngược lại, Severus rất yêu cậu. Không phải thông qua cậu để nhìn thấy Lily, vào thời điểm đó, ông ấy chỉ nhìn Harry.
Harry vẫn nhớ mình đã nằm trên giường bệnh trong phòng y tế sau cơn sốt cao với mùi vị lạ trong miệng. Pháo hoa mơ màng và kỳ lạ vẫn đang cháy trong bộ não bị nhiệt độ cao làm tổn thương, mắt Harry miễn cưỡng mở ra một chút, không đeo kính, trước mắt cậu chỉ có những hình ảnh vặn vẹo, nhưng cậu vẫn nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước giường mình. Lúc bình thường, Harry chắc đã nhảy dựng lên từ lâu rồi, nhưng cậu vẫn đang sốt cao nên chỉ có thể nhìn. Cậu thật sự không nhìn rõ, nhưng cậu thấy đôi mắt của Severus, một đôi mắt rất dịu dàng, tràn đầy niềm lo lắng cho cậu đến mức Harry gần như nghĩ rằng cậu đã bị hoa mắt.
Sau đó, một lần nữa, khi Harry ngẫu nhiên quay lại sau một tiết học Độc dược, cậu lại nhìn thấy ánh mắt đó, thật không thể tin được, Severus dường như đang nhìn thấy kỳ tích.
Harry trở mình trên giường, nhìn ánh trăng lộ ra sau tấm màn che, Severus.
Severus.
-
Severus Snape sải bước lên tầng tám của Hogwarts, cầu thang nghịch ngợm của Hogwarts làm một trò đùa nhỏ.
Ông bước nhanh và vội vàng, tạo ra một cơn gió xung quanh.
Sau đó, ông gặp giáo sư Tiên tri, Sybill Trelawney.
Theo quan điểm của Severus, vị giáo sư này không quá thích hợp để dạy học sinh, cô ấy thích hợp hơn để đưa ra một lời tiên đoán về cái chết vô lý cho một số người tại Hẻm Knockturn hay gì đó. Thành thật mà nói, Severus không thích cô ấy.
Nhưng họ cô ấy là Trelawney, dòng máu của nữ tiên tri cổ xưa và vĩ đại đang chảy trong người cô ấy. Từ xưa đến nay, lời tiên tri của cô ấy vẫn là niềm hy vọng của toàn bộ thế giới phép thuật.
Vì vậy, ông chỉ gật đầu với Trelawney, không muốn làm phiền. Nhưng ông vừa bước qua, liền nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng "khục khục" rất lạ, như có gì đó nóng nảy muốn thoát ra khỏi cổ họng cô.
Severus giật mình quay lại, giọng nói mà ông đã quá quen thuộc, giọng nói đã xuất hiện vô số lần trong mỗi cơn ác mộng mà ông gặp phải...
Lời tiên tri của Trelawney.
Trelawney trợn ngược mắt một cách kỳ lạ, cô ấy không ngừng run rẩy.
"Ông sẽ yêu người đó, ông sẽ yêu một người mà ông sẵn sàng chết vì người đó..." Giọng nói khàn khàn và khô khốc giống như giấy ráp cọ vào nhau, Severus kinh ngạc nhìn Trelawney, không dám tin nhớ lại lời tiên đoán ông vừa nghe trước đó.
Lời tiên tri này rõ ràng là nhằm vào Severus.
Thật nực cười. Severus cau mày, không thể tưởng tượng được lời tiên tri này đến tai cụ Dumbledore sẽ như thế nào.
Một lời tiên đoán về tình yêu dành cho Severus Snape, từ Trelawney, không thể tồi tệ hơn. Severus nhìn Trelawney từ từ tỉnh lại, không chút do dự bỏ đi.
Ông tin rằng lời tiên đoán này cần được chôn chặt trong tâm trí của mình và không cần phải nói với bất cứ ai.
Khi bước lên cầu thang, Severus không tự chủ được một lần nữa nhớ tới lời tiên tri, sai lầm mà cả đời này ông không thể buông bỏ, ngày mưa bão ấy, đôi mắt đẫm lệ, tiếng kêu thảm thiết của chính mình, cùng với đôi tay thâm đen của Dumbledore, lời thỉnh cầu khẩn thiết của cụ. Không có sự cứu rỗi, không có ánh bình minh.
Cậu ấy sẽ không tha thứ cho ta, sẽ không bao giờ.
Ông quay người và thả mình vào bóng tối.
-
Harry cuộn mình trong chăn, may nhờ có Ron, nếu không thì cậu thực sự có thể đã chết đuối trong hồ băng vào mùa đông.
Hermione vừa chạy ra ngoài, dưới ám chỉ của Harry, Ron liền đuổi theo. Harry bị bỏ lại một mình trong lều.
Chỉ khi không có ai khác, Harry mới muốn suy nghĩ kỹ về những gì đã xảy ra trước khi nhảy xuống hồ băng.
Cậu nhìn thấy một con hươu cái, rất đẹp. Harry không biết tại sao cậu lại miêu tả một con hươu cái là "đẹp", có lẽ bởi vì Thần hộ mệnh của cậu và con hươu kia là một cặp hoàn hảo.
Thật không may, Harry biết Thần hộ mệnh đó thuộc về ai. Đó là sự việc xảy ra trong năm thứ sáu.
Cậu đã từng ban đêm đi ra ngoài dạo chơi. Nhưng thay vì có một chuyến thám hiểm trong lâu đài, ngược lại, cậu đã đến Hồ Đen. Hồ Đen lúc đó im lặng bao trùm, có một cơn gió nhẹ thoảng qua, nhưng cơn gió nhỏ ấy cũng không thể thổi bay những cành dương liễu.
Khi đó Harry nhìn thấy con hươu cái ấy. Nó thực sự rất đẹp, rất tao nhã, thân hình màu trắng bạc tỏa ra ánh sáng, nó thoải mái đi dạo bên Hồ Đen, Harry đang khoác chiếc áo tàng hình đi theo sau lưng nó như một hồn ma, nó bước đi không vội vàng nhưng vẫn luôn theo một hướng, cuối cùng, nó đã đưa Harry đến gặp chủ nhân của mình.
Harry gần như bị sốc khi nhìn con hươu quay trở lại đầu đũa phép của Severus Snape, cậu có thể nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh đến nỗi nó dường như sẵn sàng nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.
Sau này nghĩ lại, tất cả chỉ là ánh trăng xui khiến.
Ánh trăng đêm ấy tuyệt đẹp, không lóa mắt mà nhẹ nhàng, dịu dàng trải khắp mặt đất, cây cối trong rừng cấm cao đến tận trời, tạc thành một bức tượng tuyệt đẹp bởi ánh trăng và bóng tối, Severus đứng ở nơi đó, ông vẫn không thay đổi, vẫn là một Slytherin nham hiểm và độc ác mà mọi người đều căm ghét, nhưng Harry biết rằng cậu không thể nhìn ông như mọi người được nữa.
Tình yêu đầu đời luôn không có lý do và đến không báo trước. Trái tim Harry chứa đựng ánh trăng đêm đó, không có thuốc chữa cũng cam tâm tình nguyện yêu một tội nhân.
Không ai có thể được cứu rỗi trong tình yêu này, cho dù đó có là Chúa cứu thế.
Harry lại thở dài, cậu không hiểu tại sao Severus lại đưa thanh kiếm Gryffindor cho cậu, giống như cậu không hiểu tại sao Severus đột nhiên giơ lên đũa phép với cụ già vẫn luôn tin tưởng yêu quý ông.
Nhưng những gì xảy ra hôm nay cho Harry một chút hy vọng, cậu không thể ngăn mình không tưởng tượng.
Lúc này Hermione và Ron đã trở lại, Hermione hai mắt đỏ hoe, không thèm nhìn Ron. Harry biết rằng chuyện giữa họ không thể bị ép buộc, vì vậy cậu cứ để nó qua đi, cậu hít một hơi thật sâu và đứng dậy, trên tay là thanh kiếm Gryffindor.
Cậu nhìn mấy người bạn, "Chúng ta đi thôi."
Cậu có thể nghe thấy giọng nói của chính mình, cứng rắn và kiên quyết.
-
Severus ngã xuống sàn Lều Hét, thở hổn hển.
Ông đang đợi một người.
Cậu ấy đã đến.
Harry hoảng sợ quỳ xuống bên cạnh Severus, Severus mạnh mẽ giơ cánh tay lên, túm lấy cổ áo Harry, ý bảo cậu lấy đi ký ức của ông.
Những tiếng "khục khục" kinh hoàng liên tục trong cổ họng, ông hầu như không thể nói được.
Ông nhìn Harry, nhưng người thanh niên không dám nhìn lên vào ông, Severus đột nhiên nhớ đến màu sắc quyến rũ nhất mà ông từng thấy, vào nhiều năm trước khi ông lần đầu tiên nhìn rõ thế giới này, ông cũng nhớ đến lời tiên tri vào ngày đó tại tầng 8 của Hogwarts mà chỉ mình ông biết, Severus miễn cưỡng thừa nhận rằng Trelawney có thể đã không phụ lòng tổ tiên của cô.
Trước đây ông chỉ dám lặng lẽ nhìn ngắm cậu bé trong góc tối, nhưng bây giờ thì khác, ông sắp chết rồi, chuyện cũng đơn giản hơn.
Vì vậy Severus nghe theo nội tâm chính mình, ông run rẩy, dùng hết toàn bộ sức lực.
"Hãy nhìn ta..."
Giọng của ông yếu ớt, khàn khàn và chết chóc, xen lẫn một niềm khao khát không ai hay.
Đã qua nhiều năm, từ khi ông một lần nữa nhìn thấy cuộc sống rực rỡ, một lần nữa nhìn thấy kỳ tích của chính mình.
"Kỳ tích..." Severus muốn nói với Harry cái gì, nhưng ông biết, ông không thể nói ra, ông đang chết dần.
Ai quan tâm? Severus suy nghĩ, nhìn chằm chằm hồi lâu, rồi để cho chính mình rơi vào vòng xoáy.
-
Harry thấy thế giới của mình đang phai màu.
Cậu hiểu ra, nhưng đã quá muộn.
Những gì xảy ra sau đó chỉ là hình bóng này đến hình bóng khác đi qua Harry, cậu biết mình đang ở trong đó, nhưng cậu không thể hòa nhập được.
Cậu biết mình đã chết, nhưng bằng cách nào đó sống lại, cậu biết cuối cùng cậu đã đấu với Voldemort, cậu biết mình đã thắng.
Cậu cũng biết rằng cậu đã mất rất nhiều, không chỉ Severus, mà còn rất nhiều bạn thân.
Nhưng cậu thực sự không thể biểu đạt được gì, Harry lần đầu tiên nhận ra thế giới này thật tẻ nhạt, thật không thú vị.
Harry nằm trên giường bệnh Thánh Mungo, thân thể khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng, nhưng không có động lực tồn tại.
Cậu ngây người nhìn vào một điểm hư vô trên trần nhà, xung quanh là sự trống rỗng của hai màu đen và trắng, và Harry chỉ cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi từ sâu trong tâm hồn.
Hermione nói rằng cậu bị ốm, nhưng Harry không phải, cuộc kiểm tra ở Thánh Mungo cho thấy cậu vẫn khỏe mạnh, Harry biết đó là sự thật.
Cậu chẳng qua là, vừa đánh mất một thứ quan trọng, rất quan trọng, quan trọng như mạng sống của chính mình.
Harry hơi buồn ngủ, cậu xoay người.
Có tiếng bước chân vang lên, Harry biết mình không đủ thông minh để đánh giá người tới bằng tiếng bước chân, nhưng nhịp tim của cậu dần dần gia tốc theo từng tiếng bước, tựa như thân thể của cậu đang mong đợi một khả năng, một sự cứu rỗi.
Cánh cửa mở ra.
Harry sững sờ, nhìn về phía người tới, có thể thấy được màu sắc sặc sỡ của thế giới nguyên bản đang nhanh chóng quét về phía cậu với người đó là trung tâm, độc đoán cướp đi toàn bộ sự chú ý của cậu.
Cậu bật khóc.
"Kỳ tích..." Cậu nhìn tấm áo choàng đen kia mà khóc nức nở.
Harry Potter cuối cùng đã thoát khỏi bàn tay Tử thần, hơn nữa còn tìm lại được người mình đã đánh mất.
Kỳ tích...
-Hết-