Giọng nói trong trẻo ấy khiến mọi người
chấn động, nơi tất cả mọi ánh mắt cùng đồ dồn về, một thiếu niên tuấn tú rảo
bước đi vào trong điện.
Trên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên đó
thấp thoáng mấy tia sắc bén, lạnh lùng, cặp mắt đầy vẻ trí tuệ, sâu không thấy
đáy. “Thần đệ hôm nay vào cung để thỉnh an hai vị thái phi, chẳng ngờ đi ngang
qua các cung các viện đều thấy tối om mù mịt, chẳng thấy được mấy bóng người,
duy có cung của hoàng tẩu là đèn đuốc sáng trưng, bèn tới đây xem thử có chuyện
gì, ai ngờ mới tới bên ngoài đã nghe thấy những lời này!” Y đưa tay vén tà áo
màu xanh lam lên, rảo bước đi lên phía trước quỳ một gối xuống. “Thần đệ thân
là tông thân, nguyện làm chứng cho Thục phi nương nương và Hoàng tử, Công chúa.
Thục phi từ khi vào cung đến giờ vẫn luôn thức khuya dậy sớm, thương già yêu
trẻ, mọi việc đều dốc hết sức mình, do đó thần đệ hoàn toàn tin tưởng vào nhân
cách của Thục phi!”
Kỳ Tần bất giác hơi biến sắc, trên khuôn
mặt đầy đặn như vầng trăng tròn ánh lên một nét cười lạnh lùng tựa băng sương.
“Cửu Vương gia mắt cao quá trán, xưa nay chẳng qua lại với các phi tần trong
hậu cung bao giờ, sao hôm nay lại nói tốt về Thục phi như thế? Thức khuya dậy
sớm? Cứ như là Vương gia tận mắt nhìn thấy vậy!”
Huyền Phần vốn còn mang tâm tính thiếu
niên, ánh mắt lướt qua người Kỳ Tần một chút, chợt sinh ra chút ý tinh nghịch,
bèn cất lời đối lại ngay: “Chẳng cần bản vương phải tận mắt nhìn xem người ta
có thức khuya dậy sớm, chăm chỉ chuyên cần hay không, cứ nhìn tấm thân gầy
guộc, mảnh mai kia đã đủ biết Thục phi tẩu tẩu thường ngày phải hiệp trợ quản
lý lục cung vất vả rồi. Trong khi đó Kỳ Tần thì tròn xoe, bóng bẩy còn hơn cả
Dương Quý Phi, rõ ràng là loại người chỉ biết hưởng phúc. Chẹp, chỉ là cái đầu
có vẻ không to lớn như thân thể, chắc suốt ngày đều suy nghĩ xem nên hãm hại
người khác như thế nào, do đó còn chưa phát phì quá mức.”
Lời của Huyền Phần tuy cay nghiệt nhưng tả
về Kỳ Tần lại hết sức sinh động, các phi tần đang có mặt vừa phải trải qua mấy
cơn phong ba nên tâm trạng đều đang thấp thỏm không yên, nghe thấy thế thì
không kìm được bật cười khúc khích. Kỳ Tần giận đến nỗi sắc mặt tái mét, quả
rất hợp với những món đồ trang sức san hô mã não đầy đầu của nàng ta.
Kỳ Tần xuất thân từ gia đình quý tộc mới
nổi, mấy năm nay huynh trưởng lại khá đắc chí trong triều, không khỏi có thêm
mấy phần ngạo khí. Huyền Phần chẳng qua chỉ là một thân vương thất thế xuất
thân hàn vi, xưa nay vẫn luôn bị nàng ta coi thường, lúc này nghe y giễu cợt
như thế thì làm sao nhịn được, liền giậm chân chỉ tay vào mặt y, nói:
“Ngươi...”
Lời còn chưa dứt thì mặt đã bị tát cho một
cái thật mạnh, người ra tay không phải ai khác mà chính là Huyền Phần. Kỳ Tần
trong một ngày bị tát hai lần, thiếu chút nữa thì giận đến ngất đi. Huyền Phần
ôm quyền, nói: “Hoàng huynh vừa rồi cũng đã nghe cô ta nói gì rồi đấy, vu cáo
Ôn thái y thôi chưa đủ, còn nói cái gì mà thức khuya dậy sớm là thần đệ tận mắt
nhìn thấy, rõ ràng là có ý kéo thần đệ vào trong vũng nước đục này. Chỉ từ việc
này thôi cũng có thể thấy cô ta đã bị điên rồi, thấy ai cũng vu cáo là có tư
tình với Thục phi, lời của cô ta làm sao có thể tin được!” Y chắc hẳn đã rất
tức giận, trong mắt như bừng lên một ngọn lửa. “Thần đệ và Thục phi nương nương
cách nhau bao nhiêu tuổi chứ, Thục phi nương nương còn là phi tử của hoàng
huynh, tất nhiên chính là tẩu tẩu của thần đệ. Từ khi Thục phi hiệp trợ quản lý
hậu cung đến giờ, mọi việc đều không có gì là không ổn thỏa. Ai mà không biết
thần đệ xuất thân hàn vi, chỉ là một vương gia kém cỏi, song Thục phi lại chưa
từng coi rẻ thần đệ, còn hết lòng chiếu cố. Hôm nay thần đệ đứng ra nói một câu
công bằng, vậy mà lại bị nữ tử điên dại này chỉ mũi mắng mỏ. Thần đệ làm thân
vương thế này thực chẳng có gì hay, còn chẳng bằng sống một cuộc sống nhàn vân
dã hạc ở bên ngoài.”
Lời của Huyền Phần tuy mang theo mấy phần
giận dỗi, nhưng cũng nói ra cái sự ấm lạnh vô thường của lòng người trong cung.
Hoàng hậu vội vàng khuyên nhủ: “Cửu Vương gia đã bao nhiêu tuổi rồi chứ, sao
nói chuyện vẫn trẻ con thế này?” Rồi lại liếc qua phía Huyền Lăng một chút. “Đệ
cứ yên tâm, mọi việc đều có hoàng huynh của đệ và bản cung làm chủ cho đệ!”
Huyền Phần cố nén cơn giận, quỳ xuống, nói:
“Nữ tử này tuy thần chí thất thường nhưng dù sao cũng là phi tần của hoàng
huynh, vừa rồi thần đệ mạo muội đánh cô ta, xin hoàng huynh giáng tội.”
Huyền Lăng khẽ xua tay một cái. “Việc này
không trách đệ, mau đứng dậy đi.”
Kỳ Tần không kìm được bật khóc nức nở, giậm
chân, nói: “Trong mắt Hoàng thượng, thần thiếp lại tệ hại đến thế sao? Ngay đến
một kẻ đã sa cơ thất thế cũng chẳng bằng?”
Huyền Lăng chẳng buồn chớp mắt lấy một cái,
chỉ nói với Huyền Phần: “Đệ đừng tính toán với cô ta làm gì.” Sau đó lại hờ
hững nói: “Hoàng hậu cũng nên quản giáo cho cẩn thận, đừng để cô ta động một
chút là lại nói năng linh tinh!”
Hoàng hậu khẽ “vâng” một tiếng, lập tức
giận dữ quay sang nói với Kỳ Tần: “Ngươi phải nhớ cho kĩ! Cửu Vương gia là
hoàng thân quý tộc, là đệ đệ ruột thịt của Hoàng thượng, cái gì mà kẻ sa cơ
thất thế chứ! Sau này ăn nói cho cẩn thận một chút, kẻo Thái hậu biết được nhất
định sẽ cho người vả miệng ngươi đấy!” Hơi dừng một chút, nàng ta hạ giọng nói
tiếp: “Hoàng thượng không phải là không sủng ái muội, chớ để mất chừng mực, vì
việc nhỏ mà hỏng việc lớn!”
Câu nói mang đầy ý vị sau cùng của Hoàng
hậu đã khiến Kỳ Tần thôi khóc, những giọt nước mắt của nàng ta dần ngừng rơi,
biến thành một nét căm hận lộ ra rõ ràng ngoài mặt.
Tôi thầm cảm kích việc Huyền Phần đứng ra
giúp mình, nhưng lúc này lại không tiện dùng lời thể hiện, chỉ đành chăm chú
nhìn y để tỏ sự biết ơn.
Trong mắt Hoàng hậu bừng lên những tia sắc
lạnh, hệt như băng tuyết ngày đông, hoàn toàn trái ngược với giọng nói ôn tồn,
điềm đạm của nàng ta lúc này: “Có cửu Vương gia đứng ra đảm bảo, chúng ta quả
thực có thể buông được một tảng đá nặng trong lòng. Có điều Công chúa tạm chưa
cần xét tới, nhưng tam điện hạ là máu mủ của Hoàng thượng, còn được Hoàng
thượng gửi gắm niềm hy vọng lớn lao, thực sự không thể không cẩn thận được.”
Huyền Lăng hỏi: “Như thế nào mới có thể
tính là cẩn thận?”
Hoàng hậu trầm ngâm không nói, Tường Tần
hai mắt lóe sáng, chậm rãi nói ra bốn từ: “Tích huyết nghiệm thân[2].”
[2]
Nhỏ máu để kiểm tra xem có phải người thân cùng huyết thống hay không - ND.
Huyền Lăng ngoảnh mặt nhìn qua. “Nghiệm như
thế nào?”
Tường Tần nói: “Thần thiếp từng nghe nói
tới cách này từ chỗ thái y, rằng chỉ cần nhỏ máu của hai người cần nghiệm vào
trong chậu nước, sau đó nhìn xem máu có hòa vào làm một với nhau hay không, nếu
có thì tức là hai người có chung dòng máu, còn không thì là không có quan hệ gì
về huyết thống cả.”
Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn Huyền Lăng. “Cách
này không khó, chỉ là cần làm tổn thương long thể để lấy máu, thần thiếp quả
thực không biết nên quyết định thế nào.”
Tôi bất giác thầm chấn động, từ trong mắt
chiếu ra những tia hết sức kinh người. Tôi cảm nhận được lúc này đôi môi mình
đã trở nên lạnh băng và tê dại, trong lòng thì có vô số suy nghĩ thoáng qua.
Không thể nghiệm được! Không thể nghiệm được!
“Không thể nghiệm được!” Trinh Quý tần đột
nhiên đứng dậy, lớn tiếng phản đối. “Long thể của Hoàng thượng há có thể dễ
dàng bị tổn hại, cách này nhất quyết không nên dùng!”
Kính Phi vội vàng đỡ lấy tấm thân đang lung
lay sắp ngã vì kích động của Trinh Quý tần, sau đó cũng nói: “Cách này trước
giờ chưa từng được sử dụng trong cung, ai biết thật giả thế nào. Thần thiếp
cũng không tán thành.”
Kỳ Tần ung dung mân mê mấy chiếc nút thắt
như ý trên tà áo, chậm rãi nói: “Vậy thì chưa hẳn, cách này có thể nói là lưu
truyền rộng rãi trong dân gian, thần thiếp nghĩ là có thể thử xem.” Dừng một
chút rồi lại nói tiếp: “Chuyện này không chỉ liên quan tới danh dự của Thục
phi, còn liên quan tới huyết thống của hoàng tộc. Đây vốn là vấn đề hóc búa,
nhưng chỉ cần thử một chút là biết được thật giả, Hoàng thượng chớ nên do dự!”
Thấy Huyền Lăng đã hơi xao động, Huyền Phần
liền thành khẩn nói: “Hoàng huynh xin hãy thử nghĩ xem, việc tích huyết nghiệm
thân này dù có chứng minh được Dư Hàm quả thực là con ruột của hoàng huynh thì
cũng làm tình cảm cha con giữa hai người bị tổn hại nặng nề, mà nếu hoàng huynh
thật sự gửi gắm rất nhiều hy vọng vào thằng bé thì về sau người ta cũng có cái
cớ để mà chỉ trích, làm ảnh hưởng đến thanh danh của nó rất nhiều.”
Dư Dung Nương tử chợt cười, nói: “Lời này
của Vương gia thật là hồ đồ quá. Chính vì Hoàng thượng gửi gắm rất nhiều hy
vọng vào tam điện hạ cho nên mới không thể không nghiệm, bằng không nhỡ có
chuyện gì thì chẳng phải là Hoàng thượng đã gửi gắm nhầm người hay sao? Theo
thần thiếp thấy cứ nên cẩn thận là hơn.”
Nơi đáy mắt Huyền Lăng tràn đầy vẻ chấn
động và một sự hoài nghi sâu sắc, tất cả như đan lại thành một tấm lưới lớn
chụp thẳng về phía tôi. Tôi gần như tê dại, chiếc áo lót trên người bị mồ hôi
làm cho ướt nhẹp, dính sát vào cơ thể. Lúc này ngoài việc bám víu vào sự tin
tưởng của y, tôi quả thực không có cách nào khác cả, đành nhìn y chăm chú, cất
giọng chua chát: “Thần thiếp từng có mấy năm tụng kinh lễ Phật trong chùa Cam
Lộ, chẳng ngờ còn có thể đoàn tụ với Hoàng thượng. Vốn cứ ngỡ đó là bởi tình
duyên giữa thần thiếp và Hoàng thượng sâu dày, ai mà ngờ được còn xảy ra chuyện
như lúc này đây. Nếu sớm biết sẽ bị Hoàng thượng nghi ngờ thế này, thần thiếp
thà phải sống cô độc cả đời trên đỉnh Lăng Vân như ngày trước.”
Y nắm chặt lấy bàn tay tôi, lòng bàn tay y
lúc này cũng lạnh băng và tuôn đầy mồ hôi nhớp nháp. “Hoàn Hoàn, nàng đừng nói
như vậy!” Giọng y nghe khàn khàn gượng gạo, bên trong chất chứa đầy những nỗi
đắng cay. “Chỉ cần thử một chút thôi, vậy là trẫm đã có thể trả lại sự trong
sạch cho nàng và Hàm Nhi rồi.”
Những sợi tóc mai của tôi bị mồ hôi lạnh
tuôn ra làm ướt nhẹp và dính sát vào bờ má, giống hệt như những con rắn nhỏ
trườn bò trên đó, mang tới cho tôi một cảm giác sợ hãi tới tột cùng. Tôi cố
gắng lắc đầu một cách hết sức khó khăn. “Nếu Hoàng thượng đồng ý thử, vậy tức
là đã nghi ngờ thần thiếp rồi.”
Y ngoảnh đầu qua một bên, Trinh Quý tần
thầm thấy không đành lòng, hít thở lại càng thêm khó khăn, cứ phải đưa tay lên
xoa ngực không ngớt. Kính Phi liền vừa vỗ nhẹ lưng nàng ta vừa nói với Huyền
Lăng: “Lời của Trinh Quý tần thực không sai chút nào, nếu đã nghi ngờ Thục phi
và Ôn thái y tư thông, vậy chỉ cần để tam điện hạ tích huyết nghiệm thân với Ôn
thái y là được rồi. Làm như vậy vừa không gây tổn hại tới long thể của Hoàng
thượng lại vừa có thể khiến chân tướng sự việc được phơi bày.”
Ôn Thực Sơ nghe thế cơ mặt liền dãn hẳn ra,
Huyền Lăng gật đầu, khẽ nói: “Lý Trường, ngươi tới Nhu Nghi điện bế tam điện hạ
tới đây.”
Tôi nghe Kính Phi đưa ra biện pháp điều hòa
như thế, tâm trạng bất giác nhẹ nhõm hơn phần nào. Hoàng hậu lúc này tuy đã có
vẻ mỏi mệt nhưng vẫn gắng tỏ ra bình tĩnh, nói: “Các vị muội muội hôm nay cũng
đã mệt rồi, hãy dùng tạm chút điểm tâm trước đã, đợi lát nữa tam điện hạ được
bế tới đây là mọi việc tự khắc sẽ rõ ràng.” Nói rồi liền sai nhà bếp mang canh
ngân nhĩ hạt sen lên, nhưng mọi người lúc này đều đang mang đầy tâm trạng nên
chẳng ai động đến.
Một hồi lâu sau, một cái bóng màu xanh biếc
tha thướt đi vào, khom người nói: “Nô tỳ Hoán Bích bái kiến Hoàng thượng, Hoàng
hậu. Tam Hoàng tử đã được nô tỳ đưa tới đây rồi.”
Huyền Lăng ngẩn ra. “Không phải ngươi đã
tới phủ Thanh Hà Vương rồi sao?”
Hoán Bích khẽ đáp: “Dạ đúng thế, có điều
thân thể lục Vương gia đã đỡ nhiều, nô tỳ liền trở về phục mệnh với nương nương.
Ai ngờ vừa về tới Vị Ương cung liền thấy Lý công công đến tìm tam Hoàng tử, thế
là nô tỳ cùng công công qua chỗ Thục viện nương nương bế tam Hoàng tử tới đây.”
Tôi bất giác hơi biến sắc mặt. “Tỷ tỷ đã
sắp lâm bồn, quyết không thể để việc này làm kinh động đến tỷ tỷ được.”
Hoán Bích nói: “Khi nô tỳ rời đi thì nương
nương vẫn còn đang ngủ, chắc là không bị kinh động đâu.”
Trong tay Hoán Bích lúc này là một chiếc tã
bọc nhỏ nhắn, chính là chiếc tã may bằng vải đoạn màu hồng có thêu hình “mai
lộc hàm chi” mà tôi đã làm cho Dư Hàm.
Huyền Lăng đưa tay tới định xoa đầu thằng
bé, nhưng Hoán Bích lại hơi tránh qua một bên, khẽ suỵt một tiếng: “Điện hạ còn
đang ngủ ạ.” Tôi nhìn từ xa, thấy thằng bé quả nhiên đang ngủ rất ngon trong
lòng Hoán Bích, nửa khuôn mặt bị chiếc tã che đi, trông bộ dạng có vẻ như đang
rất thoải mái.
Huyền Lăng có chút không đành lòng, khoát
tay nói: “Lý Trường, ngươi đi lấy một giọt máu tới đây.”
Trong điện sớm đã có một chiếc bát làm bằng
bạch ngọc đựng nước trong được chuẩn bị sẵn, Lý Trường lại đi tới trước mặt
Hoàng hậu cầm lấy một cây kim bạc nhọn hoắt, do dự không biết có nên lập tức ra
tay hay không.
Tôi nhào tới trước mặt Huyền Lăng, khóc
lóc, nói: “Hoàng thượng, sau lần này, dù Hàm Nhi có được khẳng định là con ruột
của Hoàng thượng thì sau này nó cũng sẽ bị người đời chỉ trích là từng bị hoài
nghi về huyết thống, người bảo Hàm Nhi... bảo Hàm Nhi sau này phải lập túc thế
nào đây?”
Huyền Lăng khẽ nắm lấy bàn tay tôi, động
tác rất mực dịu dàng, một lát sau mới nói: “Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, nàng
chớ nên lo nghĩ quá nhiều.”
“Chậm đã...” Hoán Bích ngó quanh bốn phía,
cuối cùng dừng ánh mắt trên người Trinh Quý tần. “Quý tần thân thể yếu đuối, e
là không nên nhìn cảnh này.”
Hoàng hậu khẽ hất hàm một cái. “Đỡ Quý tần
qua chái điện nghỉ ngơi đi.”
Hoán Bích thấy Trinh Quý tần đã ra ngoài,
bất giác khẽ thở phào một hơi. Ôn Thực Sơ bước lên phía trước, không chút do dự
đưa ngón tay ra để Lý Trường đâm vào một cái. Toàn gian điện rộng lớn lúc này
đều tĩnh lặng như tờ, tĩnh lặng đến mức ngay cả khi giọt máu tươi rơi xuống bát
nước làm vang lên một tiếng “tách” cũng có thể nghe thấy rõ. Hoán Bích kéo cẳng
chân thằng bé từ trong tã ra, nói: “Tay đứt ruột xót, để giảm nỗi đau cho điện
hạ, xin công công hãy đâm vào mu bàn chân đi.” Lý Trường dằn lòng lại, nhắm mắt
đâm một cái vào mu bàn chân thằng bé, một giọt máu tươi lập tức nhỏ xuống bát
nước. Thằng bé bị đau, lập tức khóc ré lên một tiếng xé gan xé ruột.
Tôi nghe mà lòng đau nhói, vội ôm thằng bé
vào lòng, nước mắt không kìm được lã chã tuôn rơi.
Tôi bước đến quá nhanh, thân thể bất giác
hơi loạng choạng, chiếc hộ giáp đeo trên ngón tay út vì thế mà không cẩn thận
chạm vào nước trong bát. Hoán Bích vội cười trừ, nói: “Nương nương cứ từ từ,
chớ nên nôn nóng quá.”
Lý Trường tự tay bưng chiếc bát bạch ngọc
lên lắc nhẹ mấy cái, chỉ thấy giữa làn nước trong veo đang xao động, hai giọt
máu đỏ tươi như san hô từ từ sáp lại gần nhau, giống hệt như hai khối nam châm
hút nhau vậy, cuối cùng thì hòa vào làm một thể.
Trên trán Huyền Lăng nổi rõ gân xanh, đôi môi
mỏng bất giác mím chặt lại, bàn tay không kìm được vỗ mạnh một cái vào tay vịn
của chiếc ghế đang ngồi.
Ôn Thực Sơ hai mắt tối sầm, lùi về phía sau
hai bước, liên tục lắc đầu. “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
Trong mắt Kỳ Tần hiện lên những tia sướng
khoái rõ ràng, Hoàng hậu quát lớn: “Chân thị to gan! Còn không mau quỳ xuống!”
Tôi lạnh lùng nhìn lại. “Thần thiếp không
có tội, tại sao phải quỳ?”
Hoàng hậu gằn giọng nói: “Máu hòa vào nhau
tức là có chung huyết thống, ngươi còn có gì để biện bạch nữa?” Kế đó lại ngó
nhìn khắp xung quanh. “Người đâu, lột bỏ phục sức Thục phi của ả, giam vào lãnh
cung! Đứa nghiệt chủng kia cũng ném vào đó luôn thể! Còn về Ôn Thực Sơ, lập tức
mang ra ngoài xử tử!”
Tôi trừng mắt nhìn khắp bốn phía, đôi mắt
cơ hồ muốn rách toạc ra. “Ai dám?”
Hai mắt Huyền Lăng vằn lên đầy tia máu, bên
trong toát ra một nỗi đau đớn khó diễn tả bằng lời, y đưa tay tới bóp chặt lấy
cằm tôi. “Trẫm đối xử với nàng không bạc, tại sao nàng lại... tại sao nàng lại
làm thế với trẫm?”
Đốt ngón tay y kêu vang lách cách liên hồi,
cằm tôi đau như thể bị bóp vỡ nát ra, tôi dường như có thể nghe thấy tiếng
xương mình vỡ vụn. Kính Phi bước tới định khuyên, Huyền Lăng liền đẩy mạnh một
cái làm nàng ta ngã xuống đất. Kính Phi vừa đau đớn lại vừa nôn nóng, nhưng
chẳng thể làm gì hơn được, liền nhắm mắt lại không đành lòng nhìn thêm.
Tôi ra sức lắc đầu, đồng thời ôm chặt lấy
đứa bé trong lòng. Tôi chẳng thể nói gì được, trong lúc giãy giụa, hai hàng
nước mắt bất giác tuôn trào, rơi xuống mu bàn tay y. Cứ như bị nước nóng nhỏ
vào, tay Huyền Lăng bỗng run lên lẩy bẩy, dần buông lỏng ra một chút, rồi y
ngẩn ngơ cất tiếng: “Hoàn Hoàn, nàng làm trẫm thất vọng quá!”
Tôi ho lên mấy tiếng, hít vào một hơi thật
sâu, khàn giọng nói: “Hoàng thượng, nước này có vấn đề!”
Trong khoảnh khắc y ngây người, tôi vội rút
cây trâm vàng cài trên búi tóc ra, quệt mạnh một cái qua mu bàn tay Lý Trường.
Mấy giọt máu đỏ tươi rơi vào trong bát nước, rất nhanh đã hòa vào làm một thể
với chỗ máu vốn ở sẵn bên trong.
Biến cố này xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi
người đang có mặt đều ngây ra ngay tại chỗ. Cằm tôi lúc này còn chưa hết đau,
nhưng vẫn gắng gượng nói: “Nước này có vấn đề, máu của ai nhỏ vào cũng như nhau
cả!”
Hoán Bích ngây người, vội cầm lấy cây kim
bạc vừa rồi tới đâm vào tay cho mấy giọt máu chảy ra, chỉ thấy chúng rất nhanh
đã hòa vào làm một thể với chỗ máu cũ. Hoán Bích hô lớn: “Nước này đã bị người
ta động chân động tay vào rồi! Nương nương hoàn toàn trong sạch!”
Lý Trường khom người, nói: “Nô tài sớm đã
tuyệt dục từ lâu, Hoàng thượng... Ôn thái y và Hoán Bích cô nương tuyệt đối
không thể là con của nô tài được!”
Huyền Lăng giận quá cười vang. “Trẫm biết!”
Ôn Thực Sơ dần bình tĩnh trở lại, nhúng tay
vào nước trong bát rồi đưa lên đầu lưỡi nếm thử, lập tức nói: “Nước này có vị
hơi chua, nhất định là đã được cho thêm phèn chua vào. Trong sách cổ về y thuật
có chú rằng: Nếu cho phèn chua vào trong nước dù không phải cha con thì máu
cũng có thể hòa vào nhau; còn nếu cho vào nước một ít dầu hạt cải, dù có là cha
con ruột thịt thì máu cũng không thể hòa vào nhau được.”
“Hoàng thượng...” Tôi rơm rớm nước mắt quỳ
xuống. “Người này mưu mô hiểm độc, thực là đáng hận vô cùng!”
Huyền Lăng chậm rãi xoay người lại, nhìn
chằm chằm vào Hoàng hậu, gằn giọng nói: “Vừa rồi để cho công bằng, chính Hoàng
hậu đã tự tay chuẩn bị nước đúng không?”
Sắc mặt bất giác hơi tái đi nhưng Hoàng hậu
vẫn cố giữ bình tĩnh, nói: “Nước mà thần thiếp chuẩn bị tuyệt đối không có vấn
đề gì.”
“Vậy sao?” Huyền Lăng hờ hững nói: “Trẫm
nhớ là Hoàng hậu khá hiểu biết về y thuật.”
Hoàng hậu cúi gằm mặt xuống, đôi hàng lông
mi đen nhánh run lên lẩy bẩy, khẩn khoản nói: “Thần thiếp nếu dùng chiêu này,
chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là sẽ bị phát hiện, thực là quá mạo hiểm,
căn bản không đáng chút nào.”
“Không vào hang hổ, làm sao bắt được hổ
con?” Khuôn mặt vốn kiều diễm của Hồ Uẩn Dung lúc này ánh lên một tia âm u khó
tả. “Chiêu này tuy mạo hiểm nhưng phần thắng lại rất lớn. Một khi thành công
rồi, ai cũng sẽ cho rằng tam điện hạ là con của Ôn thái y, làm gì còn tâm trạng
mà kiểm tra lại nữa. Dù Hoàng thượng có đứng ra thử với tam điện hạ, chắc hẳn
Hoàng hậu cũng có sẵn mưu mô hiểm độc để khiến Thục phi phải hàm oan hết đường
cự cãi rồi.”
Hoàng hậu ngẩng đầu, nói: “Thần thiếp bị
oan! Thần thiếp thân là hoàng hậu, việc gì phải dùng hạ sách này để hãm hại
Thục phi chứ?”
Đoan Phi vốn vẫn im lặng, lúc này chợt chậm
rãi mở mắt ra, khẽ thở dài một tiếng. “Đúng thế, người đã là hoàng hậu rồi, còn
có gì không thỏa mãn nữa đâu.”
“Nếu không phải thần thiếp kịp thời phát
hiện, Hàm Nhi hẳn đã phải hàm oan mà chết rồi!” Tôi ngẩng đầu nhìn chằm chằm
vào Hoàng hậu. “Thần thiếp bấy lâu nay vẫn luôn kính người là hoàng hậu, việc
gì cũng nhất nhất nghe lời, chẳng hay đã có chỗ nào đắc tội mà Hoàng hậu lại
hãm hại thần thiếp như thế?”
Hồ Uẩn Dung chỉ tay vào đứa bé trong lòng
tôi, mỉm cười, nói với Hoàng hậu: “Bởi vì Thục phi có con trai, còn biểu tỷ thì
chỉ có con nuôi thôi. Ngay bản thân biểu tỷ cũng nói rồi, Hoàng thượng gửi gắm
rất nhiều hy vọng vào tam điện hạ, mà gửi gắm rất nhiều hy vọng vào tam điện
hạ, vậy tức là đại điện hạ sẽ không thể trở thành thái tử, như thế sau này biểu
tỷ sẽ phải làm sao đây?” Nói rồi liền lướt nhẹ ngón tay qua chiếc tã mềm mại
kia một chút. “Đáng thương, thật đáng thương! Tam điện hạ, ai bảo điện hạ tuổi
còn nhỏ mà đã được phụ hoàng sủng ái như thế chứ? Hoàng hậu là mẹ nuôi của đại
điện hạ, tất nhiên là sẽ tức giận rồi.”
“Càn rỡ!” Hoàng hậu bừng bừng giận dữ, cất
giọng lạnh lựa băng sương: “Bản cung thân là quốc mẫu, con cái của các phi tần
trong cung đều chẳng khác nào con ruột của bản cung, sau này dù là ai kế vị thì
bản cung cũng đều là mẫu hậu hoàng thái hậu danh chính ngôn thuận cả!”
“Vậy sao?” Hồ Uẩn Dung nở một nụ cười thân
thiết, ghé mặt đến gần sát Hoàng hậu. “Vậy biểu tỷ có dám lập lời thề không?
Thề rằng sau này đại điện hạ tuyệt đối sẽ không trở thành thái tử!” Đôi làn thu
ba của nàng ta lúng liếng đung đưa. “Dù sao đại điện hạ cũng chẳng phải bậc
thông minh tuyệt đỉnh gì cả!”
Hoàng hậu không đổi sắc mặt, chỉ nhìn chằm
chằm vào Hồ Uẩn Dung bằng ánh mắt dữ dằn. Hồ Uẩn Dung không hề tỏ ra sợ hãi,
cũng thản nhiên nhìn lại nàng ta.
Tôi chậm rãi đứng dậy, đi múc một bát nước
trong tới, dùng kim bạc chọc vào mu bàn chân đứa bé trong lòng một lần nữa để
cho một giọt máu tươi chảy vào trong bát, lại bưng đến trước mặt Huyền Lăng.
“Hoàng thượng cũng thử đi, như vậy mới có thể xua tan hết nỗi nghi ngờ.”
Y gượng cười, nói: “Hoàn Hoàn, là trẫm đã
trách nhầm nàng. Trẫm sẽ không bao giờ nghi ngờ nàng nữa đâu.”
Tôi vẫn tỏ ra kiên trì: “Mời Hoàng thượng
nhỏ máu.” Y hết cách, đành y lời đâm cây kim vào ngón tay, một giọt máu tươi
nhỏ vào trong bát. Hai giọt máu giống như một cặp người thân lâu ngày xa cách
nay gặp lại nhau, rất nhanh sau đó đã hòa vào làm một.
Tôi khẽ thở phào một hơi. “Vậy chứng tỏ tấm
thân này của thần thiếp là trong sạch rồi.” Tôi ôm chặt lấy đứa bé vẫn đang
khóc ngằn ngặt trong lòng, tiện tay vứt chiếc bát sứ trong tay đi. Chỉ nghe “úi
chao” một tiếng vang lên, Kỳ Tần ôm trán kêu đau, từ giữa những kẽ ngón tay của
nàng ta còn có mấy dòng dịch thể đỏ tươi chảy ra, rất nhanh sau đó đã loang lổ
khắp mặt. Tôi chỉ tay về phía mấy người Kỳ Tần, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng
định xử trí thế nào đây?”
Tường Tần sợ đến co rụt người lại, Kỳ Tần
thì vẫn còn chưa phục, ngẩng đầu lên, nói: “Cho dù tam Hoàng tử là con ruột của
Hoàng thượng thì việc Thục phi và Ôn Thực Sơ tư thông với nhau cũng không thể
là giả, đã có ba người làm chứng cơ mà. Chẳng lẽ Hoàng thượng định không hỏi
han gì đến ư?”
Sắc mặt Phỉ Văn dần trở nên trắng bệch,
cuối cùng thì chẳng còn chút huyết sắc nào. Thị dập đầu “bình bịch” xuống đất,
hô lên: “Nô tỳ không dám nói dối đâu! Nô tỳ không dám nói dối đâu!” Thị hoảng
hốt ngó nhìn khắp bốn phía xung quanh, khi bắt gặp Tịnh Bạch, trong mắt liền
lóe lên một tia khác lạ, điên cuồng hét lớn: “Cho dù Hoàng thượng không tin nô
tỳ thì cũng nên tin Tịnh Bạch sư phụ. Bà ấy từng tận mắt nhìn thấy Ôn thái y
liên tục tới chùa Cam Lộ thăm Thục phi cơ mà!”
Sắc mặt Tịnh Bạch lúc này cũng đã nhợt nhạt
đi nhiều, vừa lần tràng hạt trong tay vừa lẩm bẩm nói: “A Di Đà Phật, người
xuất gia không biết nói dối.”
Một giọng nữ uyển chuyển đột ngột vang lên:
“Lời này của Tịnh Bạch sư phụ thực đã đủ khiến những người xuất gia trong thiên
hạ phải hổ thẹn thay bà mà chết đấy.”