Khi tôi mơ màng tỉnh dậy thì chẳng rõ là mình đã bất tỉnh nhân sự bao lâu
rồi, chỉ cảm thấy trong người vừa đau đớn vừa trống rỗng khó tả, dường
như lục phủ ngũ tạng đều đã biến đi đâu mất. Bàn tay tôi yếu ớt buông
thõng một bên, dường như đang được một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy. Tôi
gắng gượng hé mắt ra, định cựa người một chút nhưng thân thể tựa hồ đã
không còn là của mình nữa, nặng nề tới nỗi chẳng thể động đậy.
Khi hé mắt ra, tôi thấy trước mặt có những bóng người lay động, hình như có người mừng rỡ kêu lên: “Thục phi nương nương tỉnh rồi!”
Một dòng
canh sâm âm ấm chảy vào miệng tôi rồi từ từ xuống đến cổ họng, lồng
ngực, dường như đang truyền cho tôi từng chút sức lực. Tôi cố gắng mở
hẳn mắt ra, có lẽ là do đã nhắm mắt quá lâu nên lúc này tôi thấy ánh
sáng chói lóa vô cùng, cơ hồ như muốn xuyên thấu mắt tôi. Giọng nói vừa
ngạc nhiên vừa mừng rỡ của Huyền Lăng vang lên bên tai tôi: “Hoàn Hoàn,
rốt cuộc nàng đã tỉnh rồi.”
Tôi rốt cuộc đã tỉnh rồi ư? Tôi nhìn
thấy khuôn mặt đầy vẻ nôn nóng và mỏi mệt của Huyền Lăng, Cận Tịch thì
khóc đến nỗi hai mắt sưng húp, ngoài ra bên cạnh giường còn có rất nhiều người khác nữa. Trong không khí vẫn thoang thoảng mùi máu tanh chưa
tan, tôi cất giọng khàn khàn: “Hoàng thượng, đứa bé thế nào rồi?”
Huyền Lăng bất giác ngẩn người, khi y còn chưa trả lời thì Đức phi đã lén
xoay người đi, đưa tay lên lau nước mắt. Tôi thấy thế thì sợ hãi vô
cùng, giọng nói trở nên thê lương tột độ: “Hoàng thượng, đứa bé thế nào
rồi?”
Huyền Lăng đau khổ cúi gằm mặt xuống, thấp giọng nói: “Hoàn Hoàn, chúng ta sau này sẽ lại có những đứa con khác.”
Tôi hoang mang rướn người ngồi dậy, đưa tay mò mẫm trên bụng mà lẩm bẩm:
“Đứa bé đâu rồi? Đứa bé đâu rồi? Đêm qua nó còn cựa chân quẫy đạp trong
bụng thần thiếp cơ mà, nó ngủ rồi đúng không? Sao nó lại không động đậy
nữa?” Tôi gần như phát điên, nước mắt không ngừng tuôn rơi lã chã.
Huyền Lăng ôm chặt tôi vào lòng không cho tôi động đậy nữa. Đức phi cũng giữ
chặt lấy tay tôi, trầm giọng nói: “Thục phi, Thục phi, đứa bé đã mất
rồi, muội hãy bớt đau thương.” Sau đó nàng ta lại chạy đi bế Linh Tê và
Hàm Nhi tới trước mặt tôi, nói tiếp: “Muội nhìn này, muội hãy còn có Uẩn Hoan và Hàm Nhi nữa cơ mà!”
Hàm Nhi không biết là đã xảy ra
chuyện gì, hai mắt đều mở to vì sợ hãi, cứ cố rúc vào lòng tôi. Linh Tê
thì có lẽ chưa từng nhìn thấy tôi như vậy, sợ đến nỗi bật khóc nức nở.
Đức phi vội vàng bế Linh Tê lên dỗ dành, Nhu Nghi điện nhất thời trở nên vô cùng hỗn loạn.
Huyền Lăng ôm tôi rất chặt, chặt vô cùng, làm
xương cốt toàn thân tôi như sắp vỡ ra đến nơi. Y dường như muốn thông
qua hành động đó để phát tiết nỗi thương tâm vì mất đi đứa bé này, rồi
lại ghé đến bên tai tôi thì thầm: “Hoàn Hoàn, là trẫm không tốt. Trẫm
không nên tổ chức yến tiệc ở Nhu Nghi điện như thế, chính bởi vì mệt mỏi quá độ cho nên nàng mới mất đứa bé này.”
Tôi mơ màng ngẩng đầu
lên, nhẹ nhàng đưa tay đẩy y ra. “Hoàng thượng, thần thiếp không hề mệt
mỏi quá độ. Khi đó thần thiếp chỉ cảm thấy hơi đau bụng mà thôi, có lẽ
là vì quá chén một chút.” Tôi không kìm được khóc rống lên. “Sớm biết
vậy thần thiếp đã không uống thứ rượu đó rồi. Đều tại thần thiếp không
tốt. Thần thiếp làm sao mà ngờ được lại như thế chứ! Thần thiếp chỉ uống một chén rượu thôi, không dám uống nhiều, ai ngờ... ai ngờ...”
Hoàng hậu trong bộ cung trang màu đỏ tươi rực rỡ ngồi xuống gần sát tôi, đưa
tay khẽ vuốt ve bờ vai tôi an ủi: “Thục phi, hãy bớt đau thương, sau này nhớ đừng quá chén mà hỏng việc. Muội có biết vì chuyện muội sẩy thai
lần này mà Hoàng thượng đã đau buồn đến mức nào không? Trong hai ngày
muội hôn mê, Hoàng thượng đều ở bên muội đấy.” Rồi Hoàng hậu lại ôn tồn
khuyên nhủ: “Hoàng thượng, hai mắt người đã thâm quầng rồi kìa, nên về
Nghi Nguyên điện nghỉ ngơi đi thôi.”
Huyền Lăng khẽ gật đầu, nói: “Hoàng hậu đã có lòng rồi, trẫm muốn ở lại đây với Hoàn Hoàn thêm lát nữa.”
Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, tôi không nói năng gì, những nỗi thương tâm vô
cùng vô tận dường như đều nghẹn lại nơi cổ họng, thân thể thì chìm trong một nỗi thê lương và lạnh giá tột cùng.
Ôn Thực Sơ bưng một bát thuốc rẽ đám đông đi tới, ôn tồn nói: “Nương nương phải uống thuốc rồi.”
Tôi vung tay gạt mạnh một cái, bát thuốc trong tay y “choang” một tiếng vỡ
tan thành từng mảnh nhỏ, nước thuốc đen ngòm bắn đi tung tóe. Tôi ngẩn
ngơ lẩm bẩm: “Là ta không tốt, không thể giữ được đứa bé.”
Ôn Thực Sơ vẫn lẳng lặng chắp tay đứng đó. “Nương nương, chén rượu đó không thể làm tổn thương tới thai nhi được, bữa tiệc đêm đó cũng không thể gây
hại tới ngọc thể của nương nương. Nương nương quên rồi ư, thai khí khi
ấy vẫn rất bình thường, đứa bé thì mười phần khỏe mạnh, có lý nào lại
không chịu nổi một chén rượu và một bữa tiệc chứ?” Ôn Thực Sơ lộ vẻ vô
cùng đau xót. “Nương nương khi đó bị đau bụng chỉ là do thai nhi quẫy
đạp mà thôi, lẽ ra sẽ qua đi rất nhanh, nhưng nương nương chắc đã đau
quá nên mới đập mạnh vào bụng mình, vì thế mới dẫn đến sảy thai.”
Tôi bất giác ngây người, trong đầu như lóe lên vô số tia chớp sáng lòa. Tôi đột ngột ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Ôn Thực Sơ. “Sao có thể chứ? Bản
cung khi đó chỉ đau đớn quá độ rồi ngất đi thôi, sau khi tỉnh lại thì
đứa bé đã chẳng còn nữa rồi.” Tôi lộ vẻ vừa ngẩn ngơ vừa đau xót tột
cùng. “Hoàng thượng, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Thần thiếp thật sự không tự đập vào bụng mình mà.”
Ôn Thực Sơ cả kinh nói: “Hoàng thượng, thần không dám suy đoán bừa bãi, bụng của nương nương quả thực
có dấu hiệu bị đập mạnh vào, các thái y ở Thái y viện đều có thể làm
chứng. Hơn nữa, thai nhi trong bụng nương nương xưa nay vẫn luôn khỏe
mạnh, Hoàng thượng cũng thường xuyên nghe thấy tiếng cựa quậy của thai
nhi mà, nếu không vì bị đập mạnh vào thì nương nương làm sao lại sẩy
thai được chứ?”
Huyền Lăng không nói năng gì, sắc mặt càng lúc
càng khó coi, hai bàn tay nắm chặt lại đến nỗi trắng nhợt. “Là ai? Khi
đó ai đã ở bên cạnh Thục phi?”
Cận Tịch vội vàng quỳ xuống, thưa:
“Khi nô tỳ đi mời thái y thì chỉ có một mình Hoàng hậu nương nương ở bên Thục phi nương nương, về sau khi nô tỳ quay lại thì đã có thêm rất
nhiều người khác nữa.”
Sắc mặt Đức phi lúc xanh lúc trắng, mười
phần bất an. “Thần thiếp khi đó vốn không say, định đi tìm Lung Nguyệt
rồi cùng về cung, nào ngờ Lung Nguyệt lại đứng ngẩn ngơ bên ngoài điện
của Thục phi, thần thiếp đang muốn đưa nó đi thì vừa khéo Hoàng hậu ra
ngoài tìm người giúp đỡ, nói là Thục phi đã đau đến ngất đi rồi.”
Huyền Lăng trầm mặt, hỏi lại lần nữa: “Vậy khi đó là ai ở bên cạnh Thục phi?”
Đức phi ngẩn ra, không chút nghĩ ngợi đáp ngay: “Khi thần thiếp nhìn vào chỉ thấy có mình Hoàng hậu thôi.”
“Thời điểm Cận Tịch rời đi và lúc nàng nhìn vào hẳn là cách nhau không lâu,
đều chỉ có một mình Hoàng hậu thôi sao?” Huyền Lăng hờ hững cất tiếng
hỏi, ánh mắt thì lại lướt qua khuôn mặt lúc này đang sáng tối bất định
của Hoàng hậu.
“Quả thực là chỉ có mình thần thiếp.” Hoàng hậu tỏ
ra bình tĩnh vô cùng, cất giọng sang sảng nói. “Vậy thì sao chứ? Thần
thiếp cũng không rõ tại sao Thục phi lại tự đánh vào bụng mình để đến
nỗi mất đi đứa bé.”
Đức phi ngẫm nghĩ một lát rồi không kìm được
lộ vẻ nghi hoặc. “Nhưng khi đó Hoàng hậu rõ ràng có nói với thần thiếp
là Thục phi đã đau đến ngất đi, làm sao mà tự đánh vào bụng mình được?”
Hoàng hậu cũng không hiểu được duyên cớ bên trong, thế nhưng ánh mắt sắc lẹm
như dao của Huyền Lăng vẫn chẳng chịu rời khỏi khuôn mặt nàng ta, nàng
ta đành thản nhiên nói: “Thần thiếp khi đó quả thực chỉ ở lại chăm sóc
Thục phi mà thôi, nếu việc này có liên quan tới thần thiếp thì ắt là do
người khác cố tình bày mưu hãm hại.”
“Hoàng hậu vất vả rồi.” Huyền Lăng hờ hững nói. “Có điều tại sao khi đó Hoàng hậu không gọi người
khác vào cùng chăm sóc Thục phi?”
Hoàng hậu ngẩn ra. “Thục phi khi đó đau quá nên cứ nắm chặt lấy tay thần thiếp, thần thiếp thực sự không thể phân thân được.”
“Vậy ư?” Huyền Lăng vẫn giữ nguyên giọng hờ hững. “Thục phi chỉ kéo tay Hoàng hậu thôi mà, đâu có bịt miệng Hoàng hậu lại đâu.”
Sắc mặt Hoàng hậu bất giác tái dần đi, chiếc mũ phượng làm bằng vàng ròng
lấp lánh trên đầu lại càng khiến khuôn mặt nàng ta trông nhợt nhạt như
tờ giấy. “Hoàng thượng hoài nghi thần thiếp ư?”
“Trẫm không muốn
hoài nghi Hoàng hậu, nhưng Hoàng hậu có thể nói với trẫm không, là ai đã đánh vào bụng Thục phi khiến nàng ấy sẩy thai?”
Hoàng hậu loạng
choạng lùi về phía sau một bước, bên khóe miệng thoáng hiện một nụ cười
đau khổ, sau một thoáng trầm ngâm bèn nói: “Có lẽ cái thai của Thục phi
vốn đã dị thường, bằng không đêm đó cớ gì lại đột nhiên bị đau như thế
chứ?”
“Trẫm ngày ngày đều ở bên Thục phi, thường xuyên cảm nhận
được động tĩnh của thai nhi trong bụng nàng ấy, làm sao mà có vấn đề gì
được?” Y suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Ôn Thực Sơ, mang các đơn thuốc
ngươi kê cho Thục phi hằng ngày tới đây!”
Ôn Thực Sơ xoay người rời đi, một lát sau liền mang tới một sấp đơn thuốc. “Mời Hoàng hậu ghé mắt!”
Huyền Lăng hơi cau mày. “Hoàng hậu vốn thông hiểu y thuật, chẳng cần phiền thái y chắc cũng tự biết xem rồi.”
Trên đơn thuốc ghi toàn những vị thuốc an thai bổ khí như hoàng kỳ, bạch
truật, a giao, đương sâm, lộc giác sương... hoàn toàn không có gì lạ cả.
Hoàng hậu chẳng thể tìm ra chút sơ hở nào, bèn lẩm bẩm: “Nhỡ trong khi hôn
mê, Thục phi không cẩn thận tự đánh vào bụng mình thì sao?”
Huyền
Lăng cười lạnh, cười đến nỗi có giọt lệ từ bên khóe mắt rỉ ra. Trên
khuôn mặt y lúc này đã tràn đầy vẻ giận dữ. “Hoàng hậu cho rằng dùng
những lời này có thể tự bào chữa cho mình được ư?”
Hoàng hậu lộ rõ vẻ lạnh lùng mà kiên nghị, phất tay áo một cái, hoàn toàn chẳng còn bộ
dạng hiền từ, hòa nhã thường ngày, ngạo nghễ đứng đó. “Thần thiếp có lý
do gì để hại Thục phi đây? Những năm nay thần thiếp quản lý hậu cung,
Hoàng thượng có từng thấy thần thiếp cố tình hại ai bao giờ chưa?”
Giọng nói trong trẻo của Đoan Quý phi bất chợt vang lên: “Lúc này vẫn chưa có ai nói là Hoàng hậu hại người cả, Hoàng hậu chớ nên cả nghĩ.”
Thần sắc Hoàng hậu thoáng buông lỏng hơn một chút. “Đa tạ Quý phi trượng nghĩa nói giúp.”
“Hoàng hậu quá khen rồi!” Chỉ sau nháy mắt Đoan Quý phi đã lại tiếp lời.
“Nhưng Thục phi bây giờ đã sinh được một con trai hai con gái, lại có
con nuôi là tứ điện hạ, còn nắm quyền hiệp trợ quản lý lục cung, nếu
Thục phi lần này sinh thêm được một hoàng tử nữa, ai sẽ là người bị uy
hiếp nhiều nhất đây?”
Huyền Lăng hít sâu một hơi, lộ rõ vẻ thất vọng và khinh miệt. “Quả nhiên là thế!”
Nghe thấy lời này, Hoàng hậu đứng bật dậy, sắc mặt tức thì trở nên lạnh tựa
băng sương, chiếc bộ dao nạm ngọc hình phượng hoàng tung cánh trên đầu
đung đưa không ngớt. “Quý phi, ngươi xưa nay vốn không ganh đua với đời, cớ sao lại muốn hãm hại bản cung như thế?”
“Không phải là Quý phi muốn hãm hại nàng.” Huyền Lăng lạnh lùng nói. “Hoàng hậu mà không giải
thích cho rõ ràng, mọi người đều sẽ nghi ngờ như vậy.”
Hai bàn tay Hoàng hậu nắm chặt lại đến nỗi trắng bệch, những món đồ trang sức châu
ngọc lóng lánh cài trên búi tóc chẳng thể che giấu được sắc mặt tái nhợt của nàng ta lúc này. “Thần thiếp có lời này không thể không nói.” Hoàng hậu đột ngột ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào tôi vốn đang cúi đầu khóc rấm rứt, gằn giọng nói: “Thời Đường Cao Tông, Chiêu nghi Võ Mỵ Nương đắc
sủng, vì muốn trừ bỏ Vương Hoàng hậu mà Võ Mỵ Nương đã tự tay bóp chết
đứa con gái còn ở trong nôi của mình rồi rời đi, sau đó Vương Hoàng hậu
tới thăm đứa bé, nhưng lại không phát hiện ra là nó đã chết. Thế rồi Võ
Mỵ Nương đi tố cáo với Đường Cao Tông là con gái của mình đã bị Vương
Hoàng hậu bóp chết. Khi đó chỉ có một mình Vương Hoàng hậu tới thăm đứa
bé mà thôi, thành ra chẳng thể biện bạch được gì, cuối cùng bị phế. Tình cảnh của thần thiếp hôm nay thật giống với Vương Hoàng hậu khi xưa.”
Tôi không hề tức giận, chỉ khẽ cất tiếng cười, nhưng trong sự tĩnh lặng lúc này tiếng cười ấy thực chẳng khác gì tiếng khóc. “Thần thiếp là Võ Mỵ
Nương tự tay giết con mình ư?” Tôi cười lạnh, nói tiếp: “Hoàng hậu vừa
rồi còn chính miệng nói rằng thần thiếp đã đau đến ngất đi cơ mà, thử
hỏi trong khi hôn mê thần thiếp giết con của mình bằng cách nào?”
Lúc này, tất cả mọi người đều im lặng, tôi và nàng ta thì giận dữ nhìn
nhau, trong mắt cả hai đều chứa đầy những tia căm hận và tàn độc như rắn rết. Sau nhiều năm đối đầu, hai bên trò gì cũng đã từng giở ra, chuyện
giữa tôi và nàng ta nên có một hồi kết vào hôm nay rồi.
Một tiếng
trẻ con khóc đột ngột vang lên phá tan sự tĩnh lặng lúc này. Mọi người
nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy thì ra là Lung Nguyệt vốn vẫn nấp
sau lưng Đức phi. Lung Nguyệt nhỏ nhắn lúc này đang rúc người vào dưới
giá hoa đóng bằng gỗ tử đàn, bàn tay nắm chặt góc váy Đức phi, gào khóc
nói: “Con không nhìn thấy gì cả! Không nhìn thấy gì cả!”
Huyền
Lăng bấy lâu nay vốn thương Lung Nguyệt nhất, thấy nó khóc lóc thương
tâm như thế thì vội vàng tới ôm nó vào lòng, dịu dàng dỗ dành: “Oản Oản, con nhìn thấy gì vậy? Mau nói cho phụ hoàng biết đi! Phụ hoàng ở đây
rồi mà, con đừng sợ gì cả!”
Lung Nguyệt vẫn khóc mãi không ngừng,
hai mắt đều nhòe lệ, ánh mắt nhìn lướt qua khuôn mặt tôi và Hoàng hậu vẻ sợ hãi vô cùng. Huyền Lăng hỏi đi hỏi lại mấy lần nhưng nó chỉ ra sức
bám chặt vào người y, còn cố gắng rúc sâu vào lòng y.
Hoàng hậu
nghe ra một tia sinh cơ, bèn đưa tay tới, cất tiếng dỗ dành: “Lung
Nguyệt, mau nói cho mẫu hậu nghe nào, con nhìn thấy gì vậy?”
Đầu
óc như chìm trong một mảng bàng hoàng thảng thốt, tôi kinh hãi nhớ ra,
ngày đó cửa điện còn chưa đóng hẳn, mà Lung Nguyệt thì lại đứng ngay bên ngoài cửa.
Nó đã nhìn thấy gì rồi?
Lung Nguyệt từ nhỏ đã
lớn lên bên cạnh Đức phi, thời gian ở bên Hoàng hậu cũng nhiều hơn ở bên tôi rất nhiều, hơn nữa, đứa bé này từ nhỏ đã không gần gũi với tôi.
Tựa như giữa trời đông tháng rét bị người ta dội xuống đầu vô số mảnh băng
vụn, cái lạnh rất nhanh đã lan tỏa khắp toàn thân và thấm sâu vào tận
trong xương tủy của tôi.
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ nhìn Lung
Nguyệt. Con bé giống như phải chịu một cơn kinh hãi rất lớn, đột ngột
đưa tay đẩy tay Hoàng hậu ra, lớn tiếng kêu ré lên: “Mẫu hậu đã đánh vào bụng Thục mẫu phi! Mẫu hậu đã đánh vào bụng Thục mẫu phi!”
Đức
phi sợ đến nỗi mặt mày tái mét, vội vàng ôm chặt Lung Nguyệt vào lòng,
hô lớn: “Mau đem canh an thần lại đây! Mau đem canh an thần lại đây!”
Hoàng hậu cười lạnh không ngớt, chỉ tay vào tôi, gằn giọng nói: “Là ngươi đã dạy nó nói thế, đúng vậy không?”
Trong cơn giận dữ, Huyền Lăng đưa tay gạt tay Hoàng hậu ra, lại lật tay đẩy
nàng ta lùi về phía sau mấy bước. “Lung Nguyệt chỉ là một đứa bé tám
tuổi, nó mà lại có thể nói dối được sao? Huống chi từ sau đêm đó, nó
chưa từng nói chuyện với Thục phi câu nào, từ nhỏ lại không do Thục phi
nuôi dưỡng, ai có thể dạy nó nói gì được!” Huyền Lăng nhíu chặt đôi mày, trong mắt ngợp đầy vẻ giận dữ. “Hoàng hậu, ngẩng đầu ba thước có thần
linh, nàng còn gì để nói nữa không?”
Mặt mày Hoàng hậu tái mét như tro tàn. “Thần thiếp sớm đã nói rồi, trong việc này thần thiếp giống
như Vương Hoàng hậu vậy, bị người ta đưa vào tròng nên chẳng có cách nào biện bạch!”
“Hoang đường!” Trên huyệt thái dương của Huyền Lăng
nổi rõ gân xanh, hiển nhiên cơn giận của y lúc này chỉ tăng mà không
giảm. “Nàng cho là trẫm dễ bị lừa gạt như Đường Cao Tông ư? Theo trẫm
thấy, nàng sớm đã coi Hoàn Hoàn như tử địch và sinh lòng muốn diệt trừ
nàng ấy từ lâu rồi!”
Hoàng hậu đột nhiên quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Thần thiếp xin lấy tổ tiên của nhà họ Chu ra để thề, thần thiếp chưa
từng làm việc gì gây hại tới thai nhi trong bụng Thục phi.”
Huyền
Lăng xoay người đi, để lại cho Hoàng hậu một bóng lưng lạnh lẽo. “Lời
thề độc này nàng nên đi nói cho Thái hậu nghe ấy”, rồi y ra lệnh: “Hoàng hậu lòng dạ tàn độc, hại chết thai nhi trong bụng Thục phi, kể từ hôm
nay không được bước chân ra khỏi Phượng Nghi cung nửa bước. Còn về phía
Thái hậu, trẫm sẽ tự đi bẩm báo.” Hoàng hậu còn muốn nói gì nữa nhưng
Huyền Lăng đã lộ vẻ chán ghét tột cùng, nói: “Lý Trường, đưa nàng ta
đi!”
Tôi không sao kìm nén được nữa, nhào vào lòng Huyền Lăng mà khóc lóc đau thương.
Mấy ngày sau tôi đã có thể xuống giường đi lại. Thái hậu nghe nói việc này
thì kinh hãi vô cùng, thế nhưng sau khi tỉ mỉ điều tra, Hoàng hậu vẫn
không thể thoát khỏi mối hiềm nghi, mà Lung Nguyệt thì rõ ràng không có
cơ hội để bị người khác mớm lời.
Thái hậu không thể phản bác, đành để mặc Huyền Lăng cấm túc Hoàng hậu, trao cho tôi quyền chấp chưởng hậu cung.
Trong cung bắt đầu nổi lên vô số tin đồn, rằng hóa ra có rất nhiều đứa bé đã chết trong tay Hoàng hậu.
Thế nhưng ý chỉ phế hậu mãi vẫn không được ban xuống, mà Huyền Lăng cũng không trừng phạt Chu Nghi Tu nặng thêm nữa.
Trong Thông Minh điện, người ta đang siêu độ cầu phúc cho đứa bé không may
chết yểu từ khi còn ở trong bụng tôi, tiếng tụng kinh rền vang như sấm.
Giữa đêm khuya tĩnh lặng, ngay đến mây trên trời cũng ngừng trôi, lẳng
lặng che khuất vầng trăng sáng. Tôi quỳ một mình trên chiếc bồ đoàn,
phía trước là bức tượng Quan Âm từ bi ngồi nghiêm trang trên đài sen mà
cúi đầu nhìn chúng sinh giữa cõi tạm.
Những làn khói đàn hương nhẹ nhàng vương vất trước tượng Quan Âm, tựa như vô số u hồn đang du đãng.
Đèn đuốc trong cung lúc này đã tắt, ánh trăng chẳng chiếu được tới chốn
sâu thẳm này, giữa đêm thu sương nặng, trái tim sắt đá của tôi dường như đã bị nước sương làm mềm đi.
Tôi lẳng lặng tụng niệm “Vãng sinh
chú”, hết lượt này tới lượt khác, vậy mà vẫn chẳng ngăn được nỗi áy náy
và đau khổ trong lòng. Suốt đời suốt kiếp này, tôi sẽ chẳng có cách nào
quên được cảnh tượng như ác mộng đêm đó.
Bàn tay tôi lúc này đầm
đìa mồ hôi lạnh ngắt, bất chợt trượt xuống dưới, trong đầu như có vô số
cơn sóng ngợp trời cùng trào dâng nuốt chửng tôi.
Hoàng hậu thấy thế liền vội vàng lay nhẹ tôi. “Thục phi, Thục phi.”
Tôi không có phản ứng gì, Hoàng hậu vội vàng đẩy cửa chạy ra ngoài... Cửa
lúc ấy còn chưa hoàn toàn đóng lại, vừa hay Lung Nguyệt đang đứng bên
ngoài mà chơi đùa với chiếc túi thơm trong tay. Kế đó Đức phi đi tới,
Hoàng hậu liền kéo nàng ta lại, nói: “Thục phi đau đến ngất đi rồi, thái y thì còn chưa tới, muội muội mau vào trong xem thế nào đi.”
Khi nói ra những lời này, Hoàng hậu quay lưng về phía tôi, ngăn cản tầm mắt của Đức phi.
Tất thảy mọi việc chỉ xảy ra trong nháy mắt, tôi tập trung toàn bộ sức lực
còn sót lại trong cơ thể mình vào cánh tay phải, bàn tay nắm chặt hết
cỡ, vung lên đấm mạnh vào bụng mình.
Sau đó tôi không còn biết gì nữa, bị một cơn đau vô cùng vô tận nhấn chìm.
Mọi ký ức về việc đó dường như đã bị nghiền nát và trở nên mơ hồ, chỉ còn
lại một điều rõ ràng duy nhất, đó là tôi đã tự tay giết chết con mình!
Hoàng hậu nói không sai, tôi kỳ thực có khác gì Võ Chiếu giết con đâu,
đứa bé đó cho dù không thể sống được đến lúc chào đời thì cũng không thể phủ nhận được rằng chính tôi đã tự tay giết chết nó.
Tôi là một người mẹ tàn độc.
Tôi xoay người lại, trong ký ức đột nhiên lóe hiện đôi mắt trong veo đầy vẻ sợ hãi của Lung Nguyệt, con bé giống như một con hươu nhỏ bị rơi vào
bẫy, hoang mang chẳng biết phải làm sao.
Con bé đã nhìn thấy tất
cả, mọi tội lỗi của tôi đều lọt vào trong mắt nó. Đây có lẽ chính là sự
trừng phạt mà ông trời dành cho tôi.
Thế nhưng, Lung Nguyệt cũng
đã cứu tôi. Tôi bây giờ lại càng thêm áy náy, chính tôi đã kéo nó vào
vũng bùn lầy tranh đấu vô tận trong hậu cung. Sau khi sức khỏe hồi phục
một phần, tôi từng đi thăm nó, lúc đó nó đang ở trong phòng của mình,
lẳng lặng ngồi bên cửa sổ ngơ ngẩn nhìn lá rụng. Tôi khẽ cất tiếng hỏi
nó: “Nguyệt Nhi, là ai đã dạy con nói những lời đó vậy?”
Nó đờ đẫn lắc đầu, không nói một lời. Tôi thực sự nghĩ mãi mà không sao hiểu nổi, rõ ràng là không có ai dạy nó nói những lời đó cơ mà, tại sao đứa bé
ngây thơ này lại biết là phải giúp mẹ ruột của mình như thế?
Một
hồi lâu sau, Lung Nguyệt lấy ra một chiếc lồng vàng đựng những hạt đậu
tương tư màu đỏ tươi mà lắc nhẹ, thần sắc lộ rõ vẻ mơ màng, nhưng đồng
thời lại vô cùng nghiêm túc: “Mẫu phi từng dạy con là bất kể mẫu hậu
phát sinh tranh chấp với ai thì cũng không được giúp mẫu hậu.”
Tôi giật mình bừng tỉnh, lòng thầm cảm kích Đức phi, nhưng cũng vô cùng hụt hẫng, con gái của tôi có lẽ đã mất đi trái tim hồn nhiên, ngây thơ rồi.
Là tôi đã hại nó ư? Hay là người khác? Có lẽ nó chỉ là một đứa bé lớn lên
giữa chốn thâm cung tịch mịch, giống với mọi cung nữ khác ở nơi đây, căn bản không có cơ hội trốn thoát ra ngoài.
Hai hàng lệ nóng chậm rãi chảy ra làm tầm mắt trở nên mơ hồ, tôi không kìm được quàng tay ôm thật chặt lấy Lung Nguyệt.
Gió thu phơ phất, lá thu rụng hết xuống trần ai. Thế là mùa đông đã lại tới rồi...