Edit: Ớt Hiểm
Na Lạp thị đột nhiên sững người, đáy mắt thoáng qua hận ý, nhưng nét mặt vẫn tươi cười, tỏ vẻ vui mừng tột độ: “Diệp phúc tấn vừa sinh hạ Lân nhi, Lăng muội muội nhanh như vậy lại có hỉ, thật sự rất đáng mừng.” Nói đến đây, nàng quay qua Phỉ Thúy: “Mau đi nói với mấy người ở phòng bếp, bắt đầu từ ngày mai, thức ăn đưa tới Tịnh Tư cư phải tăng lên gấp đôi, mà phải là những món tốt cho thai phụ, tuyệt đối tránh những món lạnh và chua cay.”
Dận Chân vui vẻ gật gù: “Đây là lần đầu tiên Lăng Nhã mang thai, có nhiều chuyện còn chưa hiểu, tuy ta đã truyền lệnh tới chưởng sự các phòng, toàn bộ chi phí cung ứng cho Tịnh Tư cư phải theo phân vị của trắc phúc tấn, nhưng cũng khó tránh có chỗ không chu toàn, có nàng chiểu cố thì ta cũng yên tâm hơn một chút.”
Mí mắt của Na Lạp thị khẽ động, nhưng nụ cười vẫn tươi: “Thiếp thân vẫn luôn đối xử với Lăng phúc tấn như muội muội ruột của mình, nay muội ấy lại có thai, dĩ nhiên thiếp thân sẽ tận tâm chăm sóc, để muội ấy sớm ngày sinh cho Vương gia một tiểu A ca thông minh lanh lợi. Còn nữa, lâu lắm rồi phủ của chúng ta đã không vui vẻ như thế này.”
Dận Chân nhìn Linh Tịch vẫn còn ngủ mê man trên giường, nặng nề lên tiếng: “Linh Tịch cũng phải ổn thì mới tốt.”
“Vương gia cứ yên tâm, nhất định Linh Tịch sẽ gặp dữ hóa lành, bỉ cực thái lai.” Na Lạp thị dịu dàng trấn an, chẳng ai biết được trong ống tay áo, hai bàn tay của nàng đã nắm đến trắng bệch, vài cái móng tay dài đã bị bẻ đến gãy.
Linh Tịch sốt đến mê man, vốn không thể mở miệng ra được, thuốc đưa vào cứ trào ra ngoài, đổ hơn một nửa, nhưng cũng may mà uống được một ít, sốt cũng đã hạ, không còn mê sảng nữa.
Dận Chân canh chừng Linh Tịch cả đêm, đang lúc nghĩ rằng đã ổn, thì đột nhiên cơ thể Linh Tịch lại nóng ran lên, hơn cả ban đầu, thậm chí toàn thân còn bắt đầu co giật. Lúc này, ngay cả Trần Thái y cũng trở nên gấp gáp, phương thuốc lẽ ra bốn canh giờ mới uống một lần, nay rút ngắn thành hai canh, nhưng lại không có hiệu quả nhiều, nhiệt độ cơ thể Linh Tịch vẫn không hệ hạ xuống, tình hình như vậy kéo dài cả đêm, kẻ trên người dưới ở Hàm Nguyên cư rối bời, bệnh tình của Linh Tịch vẫn không hề thuyên giảm.
Nhìn thấy Linh Tịch phải chịu khổ, lòng dạ Dận Chân nóng như lửa đốt, luôn miệng hỏi Trần Thái y rốt cuộc là tại sao, mà Trần Thái y cũng không hiểu rõ nguyên nhân, chỉ nói rằng từ trước tới nay chưa từng gặp qua căn bệnh thương hàn nào kỳ lạ như vầy.
“Tứ gia, canh năm rồi, ngài phải thượng triều.” Chu Dung cầm triều phục đưa tới trước mặt Dận Chân cả đêm cũng chưa chợp mắt, còn đang ngồi ở mép giường, nhỏ giọng nói.
Thấy Dận Chân vẫn im lặng không trả lời, Na Lạp thị mới xoa bả vai cứng đờ của hắn, khẽ nói: “Triều sự quan trọng, Vương gia không nên chậm trễ, ở đây có thiếp thân và Trần Thái y, sẽ không có gì đâu.”
Dù Dận Chân vẫn không yên tâm, nhưng lại biết mình canh giữ ở đây cũng chẳng thay đổi được gì, nặng nề gật đầu, buông bàn tay nóng hổi của Linh Tịch ra, đứng dậy: “Vậy thì vất vả cho nàng rồi, đợi sau khi hạ triều ta sẽ tới thăm Linh Tịch ngay.”
Na Lạp thị chuẩn bị hầu hạ Dận Chân thay triều phục, nghe vậy thì cười nhẹ: “Thiếp thân là thê tử của Vương gia, lại là đích Ngạch nương của Linh Tịch, đây là chuyện nên làm, gì mà vất vả với không vất vả chứ.” Nói tới đây, khóe mắt nàng đỏ lên, giọng buồn bã: “Nếu thiếp thân có thể bệnh thay Linh Tịch thì tốt rồi, Linh Tịch sẽ không phải chịu khổ như vậy, Vương gia cũng không cần phải lo lắng cả đêm không ngủ.”
Dận Chân thầm cảm động, ôm lấy hai bờ vai của Na Lạp thị, nói: “Xem nàng nói lời ngu ngốc gì vậy chứ, chẳng lẽ nàng bệnh ta lại không lo sao? Dù sao thì cũng mong cả phủ chúng ta bình bình an an mới tốt.”
Nói những lời này xong, Dận Chân dặn dò thêm vài câu nữa rồi mới rời đi, đợi khi bóng Dận Chân đã ra khỏi Hàm Nguyên cư, Na Lạp thị mới quay người lại, đầu váng mắt hoa, cả người lảo đảo, may mà có Phỉ Thúy và Tam Phúc đỡ kịp, mới không tẽ ngã.
“Chủ tử, người cả đêm không ngủ rồi, vẫn là nên nghỉ ngơi một lát đi, Linh Tịch cách cách có Trần Thái y và nhiều người trông coi rồi, không có chuyện gì đâu.” Tam Phúc mở miệng khuyên, bọn họ đã phát hiện ra sắc mặt của Na Lạp thị không tốt từ lâu, nay trên trán lại rịn thêm mồ hôi lạnh. Thức cả một đêm, người khỏe mạnh thì họa may không sao, nhưng Na Lạp thị xưa nay gầy yếu, vốn không thể chịu nổi lao lực, cả đêm qua có vẻ như đã rút hết sức của nàng rồi.
Na Lạp thị đứng một lát rồi mà vẫn cảm thấy không khỏe nổi, nàng đành miễn cưỡng gật đầu, để mặc bọn họ đỡ mình đến giường nhỏ nghỉ ngơi, Phỉ Thúy lấy từ túi thơm bên mình ra một bình sứ nhỏ, vừa mở nắp, một mùi thuốc nồng đậm bay ra, nàng đổ một ít ra đầu ngón tay, sau đó nhẹ nhàng xoa lên trán của Na Lạp thị, đợi đến lúc tinh thần của Na Lạp thị đã ổn hơn, nàng mới dừng tay.
Còn Tam Phúc thì ra ngoài đưa vào một chén sữa ngựa: “Chủ tử, cả đêm người không ăn gì rồi, uống chút sữa ngựa này trước để làm ấm dạ dày đã, nô tài đã dặn phòng bếp làm đồ ăn sáng, sẽ nhanh đưa tới thôi.”
Na Lạp thị nhận chén sữa từ tay Tam Phúc rồi liếc nhẹ, nhàn nhạt nói: “Không cần chuẩn bị nhiều, bảo phòng bếp đưa đại ít đồ ăn sáng tới ăn cho xong là được, đỡ khiến cho người khác nghĩ rằng, Linh Tịch bệnh tới mức đó, mà người làm đích Ngạch nương như ta lại còn tâm tư thong thả thưởng thức đồ ăn sáng, lỡ truyền tới tai Vương gia, thì thành ra chuyện gì?”
Tam Phúc nghe vậy thì vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: “Nô tài suy nghĩ nông cạn, mong chủ tử thứ tội.”
“Thôi, sau này làm gì thì nhớ động não nhiều một chút, phải biết lo trước tính sau, đừng có nghĩ gì làm đó nữa.”
Na Lạp thị trách Tam Phúc vài câu, sau đó bảo hắn đứng lên, uống xong chén sữa ngựa, tinh thần nàng có vẻ tốt hơn, chỉ có sắc mặt là vẫn y như cũ.
Phỉ Thúy lấy khăn ướt lau sạch thuốc trên tay, sau đó căm giận lên tiếng: “Đều tại Vương gia cả, nếu không vì trong tình hình này mà ngài ấy còn đi tới chỗ của Nữu Hỗ Lộc thì, thì chủ tử cũng không cần phải phí công diễn màn kịch như vầy.”
Nhắc tới chuyện này, khóe môi Na Lạp thị hơi run, gương mặt vốn hiền từ hiện lên một nụ cười dữ tợn: “Các ngươi không nghe Vương gia nói rằng Nữu Hỗ Lộc thị đã mang thai sao? Chỉ sợ sau này mọi chuyện đổi khác thôi.”
Hôm qua, Linh Tịch khóc suốt một ngày, Dận Chân vì muốn an ủi nó nên ở lại Hàm Nguyên cư với nó cả ngày, tưởng đâu hắn sẽ ở lại qua đêm, cũng đã lâu rồi Dận Chân không nghỉ đêm ở Hàm Nguyên cư. Ai ngờ đâu Linh Tịch vừa mới ngủ, hắn liền bảo rằng mình phải đi, làm như một khắc cũng không muốn ở.
Cũng không ngờ là hắn lại đi tới Tịnh Tư cư của tiện nhân Nữu Hỗ Lộc thị, nàng hận, nàng rất hận!
Cho nên nàng lệnh cho Phỉ Thúy bỏ thuốc phát sốt vào trong trà, đánh thức Linh Tịch dậy, trong lúc nó mơ mơ màng màng, cho nó uống cạn, sau đó hất chăn của nó xuống đất, chỉ cần Linh Tịch bệnh, Dận Chân nhất định sẽ quay lại, đây cũng chính là lí do nàng giữ lại mạng cho Linh Tịch, còn là tự tay mình nuôi dưỡng nữa. Còn về lời hứa với Lý thị, chẳng qua cũng chỉ là một trò cười mà thôi.
Sau đó, nàng lệnh cho hạ nhân sắc thuốc, mối một lần sắc đều phải thêm vào thuốc phát sốt, chính vì vậy nên bệnh tình của Linh Tịch mới chuyển biến trái ngược, ngay cả Trần Thái y cũng không hiểu tại sao, chẳng có cách nào.
Tròng mắt Phỉ Thúy chợt động, giọng hơi lo lắng: “Thứ nô tỳ nói thằng, Nữu Hỗ Lộc thị vừa mới mang thai thôi mà Vương gia đã lấy phân vị của trắc phúc tấn mà đối đãi, nếu sau này nàng ta hạ sinh hài tử, chẳng lẽ...” Nàng chỉ nói tới đây, nhưng trong lòng Na Lạp thị hiểu rõ, với ân sủng mà Dận Chân dành cho Nữu Hỗ Lộc thị, chỉ sợ rằng mười phần hết chín, nàng ta sinh hạ xong sẽ được tấn phong làm trắc phúc tấn, xếp ngang hàng với Niên thị.