Thời tiết năm nay vô cùng lạnh giá, mãi tới
ngày mùng Năm tháng Hai tuyết mới bắt đầu có dấu hiệu ngừng rơi, nhưng sớm tối
mỗi ngày lại có mưa rơi rả rích, sự giá buốt vẫn không hề giảm bớt lấy nửa
phần.
Tổng quản phủ Nội vụ Lương Đa Thụy tới gặp
tôi bẩm báo về tình hình chi tiêu một tháng vừa qua trong cung của Hoàng hậu,
tuy nàng ta đang bị cấm túc nhưng mọi sự cung ứng vẫn không hề suy giảm, bởi
Hoàng hậu dù sao cũng vẫn là Hoàng hậu.
Tôi tỉ mỉ lật xem sổ sách, thỉnh thoảng lại
hỏi vài câu, y đều đối đáp trôi trảy. Đến khi xem được quá nửa, tôi chỉ tay vào
một chỗ trên cuốn sổ, hỏi: “Lượng bạc cấp cho cung của Hoàng hậu mỗi tháng tổng
cộng là một ngàn sáu trăm lượng, việc này do ai quản vậy?”
“Phần của cung nhân đều do Hội Xuân cô cô
lĩnh, phần của Hoàng hậu thì được Tiễn Thu cô cô bảo quản, còn việc ghi chép
thu chi tất thảy do Tú Hạ cô cô phụ trách.”
Tôi cười khẩy, nói: “Nói như vậy là bản
cung có hỏi ngươi cũng bằng không rồi. Hôm qua ta mới trò chuyện với Quý phi về
việc lượng bạc chi tiêu trong cung tháng sau nhiều hơn tháng trước, ngươi thử
nói xem duyên cớ là tại sao?”
Lương Đa Thụy cười trừ, nói: “Nô tài nghĩ
chắc là do vừa sang năm mới, các vị chủ tử phải chi tiêu, ban thưởng nhiều hơn,
thành ra tốn kém hơn bình thường một chút.”
Tôi mỉm cười, nói: “Vậy thì cũng đành,
nhưng Hoàng hậu bây giờ đang bị cấm túc, có dùng bạc vào việc gì thì cũng chỉ là
ở trong Phượng Nghi cung thôi, sao tiền bạc lại không đủ đến nỗi phải yêu cầu
phủ Nội vụ chi nhiều thêm một ngàn lượng như thế?”
Lương Đa Thụy nhất thời nghẹn họng, ấp úng
mãi vẫn chẳng thể nói được gì, chỉ biết lén lút đưa tay áo lên lau mồ hôi lạnh.
“Nô tài thực sự không rõ là tại sao.”
Tôi đưa mắt liếc y mấy cái, cuối cùng vứt
cuốn sổ kia xuống bàn, cười tủm tỉm, nói: “Bản cung trước đây còn chưa biết là
cái chức tổng quản phủ Nội vụ này hóa ra lại dễ làm như thế đấy, chỉ cần biết
chiều lòng người là được. Tháng này cung này thấu chi năm trăm lạng, tháng sau
cung kia thấu chi một ngàn lạng, ngươi cứ ung dung làm Bồ Tát sống mà vung
tiền, sau đó lại tới tìm bản cung than nghèo kể khổ, thật khiến bản cung khó xử
quá.”
Lương Đa Thụy vội vàng quỳ sụp xuống, cất
tiếng van nài: “Nô tài thực sự không dám! Chỉ vì đó là cung của Hoàng hậu nương
nương, thêm nữa mỗi lần đều là Hội Xuân cô cô, thân tín của Hoàng hậu tới lĩnh
bạc, nô tài đâu dám không chi!”
Hoa Nghi đứng kế bên bật cười khúc khích,
cầm một chiếc dùi gỗ nhỏ lên gõ đùi cho tôi, miệng thì ung dung nói: “Dù dám
hay không thì cũng đã làm rồi, thế mà Lương công công còn dám lý sự với nương
nương nữa! Ai mà không rõ Lương công công với Hoàng hậu là họ hàng xa vừa vừa,
rộng rãi với Phượng Nghi cung một chút cũng là điều khó tránh. Rốt cuộc nương
nương nhà ta vẫn phải chịu thiệt vì thiếu mất một người thân như vậy, bằng
không mỗi dịp cuối tháng đã chẳng phải chi tiêu dè sẻn rồi.”
Lương Đa Thụy mặt mày tái mét, vội vàng dập
đầu lia lịa, nói: “Đều tại nô tài suy nghĩ không chu toàn...”
Tôi khẽ xua tay một cái, chậm rãi cắt ngang
lời y: “Bản cung cũng chẳng dám yêu cầu công công suy nghĩ chu toàn, nhưng hôm
qua Hoàng thượng có nói với bản cung là từ nay hậu cung chi tiêu nên tiết kiệm
một chút, bản cung cũng chỉ đành làm theo thôi. Có điều bạc ở cung của Hoàng
hậu ngươi chỉ biết đưa mà không biết là dùng để làm gì, vậy bản cung không hỏi
ngươi nữa, ngươi cứ việc về đi.”
Lương Đa Thụy không ngờ tôi lại dễ dàng bỏ
qua việc này như thế, vội vàng cảm tạ rồi cáo từ rời đi. Tôi ra hiệu cho Hoa
Nghi nhặt cuốn sổ lên, uể oải nhắm mắt lại. “Hãy đi bẩm việc này với Hoàng
thượng, nếu Hoàng thượng đòi điều tra thì cứ nói là gần đây thân thể ta không
được khỏe lắm, để Đoan Quý phi chủ trì là được rồi.” Hoa Nghi khẽ đáp vâng một tiếng
rồi lập tức tới Nghi Nguyên điện.
Chiều tối hôm ấy tôi dẫn Vệ Lâm tới cung
của Huyền Lăng thăm mạch bình an cho y, nhân tiện chọn những việc quan trọng
trong buổi lễ trăm ngày sắp tới của Hoài Thục Công chúa nói cho y biết. Huyền
Lăng lúc này vừa phê duyệt tấu chương xong, ung dung đưa tay tới cho Vệ Lâm
thăm mạch, đồng thời nhắm mắt lẳng lặng nghe tôi nói. Chờ tôi nói xong, y bèn
dặn dò: “Những việc khác thì không có gì, nhưng Thấm Thủy mới được phong làm
dung hoa, mấy ngày nữa hãy nhân việc mừng của Hoài Thục mà tấn phong nàng ta
lên làm tiệp dư đi.”
Việc sinh nở trong cung vốn chẳng dễ dàng
gì, nhưng điều hiếm có là lần này Hoài Thục Công chúa được sinh ra rất thuận
lợi, hơn nữa mặt mũi cũng mười phần thanh tú, rất được Huyền Lăng yêu thích, do
đó y đối xử với Giang Thấm Thủy cũng tốt hơn mấy phần. Tôi tươi cười đáp “vâng”
một tiếng rồi lại tiếp: “Chờ Công chúa tròn một tuổi thì có thể tấn phong Thấm
Thủy làm quý tần, tới lúc đó muội ấy cũng chính thức được đứng vào hàng chủ tử
rồi.”
Huyền Lăng dù khẽ nở nụ cười nhưng vẫn
không sao giấu được vẻ mỏi mệt trên mặt. “Trẫm cũng đang có dự tính như vậy.”
Mùa xuân năm nay trời lạnh giá vô cùng, đã
thế so với mùa đông còn có thêm mấy phần ẩm ướt, ngay đến quãng thời gian tĩnh
lặng lúc hoàng hôn dường như cũng trở nên nhớp nháp khó chịu. Đưa mắt nhìn ra
ngoài cửa sổ, những hạt mưa lạnh giá vẫn chậm rãi buông rơi, hệt như vô số hạt
băng bay múa đầy trời. Có mấy hạt mưa rơi vào cửa sổ phát ra những tiếng “xào
xào”, nghe hệt như tiếng tằm ăn lá dâu.
Huyền Lăng lắng tai nghe hồi lâu rồi khẽ
nói: “Buổi lễ Thân Tàm[3] dịp tháng Ba này, nàng hãy đứng ra chủ trì
đi.”
[3]
Một buổi lễ thường niên ở Trung Quốc thời cổ, do hoàng hậu chủ trì, đích thân
nuôi tằm để phụ nữ trong thiên hạ noi theo, đi kèm với đó là lễ Thân Canh của
hoàng đế - ND.
Tôi khom người, nói: “Thần thiếp chỉ là phi
tần mà thôi, trong khi đó lễ Thân Tàm vốn phải do Hoàng hậu chủ trì, thần thiếp
không dám tiếm việt.” Huyền Lăng khẽ “hừ” một tiếng, không nói năng gì. Tôi suy
nghĩ một lát rồi lại nói: “Hay là để Trang Mẫn Phu nhân thay thế cũng được, dù
sao nàng ta cũng có xuất thân cao quý.”
Huyền Lăng đang định nói gì thì ngoài hành
lang chợt vang lên tiếng bước chân khe khẽ, kèm theo đó là những tiếng châu
ngọc va vào nhau không ngừng đang lại gần Nghi Nguyên điện. Huyền Lăng hơi cau
mày, hỏi: “Là ai đó?”
Tôi đi tới vén bức rèm gấm thêu hình linh
thú lên, thấy Hồ Uẩn Dung đang chậm rãi bước đi trên hành lang, bước chân nghe
có vẻ nặng nề vô hạn. Khuôn mặt thường ngày vốn kiều diễm vô song của nàng ta
lúc này lạnh tựa băng sương, không hề có lấy một tia ấm áp, cặp mắt phượng thì
ngạo nghễ nhướng cao, khóe mắt được trang điểm thành màu tím nhạt thoáng mang
theo mấy tia vàng, nhìn hệt như chiếc đuôi xòe rộng của một con công, theo
những bước đi của nàng ta, từ đó như tỏa ra ngoài không khí vô số tia sắc bén,
các cung nhân bên đường nhìn thấy vậy đều không kìm được sợ hãi quỳ rạp xuống
hết thảy.
Tôi đưa rèm cho ả cung nữ bên cạnh giữ lấy,
đoạn ngoảnh đầu lại, mím môi cười, nói: “Đúng là không thể nói xấu sau lưng
người khác được, vừa nói Tào Tháo, Tào Tháo đã đến ngay rồi.”
Hồ Uẩn Dung bám tay thị nữ đi vào thỉnh an,
vẻ buồn bực không vui lộ ra rất rõ. Huyền Lăng không kìm được hỏi: “Có chuyện
gì mà nàng giận dữ như vậy? Ai đã chọc giận gì nàng hay sao?”
Hồ Uẩn Dung khẽ thở dài một tiếng, sau đó
liền oán trách: “Cũng không có gì, chỉ tại lũ nô tài không được việc thôi, mấy
thứ thần thiếp yêu cầu bọn chúng đều chẳng thể đưa tới.”
Huyền Lăng tò mò, cười hỏi: “Còn có thứ gì
nàng yêu cầu mà bọn nô tài dám không đưa tới? Chỉ cần có thứ gì tốt trẫm đều
ban cho Yến Hy điện trước, về khoản này đến Thục phi cũng chưa chắc đã so được
với nàng đâu.”
Hồ Uẩn Dung bật cười khúc khích, ngay sau
đó đã nghiêm mặt. “Cũng không phải thứ gì mới mẻ cả, có điều thần thiếp vừa
kiếm được một công thức nấu ăn mới. Hoàng thượng biết đấy, Quỳnh Chi đang theo
hầu bên thần thiếp vốn là người hầu của Vũ Dương Đại trưởng công chúa, mà muội
muội của thị là Quỳnh La có tài nấu ăn rất giỏi, từng hầu hạ Thuần Nguyên Hoàng
hậu khi mang thai, sau khi Thuần Nguyên Hoàng hậu qua đời liền bị đuổi khỏi
cung. Hai ngày trước Quỳnh Chi về quê thăm người thân, nghe Quỳnh La nói Thuần
Nguyên Hoàng hậu khi còn tại thế ăn gì cũng rất cầu kỳ, phàm là đồ chưng hấp
thì đều dùng lá tre, lá trúc hoặc lá chuối để lót dưới đáy lồng hấp, thần thiếp
nghĩ bụng như thế thực là phong nhã, do đó bèn muốn học theo.”
Huyền Lăng vốn chỉ uể oải ngồi nghe nhưng
vừa nghe thấy hai chữ “Thuần Nguyên” liền bất giác nở một nụ cười cực kỳ ấm áp,
ngay tới những đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên dịu dàng hơn mấy phần.
“Trẫm cũng không rõ là nàng ấy lại thích dùng những thứ lá như vậy đấy, có điều
đồ ăn trong cung của nàng ấy đều mang mùi thơm của cây cỏ, đúng là tuyệt vời và
đặc sắc vô cùng.”
“Dạ phải.” Hồ Uẩn Dung thấy Huyền Lăng cũng
nói như vậy liền bất giác nở nụ cười tươi. “Thần thiếp thấy lá tre thì nhỏ quá,
lá trúc thì phải dùng để gói bánh chưng[4] mới hợp, nghĩ đi nghĩ lại
thấy chỉ có dùng lá chuối tây là thích hợp nhất. Ai ngờ lũ nô tài lại nói năm
nay trời lạnh, ngay đến nõn chuối cũng không mọc ra được, thật sự không có cách
nào đưa lá chuối tây tới. Thần thiếp khó khăn lắm mới có được một chủ ý hay,
thế mà cuối cùng lại không thể thực hiện, do đó mới giận dữ.”
[4]
Bánh chưng của Trung Quốc thường chỉ to bằng nắm tay, không có nhân và gói bằng
lá trúc - ND.
Huyền Lăng cười, nói: “Việc này thì có gì
là khó đâu, chỉ là chuyện ăn uống nhất thời thôi mà. Chờ trời ấm lên rồi trẫm
sẽ ban cho nàng tất cả lá chuối tây ở Thượng Lâm uyển, nàng muốn bao nhiêu là
có bấy nhiêu, nhưng đến lúc đó nàng có hấp gì thì cũng đừng quên để lại cho
trẫm một ít đấy nhé!”
Hồ Uẩn Dung cười, nói: “Đây vốn là sáng
kiến của Thuần Nguyên Hoàng hậu, Dung Nhi làm sao mà quên biểu ca được.”
Vệ Lâm lúc này đã bắt mạch cho Huyền Lăng
xong, bèn bẩm: “Hoàng thượng vẫn rất an khang, có điều không nên lao lực quá,
năm nay trời lạnh, nếu thức khuya nhiều sẽ rất không tốt cho sức khỏe. Vi thần
bây giờ sẽ kê cho Hoàng thượng mấy đơn thuốc tẩm bổ, Hoàng thượng cứ uống đúng
giờ là được.”
Huyền Lăng gật đầu, nói: “Ôn Thực Sơ không
thường xuyên ở trong cung, y thuật của ngươi cũng coi như là không tệ.”
Vệ Lâm khom người, cung kính nói: “Đa tạ
Hoàng thượng khen ngợi.” Sau đó lại ngoảnh đầu qua cười tủm tỉm nói với Hồ Uẩn
Dung. “Vi thần có mấy lời này muốn nói, chẳng biết nương nương có muốn nghe
không?”
Hồ Uẩn Dung mặt đầy nét cười, tay thì mân
mê viên bảo thạch màu đỏ tươi đính trên hộ giáp, vừa nhìn y vừa nói: “Biểu ca
cũng vừa khen là y thuật của ngươi không tệ rồi, ngươi muốn nói gì thì cứ việc
nói đi.”
Vệ Lâm cung tay nói: “Vừa rồi nương nương
nói tới việc dùng lá chuối tây để lót lồng hấp, vi thần chợt nhớ tới việc này,
ai ai cũng cho rằng lá chuối tây chỉ dùng để ngắm được thôi, kỳ thực dùng làm
thuốc cũng rất tốt. Lá chuối tây có vị ngọt, mát, tính hàn, trong sách Bản thảo có ghi lại rằng dùng lá chuối
tây có thể thanh nhiệt giải độc, chữa bệnh nóng trong tim, gan, ngoài ra nó còn
rất hữu hiệu với những chứng bệnh phù nề nữa.”
Huyền Lăng lộ vẻ trầm tư. “Thuần Nguyên vốn
thuộc tạng người nóng, chứng tỏ sáng kiến độc đáo kia còn có thể giúp cho việc
dưỡng sinh nữa, đúng là rất tốt.”
Vệ Lâm cười trừ, nói: “Hoàng thượng nói rất
phải, có điều lá chuối tây vốn tính hàn, thường ngày dùng một ít thì không sao,
nhưng thai phụ thì không thể tùy tiện đụng vào được, bởi vì lá chuối tây cũng
có công hiệu phá ứ tiêu thũng tương tự như đào nhân, hồng hoa, tuy hiệu quả
không rõ rệt như hồng hoa nhưng nếu đem đi lót lồng hấp thì các chất nó tiết ra
sẽ ngấm từ từ vào đồ ăn, thời gian lâu dần ắt sẽ làm hại đến thân thể.”
Hồ Uẩn Dung bất giác cả kinh, lập tức
nghiêm mặt quát: “Hoàng thượng mới khen ngươi có một câu thôi mà ngươi đã nói
lời dọa dẫm rồi. Chỉ là lá chuối tây mà thôi, nếu thật sự có độc thì Thuần
Nguyên Hoàng hậu làm sao dám ăn chứ?”
Vệ Lâm vội vàng khom người, nói: “Phu nhân
xin chớ nên tức giận, vi thần chỉ nói là thai phụ không nên tùy tiện dùng mà
thôi. Kinh sư vốn là vùng lạnh, mọi người ít khi đụng tới lá chuối tây, do đó
bình thường ngay cả thầy thuốc cũng không biết tới dược tính của nó. Còn vi
thần hồi trẻ từng đi du ngoạn miền Nam nóng bức, thấy cư dân đương địa đa phần
đều biết việc này, quả thực không phải là nói lời dọa dẫm đâu.”
Hồ Uẩn Dung hơi sững người, trên mặt lộ rõ
vẻ hoảng hốt không sao giấu được, thấp giọng hô lên: “Biểu ca, Vệ thái y nói
thai phụ không được tùy tiện dùng lá chuối tây, nhưng Quỳnh La vốn hầu hạ việc
ăn uống của Thuần Nguyên Hoàng hậu trong khi mang thai, như thế rõ ràng là...”
Sắc mặt nàng ta càng lúc càng tái, cuối cùng trở nên nhợt nhạt như những bông
tuyết còn sót lại bên ngoài cửa sổ. “Thần thiếp từng nghe mẫu thân kể lại trong
cung có lời đồn là vị Hoàng tử mà Thuần Nguyên Hoàng hậu sinh ra còn chưa ra
đời thì đã tắt thở rồi, hơn nữa trên người còn có những đốm màu xanh, mà năm
xưa Quý phi vốn hầu hạ kề bên Hoàng hậu, hình như ngay đến nàng ta cũng có nhìn
thấy đấy.”