“Đại tỷ!” Ngọc Nhiêu đi theo sau Diệp Lan
Y, nôn nóng chạy vào. “Đại tỷ, sao muộn thế này rồi mà tỷ còn chưa về cung? Làm
muội lo lắng chết mất!”
Ngọc Nhiêu chạy quá nhanh, vô tình vấp phải
một viên gạch dưới chân, bất giác loạng choạng suýt ngã. Huyền Phần đứng bên cạnh
thấy thế vội vàng đưa tay ra đỡ, hờ hững nói: “Cẩn thận một chút.”
Ngọc Nhiêu đỏ mặt tía tai, đưa mắt lườm y
một cái, đẩy tay y ra, sau đó liền chạy đến trước mặt tôi, nhìn tôi kĩ càng một
lượt từ trên xuống dưới, cất giọng ưu lo: “Đại tỷ không sao chứ?”
Tôi đưa tay khẽ xoa đầu muội ấy, mỉm cười,
nói: “Ta không sao, ai đưa muội tới đây vậy?”
Diệp Lan Y hơi nhún người hành lễ, sau đó
bèn đi tới đứng bên cạnh Huyền Lăng. “Thần thiếp vừa định về cung nghỉ ngơi, ai
ngờ trên đường lại bắt gặp vị tam tiểu thư này đang nôn nóng dẫn theo thị tỳ đi
tìm Thục phi tỷ tỷ của cô ấy. Thần thiếp nhìn thấy đứa thị tỳ mà cô ấy dẫn theo
là Hoa Nghi, biết Hoa Nghi là do Thục phi đưa về cung từ đỉnh Lăng Vân, còn
Tịnh Bạch sư phụ thì lại là người của chùa Cam Lộ. Hoa Nghi nói mình có người
quen cũ ở chùa Cam Lộ, thần thiếp nghĩ bụng lời của một mình Tịnh Bạch không
thể hoàn toàn tin tưởng, đưa thêm một người nữa tới đây cũng tốt. Thế là thần
thiếp bèn đưa lệnh bài của mình cho Hoa Nghi đi tìm người, ai ngờ nha đầu này
lại đi nhanh như vậy, mới thoáng đó mà đã về đến đây rồi.” Nàng ta tỏ ra hờ
hững như đang nói về một chuyện chẳng hề quan trọng, sau đó liền tiện tay cầm
lấy chén canh ngân nhĩ hạt sen, ngồi xuống ghế ung dung nhấm nháp.
Ngọc Nhiêu thấy tôi có vẻ yếu ớt, không kìm
được ngẩng đầu lên, căm phẫn nói: “Hoàng thượng đã phế ngôi vị của tỷ tỷ tiểu
nữ một lần rồi, lẽ nào còn định phế lần nữa ư?”
Sau một hồi chạy vội, mái tóc của Ngọc
Nhiêu đã hơi lỏng ra, bên trên cài một chiếc lược bạc hình cánh bướm khiến vẻ
hồn nhiên, ngây thơ bất giác tăng thêm mấy phần. Muội ấy vận một chiếc áo chẽn
màu trắng, trên vạt áo chỉ có hình một bông ngọc lan màu hồng nhạt, phía dưới
thì là một chiếc váy màu vàng có những đường hoa văn xanh biếc, toát ra đầy vẻ
thanh tân tươi mới.
Đây là lần đầu tiên Huyền Lăng gặp Ngọc
Nhiêu, ánh mắt y bất giác chiếu ra những tia khác thường, khuôn mặt lộ rõ vẻ
ngẩn ngơ, trong cơn mơ màng khẽ cất tiếng gọi: “Uyển...”
Hoàng hậu vốn đang quỳ sau lưng y lập tức
bình tĩnh tiếp lời: “Uyển nhược thiên nhân[3].” Nàng ta mỉm cười
nhìn Huyền Lăng, trong nụ cười điềm đạm lộ ra một tia nôn nóng khó có cách nào
che giấu được: “Muội muội của Thục phi quả thực chẳng khác gì nàng tiên tử ở
chốn Dao Đài.”
[3]
Tựa như người trời - ND.
Lòng tôi trầm hẳn xuống, vội kéo Ngọc Nhiêu
ra sau lưng mình, ra hiệu cho muội ấy đừng nói gì thêm nữa.
Ngọc Nhiêu không kìm nén được, chỉ tay về
phía vị ni cô đi cùng Hoa Nghi tới đây, nói: “Ni cô của chùa Cam Lộ không phải
chỉ có mình Tịnh Bạch, Hoàng thượng cũng nên nghe xem người khác nói thế nào
nữa.”
Ni cô đó chẳng thèm nhìn Tịnh Bạch, đi
thẳng tới trước mặt tôi. “Mấy năm rồi không gặp, tay nương nương bây giờ có còn
bị nứt nẻ như trước nữa không?”
Huyền Lăng đã hồi phục được một chút tinh
thần, hỏi: “Ngươi cũng biết việc tay Thục phi bị nứt nẻ ư?”
Mạc Ngôn hờ hững đáp: “Dạ, hồi còn ở trong
chùa Cam Lộ, Thục phi thường xuyên phải làm những việc nặng nhọc như chặt củi,
giặt quần áo, giữa mùa đông tháng Chạp mà tay cũng phải nhúng trong nước sông
lạnh băng, làm gì mà chẳng nứt nẻ. Nếu cô ấy không làm, Tịnh Bạch liền động
chút là đánh mắng. Thục phi rời cung khi chưa ở cữ xong, thân thể chưa hoàn
toàn hồi phục, thường xuyên bị bệnh, khi trời đang đổ tuyết lớn còn bị Tịnh
Bạch vu cáo là ăn trộm tổ yến mà đuổi tới đỉnh Lăng Vân, mấy lần thiếu chút nữa
thì bỏ mạng.” Bà ta nhìn tôi một lát rồi mới cau mày, nói: “Chỉ là bây giờ khí
sắc đã tốt hơn nhiều rồi.”
Mọi người mới lần đầu tiên nghe nói về các
tao ngộ của tôi ở ngoài cung, Kính Phi niệm một câu Phật hiệu, vội vàng nói:
“Chẳng trách Ôn thái y lại thường xuyên đi thăm, nếu không như vậy, chỉ e lúc
này Thục phi đã chẳng thể đứng ở đây được nữa rồi.”
Chu Tiệp dư không kìm được trừng mắt lên
nhìn Tịnh Bạch. “Ngươi là người xuất gia, cớ sao lại độc ác như vậy?”
“A Di Đà Phật.” Mạc Ngôn nói: “Nương nương
có thể bình an sống đến bây giờ, bà ta còn chưa thể tính là độc ác được. Đỉnh
Lăng Vân đó nằm ở nơi hẻo lánh đi lại khó khăn, thường xuyên có mèo hoang ra
vào, nếu Thục phi nương nương thật sự có tư tình với Ôn thái y thì hoàn toàn có
thể rời đi luôn, chẳng cần ở đó chịu khổ làm gì.”
Huyền Lăng đưa tay tới định vuốt ve khuôn
mặt tôi, áy náy nói: “Hoàn Hoàn, nàng đã phải chịu khổ rồi.” Tôi nghiêng đầu
tránh bàn tay y, mặt hơi ửng đỏ, không nói gì hết.
Tịnh Bạch mặt mày tái mét như tro tàn. “Bần
ni không hề khắt khe với Thục phi nương nương, chỉ sai cô ấy làm những công
việc bình thường như bao người khác trong chùa. Đỉnh Lăng Vân... Đỉnh Lăng
Vân...” Bà ta không sao nói tiếp được nữa, chỉ biết cúi gằm mặt xuống.
Hoán Bích rơm rớm nước mắt chọn ra một số
việc quan trọng ngày xưa kể lại, Mạc Ngôn thì đứng bên cạnh giải thích hoặc bổ
sung thêm vài câu. Các phi tần nghe xong đều biến hẳn sắc mặt, Hồ Uẩn Dung khẽ
“hừ” một tiếng, nói: “Còn nói cái gì mà tu hành nữa, sống như thế không mất
mạng đã là may mắn lắm rồi.”
Đôi hàng lông mi của An Lăng Dung chớp khẽ
mấy cái, nước mắt lã chã tuôn rơi. “Tỷ tỷ phải chịu khổ nhiều quá, xin Hoàng
thượng hãy trị tội mụ ni cô này thật nặng!”
Huyền Lăng hỏi: “Nàng thấy nên xử trí thế
nào đây?”
Đôi môi căng đầy của An Lăng Dung hệt như
một nụ hồng hé nở, kiều diễm vô cùng. “Thần thiếp cho rằng nên lập tức xử tử.
Ni cô này bụng dạ quá xấu xa, lại thích ăn nói bậy bạ gây chuyện thị phi, Hoàng
thượng phải rút lưỡi mụ ra để trút giận cho tỷ tỷ nữa mới được!”
Lữ Chiêu dung khẽ cười khinh miệt. “Cứ ngỡ
là Chiêu viện dịu dàng, hiền hậu nên được Hoàng thượng yêu thích, chẳng ngờ
cũng có lúc tàn nhẫn, vô tình thế này.”
Tịnh Bạch sợ hãi tột cùng, ra sức vùng vẫy
hòng mong thoát khỏi đôi tay của gã thị vệ đang kéo mình đi, đồng thời hô lớn:
“Kỳ Tần tiểu chủ! Kỳ Tần tiểu chủ cứu với!” Kỳ Tần bây giờ lo cho mình còn
chẳng xong, chỉ đành ngoảnh mặt qua hướng khác không nhìn bà ta.
“Chậm đã!” Tôi ra hiệu cho gã thị vệ kia
tạm lui qua một bên. “Lúc này Tịnh Bạch sư phụ gọi Kỳ Tần tiểu chủ nghe trôi chảy
quá nhỉ, sao vừa nãy còn nói là mình đã hai năm rồi không bước chân vào hậu
cung? Mà khi nhìn thấy Diễm Quý nhân, bà liền buột miệng gọi ngay “Quý nhân”,
khi lập đèn hoàn nguyện lại biết là Quý nhân sắp được tấn phong một bậc, qua đó
đủ thấy bà nắm rõ mọi việc trong cung như lòng bàn tay. Vậy rốt cuộc là ai đứng
sau lưng xúi bẩy bà? Người đó có thể tập hợp bọn bà lại một chỗ quả là chẳng
phải việc dễ dàng đâu.”
Một tiếng khóc chói tai đột nhiên vang lên
trong điện, Phân Nhi đang quỳ ở gần cửa điện lê gối đi tới trước mặt tôi, bám
lấy chân tôi, khóc nức nở, nói: “Nô tỳ có lỗi với tiểu thư! Nhưng nô tỳ quả
thực không dám không tới đây, nếu nô tỳ không tới, Kỳ Tần sẽ cho Trần Tứ đánh
chết nô tỳ.” Thị vừa nói vừa vén tay áo lên để lộ ra vô số vết thương, có một
số thì đã đóng vẩy, có một số vẫn còn đang chảy máu chảy mủ nhìn đáng sợ vô
cùng. “Tiểu thư! Tiểu thư!” Thị khóc lóc nghẹn ngào, quay qua phía Huyền Lăng
dập đầu không ngớt. “Tiểu thư và Ôn đại nhân tuy quen nhau từ sớm nhưng giữa
bọn họ thực sự không có chút tư tình nào!”
Tôi rơm rớm nước mắt kéo Phân Nhi đứng dậy,
ôn tồn nói: “Ta không trách muội. Những năm nay muội cũng đã phải chịu khổ
nhiều rồi.”
Tôi đưa mắt nhìn Huyền Lăng, cất giọng dịu
dàng: “Kỳ Tần sai khiến Phân Nhi, Phỉ Văn và Tịnh Bạch vu cáo thần thiếp, việc
này đã rất rõ ràng. Chỉ có điều còn chưa rõ có ai đứng sau lưng xúi bẩy Kỳ Tần
hay không, bằng không cô ta làm sao lại có lá gan lớn như thế được, cũng không
thể suy nghĩ chu toàn đến thế!”
Hồ Uẩn Dung nói: “Lời này của Thục phi quả
không sai. Nếu để mặc cho người này làm mưa làm gió trong cung, chỉ e sau này
hậu cung sẽ chẳng còn ngày nào được yên bình!” Nàng ta đưa mắt liếc qua phía
Hoàng hậu. “Mong Hoàng thượng hãy sớm đưa ra quyết định.”
Tôi lạnh lùng nhìn Kỳ Tần. “Nếu ngươi khai
ra kẻ chủ mưu đứng phía sau, bản cung có lẽ còn có thể tha cho ngươi. Ngươi
muốn giữ mạng thì hãy khai báo thành thực một chút.”
Đôi hàng lông mày của nàng ta bất giác nảy
lên một cái, trái tim đập thình thịch. Sau một hồi lâu trầm tư suy nghĩ, hai
mắt nàng ta bỗng sáng rực lên, lớn tiếng nói: “Không có, không có ai đứng sau
sai khiến ta hết. Thục phi, là tự bản thân ta căm hận ngươi!”
“Vậy ư? Kể từ ngày nhà họ Quản nổi lên,
huynh trưởng của ngươi đã ghen ghét huynh trưởng của ta, hóa ra ngươi cũng căm
hận ta nữa đấy.”
“Không liên quan gì tới người nhà của ta
hết! Ngay ngày đầu vào cung ta đã nghĩ, bất kể là về môn đệ, tư cách hay tài
học ta đều không thua kém gì ngươi, cớ sao ở trước mặt Hoàng thượng, lúc nào
ngươi cũng giành phần hơn như thế?” Ánh mắt nàng ta lướt nhanh qua người Hoàng
hậu một chút. “Cho nên, tất cả đều là chủ ý của ta.”
“Có tỷ muội của mình ở trong cung thật
tốt.” Hoàng hậu lẩm bẩm nói.
Hồ Uẩn Dung nghe thấy lời này thì bất giác
hơi cau mày lại. Hoàng hậu nhìn tôi và Ngọc Nhiêu đến ngẩn ngơ, sau đó liền khẽ
nói: “Thần thiếp nhìn thấy hai tỷ muội Thục phi, bất giác lại nhớ tới tình cảnh
mình và tỷ tỷ cùng hầu hạ Hoàng thượng năm nào. Có tỷ muội ruột thịt ở cùng bên
cạnh không chỉ có thể phúc họa cùng chung, ít nhất còn có một người chịu tin tưởng
mình nữa.”
Huyền Lăng khẽ “ừm” một tiếng, đôi mày vốn
nhíu chặt đã lâu từ từ dãn ra, dường như đang đắm chìm vào trong một dòng hồi
ức xa xôi vô hạn. “Hoàng thượng...” Hoàng hậu ngẩng đầu lên, thần sắc toát ra
một vẻ thê lương tột độ. “Nếu tỷ tỷ vẫn còn sống trên đời, tỷ ấy nhất định sẽ
tin vào sự trong sạch của thần thiếp, tỷ ấy biết rõ là muội muội của mình sẽ
không bao giờ làm chuyện như thế này đâu!”
Huyền Lăng lại khẽ “ừm” tiếng nữa, cặp mắt
nửa khép nửa mở, sau khi chăm chú nhìn Hoàng hậu suốt một hồi lâu mới khẽ nói:
“Mặt đất lạnh lắm, nàng quỳ lâu thế chắc cũng đau chân rồi, đứng lên đi.”
Hoàng hậu đứng dậy một cách khó khăn, Tiễn
Thu vội vàng bước tới đỡ. Huyền Lăng chậm rãi nói: “Nước đó...”
Lời còn chưa dứt, Nhiễm Đông đã lập tức
bước ra, nghẹn ngào nói: “Nô tỳ không cố ý đâu, khi nương nương đi chuẩn bị
nước nô tỳ có vô tình chạm vào nước đó một chút. Nô tỳ quên mất là lúc ở hậu
viên mình từng động đến phèn chua, trên ngón tay hãy còn dính một chút.”
Huyền Lăng vẫn khẽ “ừm” một tiếng, nói
giọng như đang mộng du: “Hoàng hậu, Nhiễm Đông tuổi cũng lớn rồi, làm việc lại
không cẩn thận, không thể giữ thị lại bên cạnh nàng hầu hạ được nữa, hãy đuổi
thị tới chỗ khác đi.”
Hoàng hậu cúi gằm mặt xuống, khẽ đáp một
tiếng: “Dạ!”
Tôi giao đứa bé cho Hoán Bích, thấp giọng
nói: “Hoàng tử mệt rồi, bảo nhũ mẫu cho bú rồi ru ngủ luôn đi.” Hoán Bích vâng
lời, đón lấy đứa bé rồi lẳng lặng rời đi.
Bầu không khí trong điện lúc này tĩnh lặng
vô cùng, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng chim vỗ cánh phành phạch trên ngọn
cây đằng xa, tâm trạng mỗi người đang có mặt đều hết sức nặng nề.
Huyền Lăng vẫn nói bằng giọng hờ hững như
trước: “Kỳ Tần Quản thị, Tường Tần Nghê thị nói năng bậy bạ, gây rối hậu cung,
nay tước bỏ phong hiệu, giáng làm canh y. Dư Dung Nương tử Vinh thị...” Khi
nhắc đến cái tên này, y bất giác để lộ ra một tia thương yêu và hiền dịu khó mà
dùng lời để miêu tả: “Phạt bổng lộc ba tháng. Tiệp dư Triệu thị, phạt bổng lộc
một năm. Những người khác giao cho Thục phi tự xử lý.”
Tôi đưa tay chỉnh lại búi tóc cùng bộ xiêm
y đã hơi xộc xệch trên người, chậm rãi nói: “Phỉ Văn, Tịnh Bạch, mang ra ngoài
dùng gậy đánh chết. Cận Tịch, đưa Phân Nhi về Nhu Nghi điện.”
Tôi lạnh lùng nhìn hai người đang không
ngừng hô “cứu mạng” nhưng vẫn bị thị vệ kéo ra ngoài kia, cảm thấy tiếng kêu
chất chứa đầy nỗi sợ hãi và tuyệt vọng kia thực là chói tai vô cùng. Tôi lại
nói tiếp bằng giọng hờ hững không mang theo chút tình cảm nào: “Sau khi bản
cung về cung, những lời đồn về bản cung và cặp song sinh của bản cung đã xuất
hiện quá nhiều. Trước đây ta không trách cứ vì nghĩ lời đồn ấy quá nực cười, ai
ngờ sự khoan dung quá mức lại gây ra mối đại họa ngày hôm nay.” Hơi dừng một
chút, tôi trầm giọng nói tiếp: “Trước tiên rút lưỡi hai kẻ này ra rồi sau đó
hãy hành hình.”
Tôi đưa mắt nhìn quanh bốn phía một lượt,
thấy mọi người đều không dám thở mạnh tiếng nào. Rất nhanh thị vệ đã mang hai
thứ đầm đìa máu tươi vào trong phục mệnh, mùi máu tanh nhanh chóng tỏa khắp
xung quanh. Tôi chẳng buồn nhìn, chỉ nói: “Thưởng cho Nghê Canh y và Quản Canh y
đi, có thêm một cái lưỡi rồi bọn họ sẽ tự biết nên trông chừng cái lưỡi của
mình thế nào cho tốt.”
Tôi không để ý đến sự ngẩn ngơ và sợ hãi
của Ngọc Nhiêu, chỉ nắm chặt lấy bàn tay muội ấy, cảm nhận được một nỗi hụt
hẫng và âu lo vô cùng.
Nghê Canh y run lên lẩy bẩy, chỉ liếc nhìn
qua một chút rồi lập tức kêu ré lên và ngất lịm. Quản thị thì lộ vẻ buồn nôn,
cặp mắt rất nhanh đã trở nên đỏ ngầu, phỉ phui nói: “Đúng là đồ lòng dạ tàn
độc!”
Tôi đưa mắt liếc qua phía An Lăng Dung.
“Còn phải cảm ơn cách của Chiêu viện rất nhiều.”
An Lăng Dung gượng cười một tiếng, nắm chặt
lấy chiếc khăn trong tay. Quản thị không nhìn tôi nữa mà nhìn chằm chằm vào Ôn
Thực Sơ, loạng choạng bước qua hai bước, chỉ tay vào hắn, nói: “Cho dù con tiện
nhân kia không có tư tình với ngươi, ngươi dám thề là mình không có chút tư tâm
nào với thị không?” Trong mắt nàng ta như bừng lên những tia điên cuồng. “Ngươi
có dám đem cha mẹ cùng họ hàng thân tộc của mình ra để thề không? Thề rằng mình
không có chút tư tâm nào với nữ nhân của Hoàng thượng!”
Ôn Thực Sơ lộ vẻ gượng gạo. “Tiểu chủ có vẻ
không tỉnh táo rồi đấy!”
“Không tỉnh táo?” Nàng ta cười lạnh. “Ngươi
nghĩ là ta không có mắt, Hoàng thượng cũng không có mắt ư? Tâm tư của ngươi với
Thục phi đã rất rõ ràng rồi, Ôn Thực Sơ, nghe nói bây giờ ngươi vẫn chưa thành
thân thì phải...”
Trên trán Ôn Thực Sơ rỉ đầy mồ hôi, lúng
túng nói: “Vi thần chưa thành thân là việc riêng của vi thần, không liên quan
gì tới Thục phi nương nương.”
“Thế ư? Mong là ngươi không nói dối.” Vẻ
mặt Quản thị dần trở nên cuồng dại, khiến khuôn mặt vốn khá xinh đẹp của nàng
ta trông như thể sắp vỡ tan ra thành từng mảnh vụn. Nàng ta ghé đến gần hơn một
chút, nhìn chằm chằm vào Ôn Thực Sơ, nói: “Ngươi có biết mình sai ở đâu không?
Tình ý của ngươi vốn đã là sai rồi! Ngươi còn tiếp tục ở bên cô ta nữa, sớm
muộn gì cũng sẽ hại chết cô ta, không phải hôm nay thì cũng sẽ là sau này. Tình
ý của ngươi với cô ta sẽ làm cô ta chết không có chỗ chôn thây. Trừ phi ngươi
chịu chết đi, bằng không, ngươi sẽ chỉ kéo cô ta tới gần cái chết thêm thôi.”
Nàng ta đột nhiên cười rộ, tiếng cười “khành khạch” đó nghe như tiếng con cú
bay vút qua bầu trời đêm, khiến người ta không kìm được rùng mình kinh sợ.
Nàng ta bất ngờ bật khóc nức nở, nhào đến
bên chân Huyền Lăng. “Hoàng thượng! Hoàng thượng! Thần thiếp một lòng một dạ
với người, tại sao người lại chỉ tin con tiện nhân này thôi chứ? Tại sao người
lại không để tâm tới một tấm chân tình của thần thiếp chứ? Hoàng thượng... Thần
thiếp hầu hạ người đã nhiều năm, tại sao trong lòng người cứ mãi chỉ có con
tiện nhân này như thế chứ?”
Huyền Lăng cúi đầu nhìn khuôn mặt bị nước
mắt làm cho nhạt nhòa son phấn chẳng khác gì ma quỷ của Quản thị, khẽ nói: “Kéo
cô ta ra ngoài.” Rồi lại ngước mắt lên nhìn qua phía Hoàng hậu. “Trẫm mệt rồi,
Hoàng hậu chắc cũng mệt rồi, sau này hậu cung có việc gì cứ giao cho Thục phi
giải quyết là được, nàng cứ yên tâm mà tĩnh dưỡng thân thể.”
Ánh mắt y dừng lại trên người Ôn Thực Sơ
suốt một hồi lâu, bên trong tràn đầy vẻ phức tạp. Y không nói một lời, cứ thế
lặng im nhìn Ôn Thực Sơ, tựa như đang xem xét một vấn đề khó khăn còn chưa có
lời giải đáp. Quản thị hệt như một miếng giẻ rách bị lôi ra khỏi Chiêu Dương
điện, nhưng tiếng kêu điên cuồng của nàng ta thì vẫn còn vang lên không ngớt:
“Ôn Thực Sơ, chỉ cần ngươi còn ở bên cạnh cô ta, ngươi nhất định sẽ hại chết cô
ta! Ta sẽ mở to mắt ra mà nhìn, nhìn ngày đó xảy đến trong sự đau khổ của
ngươi!”
Sống lưng của Ôn Thực Sơ bị mồ hôi làm cho
ướt sũng, An Lăng Dung lẳng lặng đi đến bên cạnh hắn, khẽ nói: “Ôn đại nhân,
ngài chưa từng làm sai chuyện gì ư? Ngài phải biết rằng, tình ý của ngài, bản
thân ngài, vốn đã có thể hại chết người khác rồi! Bản cung khuyên ngài một
câu...”
Sắc mặt Ôn Thực Sơ lúc này thật chẳng khác
gì người chết, An Lăng Dung còn chưa nói xong, y đã đưa tay cầm lấy con dao bạc
nhỏ dùng để gọt lê vốn được đặt trên chiếc bàn gỗ sưa bên cạnh Đoan Phi, vung
tay chém mạnh một cái, dưới háng lập tức tuôn ra cuồn cuộn máu tươi.
“Như vậy, sự trong sạch của nương nương có
thể đảm bảo được rồi.” Đó là câu nói duy nhất mà Ôn Thực Sơ lưu lại trước khi
mất đi tri giác.
Biến cố này xảy ra quá đột ngột, nhất thời
không có ai kịp phản ứng gì. Tôi bất giác ngây người ngay tại chỗ, cơ hồ không
thể tin vào mắt mình, cảm thấy nơi đáy lòng như xuất hiện một cái lỗ thật lớn,
thật trống trải, hơn nữa còn rộng dần ra theo dòng máu tươi cuộn chảy của y,
không thứ gì có thể vá lại được. Mãi tới khi đưa tay lên sờ vào giọt máu ấm
nóng vừa bắn lên má mình, An Lăng Dung mới không kìm được kêu ré lên một tiếng
vẻ đầy sợ hãi. Hồ Uẩn Dung lập tức nhào vào lòng Huyền Lăng, các phi tần khác
cũng đều sợ đến nỗi mặt mày tái nhợt, vội vàng lùi ra xa, có mấy phi tần nhát
gan còn ngất lịm ngay tại chỗ. Nhất thời Chiêu Dương điện trở nên vô cùng hỗn
loạn, đâu đâu cũng là tiếng gào khóc, tiếng bàn ghế đổ, tiếng chén đĩa vỡ, chỉ
duy có Hoàng hậu và Đoan Phi là vẫn giữ được sự bình tĩnh, đang cố hết sức
khống chế cục diện.
Ngọc Nhiêu hoang mang xoay người lại, Huyền
Phần nhanh chóng xuất hiện cạnh bên, đưa tay che mắt muội ấy, khẽ quát bảo:
“Nhắm mắt lại, đừng nhìn!” Tôi xoay người lại nhìn thấy bàn tay Huyền Phần còn
cách mặt Ngọc Nhiêu chừng nửa tấc, không hề chạm vào da thịt, bất giác thầm cảm
kích y vì trong hoàn cảnh này rồi mà vẫn không quên giữ lễ, bèn vội nói: “Làm
phiền Vương gia trông nom tiểu muội giúp ta một chút.”
Y khẽ gật đầu, dường như vừa đồng ý một
việc gì đó cực kỳ quan trọng. Tôi thoáng yên tâm hơn một chút, cố hết sức kìm
nén tâm trạng đau đớn, xót xa, trong lòng ngẩn ngơ thầm nghĩ, hắn chết rồi ư?
Nếu hắn chết rồi thì phải làm thế nào? Tôi đờ đẫn chỉ huy các phi tần tản ra,
vội vàng cho gọi thái y tới chữa trị cho Ôn Thực Sơ. Không biết là ai đột nhiên
kêu lớn: “Thái y! Thái y! Thục viện nương nương không hay rồi!”
Chiêu Dương điện lúc này cửa đang mở toang,
dõi mắt nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy ánh đèn lồng dìu dịu chiếu xuống như ngưng
tụ lại thành một dải lụa mềm phủ lên người My Trang, bên dưới thân thể tỷ ấy,
máu tươi chậm rãi chảy ra không ngớt như ngưng tụ lại thành một dòng sông nhỏ,
nhìn đáng sợ vô cùng.
Sau lưng My Trang là màn đêm tối tăm vô tận
của chốn hậu cung, giống hệt như một con quái thú đang muốn nuốt chửng lấy tấm
thân yếu ớt của My Trang vậy. Đầu óc tôi lúc này đã hoàn toàn trống rỗng, tựa
như có một mũi dùi sắc bén đang không ngừng khuấy đảo trong đầu. Tôi chẳng còn
để ý tới việc gì khác nữa, vội vàng cất bước chạy vụt ra ngoài theo bản năng,
nắm chặt lấy bàn tay tỷ ấy.
My Trang đau đớn đến nỗi mặt mày méo mó,
chẳng nói nổi lời nào, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào nơi Ôn Thực Sơ vừa ngã
xuống, hai hàng lệ nóng chậm rãi tuôn rơi, rồi sau đó tỷ ấy buồn bã nhắm đôi
mắt lại.
Huyền Lăng rất nhanh đã đi tới bên cạnh
tôi, bế thốc My Trang lên chạy về hướng Đường Lê cung, đồng thời hét lớn: “Thái
y đâu? Thái y!”
Tôi hoảng hốt đi theo, ngoảnh lại thấy trên
ghế phượng, Hoàng hậu vẫn ung dung ngồi đó, bên khóe miệng thấp thoáng nụ cười,
bèn giật mình ý thức được: Thuần Nguyên Hoàng hậu, đó mới chính là con át chủ
bài giúp Hoàng hậu có thể mãi mãi đứng vững trong chốn hậu cung này.