Sắc mặt tôi lúc này nhất định đã tái nhợt, trái tim thì đập thình thịch
không ngừng, dường như có thứ gì đó sắp nhảy ra từ trong cổ họng. Rừng
thông xung quanh gần như che kín cả bầu trời, thỉnh thoảng có vài tia
nắng xuyên qua những kẽ lá chiếu xuống thì đều đã mất đi sự ấm áp vốn
có, làm tôi chỉ còn cảm nhận được một sự băng giá tột cùng, từ sống lưng tới lòng bàn chân, bàn tay đều không ngớt rỉ mồ hôi, thân thể thì run
lên lẩy bẩy.
Thế nhưng dù hoang mang đến mấy thì tôi vẫn mỉm cười
gật đầu coi như chào hỏi, sau đó còn cất giọng như đang nói đùa: “Khả
hãn sao lại trốn khỏi bàn tiệc vậy, lại còn lén lút nhìn trộm nữa, thực
chẳng có phong thái của vua một nước gì cả.”
Hắn đưa tay vuốt râu, chậm rãi nói: “Bản hãn chỉ sợ làm hỏng mất một vở kịch hay, do đó mới
không đành lòng đi ra cắt ngang thôi.”
“Con người ta có ai mà không ở trong kịch, khi Khả hãn nhìn người khác chưa biết chừng người khác cũng đang nhìn Khả hãn đấy.”
Đôi mắt hắn đen như mực, khó mà phân biệt được mừng giận. “Bản hãn chỉ đang cảm thấy thú vị thôi, diễn viên thì vẫn là mấy người thuở trước, thế
nhưng nội dung vở kịch thì đã khác rồi. Nữ nhân bên cạnh Thanh Hà Vương
trước đây chỉ là thị nữ của Thục phi, thế mà giờ đã bay lên cành cao trở thành phượng hoàng. Thục phi thì vốn thân mật với y như phu thê, vậy mà sau nháy mắt đã trở thành tẩu tẩu của y, trở thành thục phi có quyền có thế nhất trong hậu cung Đại Chu.” Hắn vừa nói vừa đưa mắt liếc qua phía tôi. “Ta thấy lá gan Thục phi đúng là lớn thật, không ngờ lại dám tư
thông với đệ đệ của Hoàng đế. Thật lòng mà nói, bản hãn khâm phục Thục
phi nương nương lắm đấy.”
Vẻ khinh miệt trong lời nói của hắn lộ
ra hết sức rõ ràng. Tôi cố kìm nén cơn giận trong lòng, trầm giọng nói:
“Xin thứ cho bản cung không hiểu Khả hãn đang nói gì, nhưng chẳng hay
Khả hãn có từng nghe nói tới câu vật đổi sao dời chưa? Chẳng hạn như đại quân Hách Hách dù có kiêu dũng đến mấy thì cũng không địch lại nổi
thiên tai nhân họa.”
Hắn hơi nheo mắt, từ hai khe hẹp đó chiếu ra
những tia sáng lạnh lùng như có thể làm người ta đóng băng. “Thục phi
không sợ ta nói việc năm xưa cho Hoàng đế biết ư?”
Tôi hái một
bông hoa nhỏ trên giàn tử đằng bên cạnh xuống mân mê trong tay. “Sợ? Bản cung sợ việc năm xưa muội muội của bản cung là Ngọc Ẩn cùng Thanh Hà
Vương ra ngoài du ngoạn bị người ta hay biết ư? Bọn họ sớm đã tâm đầu ý
hợp, kết làm phu thê từ lâu rồi, dù Khả hãn có nói việc ấy với Hoàng
thượng thì Hoàng thượng cũng chỉ coi như một đoạn giai thoại mà thôi,
thậm chí còn có khả năng hoài nghi Khả hãn cớ gì lại biết được những
việc này ấy chứ. Tới lúc ấy, lỡ Hoàng thượng không vui thì chỉ e sẽ
không cho người đi tìm thần y nữa, vậy thì bệnh dịch trong đại quân Hách Hách làm sao hết được. Khả hãn là người thông minh, chắc sẽ không đem
tính mạng của mấy chục vạn tướng sĩ ra làm trò đùa đâu.”
Hắn chắp
tay đứng đó, trong mắt thấp thoáng mấy tia tức giận, một lát sau cười
lạnh, nói: “Thục phi cho rằng bản hãn lại chịu để Hoàng đế của Thục phi
uy hiếp ư? Y dám lén đốt lương thảo quân ta, thủ đoạn quá bỉ ổi!”
Tôi nở nụ cười tươi. “Xem ra Khả hãn đã say thật rồi, không ngờ lại quên
mất câu binh bất yếm trá.” Rồi lại đưa mắt liếc y một cái. “Khả hãn cố
nhiên có thể tức giận, nhưng bản cung nghĩ Khả hãn là người bụng dạ rộng rãi, ắt sẽ không để lộ vẻ gì ra cho Hoàng thượng nhìn thấy đâu. Bản
cung xin khuyên Khả hãn một câu này, nếu ngài đang mượn rượu mà ra ngoài cho khuây khỏa nỗi lòng thì xin mau mau quay về đi kẻo Hoàng thượng
nghi ngờ.”
Hắn lạnh lùng đưa mắt nhìn tôi. “Thục phi cho rằng bản hãn e sợ Hoàng đế Đại Chu ư?”
Tôi mỉm cười, nói: “Khả hãn là người thông minh, tất nhiên biết rằng cần
tránh hại tìm lợi, bản cung chẳng qua chỉ nhiều lời nhắc nhở một câu mà
thôi.”
Hắn hơi mím môi, nhìn tôi chăm chú. “Vừa rồi mới nhìn thấy
Thục phi, bản hãn đã nhận ra ngay rồi, nhưng lại luôn cảm thấy Thục phi
có chỗ nào đó khác với trước kia, hóa ra khi Thục phi cứ trưng ra cái bộ dạng ta đây là thục phi thì chẳng còn vẻ đáng yêu phóng khoáng như khi ở trên Huy Sơn năm xưa nữa. Nhưng một khi Thục phi nói năng hành sự, quả
là vẫn chẳng khác khi xưa chút nào.”
Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười nền nã bên môi. “Mấy lời này của Khả hãn, bản cung quả thực không hiểu.”
“Có hiểu hay không thì tự Thục phi hiểu rõ, còn bản hãn thì chỉ tin vào đôi mắt của mình thôi.”
Giọng điệu trầm lắng ấy của hắn khiến tôi mơ hồ có chút bất an, bèn hơi hất
hàm, nói: “Cho dù có thấy tận mắt thì cũng chưa chắc đã là thực, Khả hãn chớ nên tự tin quá.”
Trong mắt thoáng qua một tia sáng mê ly, hắn đi tới bên cạnh tôi, nói chậm rãi từng chữ một: “Một nữ nhân vừa xinh
đẹp vừa có trí tuệ, đã thế lại còn có cả sự tàn độc nữa, thực dễ khiến
người ta sinh lòng ngưỡng mộ.”
Nỗi bất an trong lòng càng lúc càng rõ ràng, nhưng tôi vẫn làm bộ như không biết gì, chỉ hờ hững nói: “Chắc Yên thị[19] của Khả hãn chính là một người như thế, bản cung mười phần ngưỡng mộ.
Huống chi Đại Chu và Hách Hách vốn là huynh đệ lân bang, chắc hẳn sau
này bản cung sẽ có cơ hội bái phỏng.”
[19] Yên thị là hoàng hậu của người Hung Nô, ở đây thì là người Hách Hách - ND.
Hắn ngưng nụ cười thấp thoáng như có như không bên khóe miệng, giọng nói
cất lên lạnh tựa băng sương: “Bản hãn có vô số phi tử, nhưng Yên thị duy nhất thì đã chết trong tay Thục phi rồi.” Đột nhiên hắn đổi hẳn giọng,
mang theo một vẻ gì đó khiến người ta không kìm được thầm run rẩy. “Do
đó, Thục phi phải nhớ lấy, Thục phi đã giết thê tử của ta thì nhất định
phải đền cho ta một thê tử khác.”
Tôi bị sự dịu dàng ẩn trong
những lời nói ấy làm kinh động, nhất thời sợ hãi tột cùng, đồng thời còn cảm thấy mình như đã nghe nhầm, hắn đường đường là vua một nước, sao
lại đi nhòm ngó sủng phi của Hoàng đế nước khác như vậy chứ? Huống chi
tôi giờ là mẹ của ba đứa con, sớm đã không còn trẻ nữa rồi. Tôi gắng giữ bình tĩnh mà mỉm cười, nói: “Khả hãn thực chẳng phóng khoáng gì cả, Đại Chu ta mỹ nữ như mây, chỉ cần Khả hãn thỉnh cầu, Hoàng thượng nhất định sẽ chọn lấy nữ tử thông minh, xinh đẹp nhất ban cho Khả hãn làm Yên
thị, qua đó tăng tình hòa hiếu giữa hai nước.”
Hắn ung dung chắp tay sau lưng, nhếch môi cười, nói: “Chỉ mong Huyền Lăng đành lòng làm thế.”
Gọi thẳng tên húy của Hoàng đế như thế là một hành vi cực kỳ bất kính, hơn
nữa bây giờ bệnh dịch đang lan rộng trong quân Hách Hách, tình hình quả
thực bất lợi với hắn vô cùng, thế mà hắn còn dám tỏ ra khinh thường
Huyền Lăng như vậy, có thể nói là hết sức lớn gan.
Bông hoa bị tôi cầm trong tay lâu quá, những giọt nhựa từ trong cuống hoa chảy ra dính
vào tay tôi mang tới cảm giác nhớp nháp. Tôi đưa mắt nhìn y. “Hiện giờ
Khả hãn nên lo lắng việc liệu Hoàng thượng có chịu đưa cho Khả hãn đơn
thuốc trị bệnh dịch hay không chứ không phải là những việc khác.”
Ánh mắt trở nên sắc lẹm như kiếm, y dõi nhìn bầu trời xanh biếc không một
gợn mây, chừng như muốn xuyên thủng nó vậy. “Thục phi cho rằng bản hãn
thật sự sợ thứ bệnh dịch đó sao? Nam nhi Hách Hách đều là trang tuấn
kiệt, không ai sợ chết. Bản hãn có thể lập tức hạ lệnh xử tử tất cả các
binh sĩ bị nhiễm bệnh dịch để tránh cho bệnh dịch lan rộng. Hiện giờ
quân sĩ Đại Chu chỉ dám phòng thủ trong thành, không dám ra ngoài khai
chiến. Hoàng đế không đưa đơn thuốc cũng được, bản hãn sẽ sai người ném
các nam nhi Hách Hách bị nhiễm bệnh dịch vào trong thành. Bản hãn không
tin là người Đại Chu thân cường thể kiện, không có ai bị nhiễm bệnh dịch như bọn ta.”
Tôi nhìn thấy vẻ quyết liệt và dữ dằn trong đôi mắt
sâu không thấy đáy kia của y, trong lòng thực là kinh hãi tột cùng, buột miệng nói: “Ngươi điên rồi!”
Hắn cười khà khà mấy tiếng, chẳng
khác nào một con mãnh thú đang rình rập chờ thời cơ. “Điên thì sao chứ?
Chẳng lẽ lại cứ để Hoàng đế của Thục phi giở trò bẩn thỉu mà không đáp
trả! Hắn đánh trận thì chẳng khác nào trẻ con, có điều âm mưu quỷ kế thì cứ hết phen này tới phen khác!”
“Trên sa trường lẽ nào không cần
dùng âm mưu quỷ kế ư? Dùng mà có lợi thì tức là kỳ mưu diệu kế, chỉ có
bên nào chịu thiệt mới nói là âm mưu quỷ kế thôi. Thắng làm vua thua làm giặc kỳ thực cũng là như vậy.” Tôi thấy y trợn trừng đôi mắt hổ, bất
giác khẽ nở nụ cười.
Hắn chợt thay đổi hẳn vẻ mặt tức giận, để lộ
mấy nét tươi cười. “Hóa ra Thục phi còn có thể cười vui vẻ như vậy, ta
cứ ngỡ là chỉ có lúc ở trên Huy Sơn, Thục phi mới cười được như vậy
thôi.”
Khi chúng tôi đang trò chuyện thì đúng lúc Ngọc Ẩn và Huyền Thanh chậm rãi bước tới. Ngọc Ẩn vốn thính tai, đã nghe thấy câu nói
này của Ma Cách, đôi hàng lông mày hơi cau lại, nhưng ngay sau đó đã nở
nụ cười tươi. “Khả hãn có trí nhớ tốt quá, vẫn còn nhớ tình cảnh khi
thiếp thân và Vương gia du ngoạn Huy Sơn. Nói ra thì chúng ta đúng là
rất có duyên khi hôm nay có thể trùng phùng.”
Ma Cách nhướng mày
lên quan sát Ngọc Ẩn một lát, sau đó liền nhếch môi nói: “Cô nương chính là tiểu nha đầu bên cạnh Thục phi năm đó rồi.”
“Tiểu nha đầu” vốn không có ý gì khác, thế nhưng Ngọc Ẩn lại cả nghĩ, lập tức cười, nói:
“Khả hãn đúng là quý nhân hay quên việc, làm gì có tiểu nha đầu hay tiểu a hoàn nào chứ! Năm xưa ta và Vương gia vừa mới định tình, cùng nhau du ngoạn Huy Sơn, trưởng tỷ chỉ đi cùng bọn ta mà thôi. Có lẽ khi đó ta
còn ít tuổi, lại thích đi theo phía sau trưởng tỷ, vậy nên Khả hãn mới
tưởng nhầm rằng ta là một tiểu a hoàn.”
Ma Cách khẽ cười vẻ khinh
miệt: “Tuy cô nương và Thục phi có đôi nét giống nhau nhưng bản hãn tin
vào đôi mắt của mình. Dù Thục phi là trưởng tỷ của cô nương, mà cô nương khi đó lại còn ít tuổi, nhưng bộ dạng của tiểu a hoàn thì ắt không nhầm được.”
Ngọc Ẩn khi ở trong phủ Thanh Hà Vương đã từng bị nhà họ
Vưu áp chế một thời, rất nhiều lần bị chế giễu là từ thị nữ trở thành
vương phi, vẫn không thoát khỏi thân phận nô tỳ, do đó lúc này nghe Ma
Cách nói thế thì không kìm được hơi biến sắc. Muội ấy cố kìm nén cơn
giận trong lòng, gượng cười nói: “Khả hãn nhất định muốn nói như vậy thì ta cũng chịu thôi.” Dứt lời liền đưa tay khoác tay Huyền Thanh, nghiêng đầu cười dịu dàng, nói: “Năm xưa khi Vương gia cùng thiếp thân đi du
ngoạn Huy Sơn đã gặp Khả hãn, hôm nay cố nhân trùng phùng, đợi lát nữa
nhất định phải uống với Khả hãn mấy chén mới được, Vương gia nói xem có
đúng thế không?”
Huyền Thanh mỉm cười, nói: “Khả hãn hảo tửu lượng, bản vương làm sao có thể so sánh được.”
Câu trả lời này của y tuy là tránh nặng tìm nhẹ, thế nhưng cũng coi như là
đã ngầm thừa nhận những lời của Ngọc Ẩn. Ma Cách chỉ khẽ cười. “Ba người các vị đúng là kỳ lạ, vốn là một cặp tình nhân ngày trước thì nay trở
thành thúc tẩu, còn tiểu a hoàn mới thoắt đó đã được gả cho vị tình lang kia. Các vị không cảm thấy kỳ quặc, nhưng bản hãn mới ngó qua mấy lần
đã cảm thấy gai mắt rồi.”
Huyền Thanh khẽ cười điềm đạm, rút tay
ra khỏi tay Ngọc Ẩn mà kéo muội ấy ra sau lưng, nghiêm túc nói: “Khả hãn nói đùa thì không sao, có điều xin đừng lấy ái thê của tiểu vương ra để làm trò cười như thế.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp dâng lên một nét
đỏ hồng như san hô, Ngọc Ẩn đưa tay nắm lấy bàn tay trái của Huyền
Thanh: “Đa tạ Vương gia đã thương yêu.”
Ma Cách cười khì một
tiếng. “Phu thê thương yêu nhau vốn là lẽ đương nhiên, có gì đâu mà phải cảm ơn, qua đó đủ thấy quan hệ giữa hai ngươi lạnh nhạt cỡ nào. Giữ
được con người ta mà không giữ được trái tim thì có gì là thú vị đây?”
Rồi hắn đưa mắt liếc qua phía Huyền Thanh. “Người khác chưa từng nhìn
thấy bộ dạng của ngươi khi bảo vệ nàng ta, nhưng bản hãn thì đã thấy tận mắt. Cho dù bây giờ ngươi có bảo vệ vương phi của mình thì cũng chẳng
hề giống năm xưa bảo vệ nàng ta.”
Tôi bất giác thầm chấn động,
những tia chua chát trong lòng sau nháy mắt đã trở nên ngọt ngào vô hạn. Ma Cách có nhãn lực lợi hại cỡ nào, bọn tôi tất nhiên chẳng thể giấu
được hắn, nhưng chờ đến một ngày nào đó nếu người khác cũng phát hiện ra việc này, liệu sẽ có một cơn phong ba dữ dội thế nào đổ xuống đầu chúng tôi đây?
Huyền Thanh không nói nhiều, chỉ hờ hững cất tiếng: “Khả hãn xin hãy về điện đi thôi, tiểu vương muốn mời ngài uống thêm mấy
chén nữa, ngài thấy thế nào?”