Edit: Ớt Hiểm
Cho nên, trước khi được gả vào Ung Vương phủ, Niên Hà Linh dặn dò nàng tới trăm nghìn lần, bảo nàng nhất định phải sinh được nhi tử trước tuổi hai mươi lăm, vậy thì mới có thể ngồi vững ở vị trí trắc phúc tấn; đã vậy Niên Hà Linh còn nghĩ mọi cách thỉnh cho được Đặng Thái y đến điều dưỡng thân mình cho nàng.
Nghênh Xuân bò tới ôm lấy chân của Niên thị, khóc không thành tiếng: “Chủ tử, người thích hài tử như vậy, trời cao có mắt, tuyệt đối sẽ không tàn nhẫn cướp đi quyền làm Ngạch nương của người. Nếu người còn chưa cảm thấy yên tâm, nô tỳ và Lục Ý nguyện từ nay ăn chay niệm Phật, giúp người tích phúc tích đức, đến tận khi nào người sinh được một tiểu A ca mới thôi.”
Tiểu A ca... Ba chữ này khiến trái tim lạnh như băng giá của Niên thị trở nên ấm áp, khác với A Mã chỉ xem hài tử duy nhất của mình là một trợ thủ đắc lực, nàng thật lòng hi vọng có được hài tử của mình và Dận Chân, đời này kiếp này, nàng sẽ dốc hết lòng hết dạ yêu thương nó...
Trong Tịnh Tư cư, hài tử trong bụng càng lớn thì Lăng Nhã bị thai nghén càng nặng, mỗi ngày ăn uống chỉ được vài miếng, tuy Dận Chân đã lệnh cho phòng bếp thay đổi món ăn liên tục, nhưng vẫn chẳng khá hơn bao nhiêu, thỉnh thoảng ăn được một chút thì lại nôn hết ra, ngay cả thuốc dưỡng thai cũng không ngoại lệ, nên mang thai tới tháng thứ hai rồi mà Lăng Nhã không những không mập lên mà còn có phần ốm đi, khuôn mặt nhỏ hơn cả một bàn tay của Dận Chân. Nghe mấy vị ma ma có kinh nghiệm nói, tình trạng này phải sau tháng thứ tư mới đỡ.
Lăng Nhã cũng không hề biết mang thai lại vất vả như vậy, nghĩ đến còn ít nhất là hai tháng nữa, nếu ngày nào cũng thế này thì thật đáng sợ, nhưng mỗi khi nhớ ra, trong bụng mình có một sinh mệnh nhỏ xíu xiu đang nỗ lực lớn lên, đợi mười tháng sau sẽ xuất hiện để gặp mặt A mã Ngạch nương của nó, sự vất vả lo lắng trong nàng liền biến thành yêu thương vô bờ. Đúng vậy, vì đứa nhỏ này, chịu bao nhiêu khổ sở cũng đáng.
Sau khi Linh Tịch khỏi bệnh, Dận Chân tới thăm Lăng Nhã thương xuyên hơn, tận mắt nhìn thấy nàng thai nghén, bao nhiêu thức ăn được dọn lên rồi lại dọn xuống, chỉ sợ cứ như thế sẽ làm cơ thể gầy yếu, nên hắn không dưới một lần thỉnh Thái y trong cung tới bắt mạch cho nàng, cũng cố nghĩ xem có cách nào để nàng bớt nôn ói hay không.
Nhưng Lăng Nhã biết rõ việc mình mang thai đã gây ra nhiều sóng to gió lớn trong phủ, không biết bao nhiêu người đỏ mắt ganh ghét, nếu còn khoa trương thêm nữa, chỉ sợ có người sẽ làm ra chuyện quá khích, việc Diệp thị bị người khác hạ độc ở Thanh Âm các lần trước, nàng vẫn nhớ rất rõ; thế nên nàng luôn từ chối ý tốt của Dận Chân, thà rằng cứ mời một đại phu bình thường tới bắt mạch cho mình còn hơn.
Hài tử, mãi mãi là ngọn nguồn của đấu đá tranh giành, rất nhiều người vì chuyện này mà trở nên tàn nhẫn độc ác, khiến đời căm hận.
Thật ra, việc Diệp thị suýt nữa bị sảy thai vẫn luôn canh cánh trong lòng nàng, rốt cuộc thì người sai khiến Qua Nhĩ Giai thị là ai? Nàng từng cho rằng là Lý thị, nhưng sau chuyện Lý thị chết vì muốn đoạt hài tử của Diệp thị được sáng tỏ, theo lý mà nói, việc Diệp thị sảy thai đối với nàng ta trăm hại mà không có một lợi, cho nên Lý thị tuyệt đối không thể làm hại Diệp thị, ít ra là trước khi sinh hạ được hài tử.
Nếu đã không phải là Lý thị, thì chắc chắn không ai ngoài Niên thị, tiếc là cho tới tận bây giờ, nàng vẫn chưa tìm được bất cứ chứng cứ gì liên quan tới nàng ta. Mà Qua Nhĩ Giai thị lại là một người không dễ qua lại, khó mà có được tin tức có lợi nào từ miệng nàng ta.
Ngày nào còn chưa diệt trừ được ung nhọt độc địa này, ngày đó nàng còn bất an.
Một buổi tối, sau khi ăn nửa bát cháo nhỏ, Lăng Nhã trong bộ y phục bằng gấm trắng ngồi trong viện hóng mát, quạt tròn ngà voi trong tay phe phấy nhẹ nhàng, gió mang theo hơi đêm lướt qua trên mặt; hai người Thủy Tú và Thủy Nguyệt ngồi ở bậc thềm, bàn bạc việc giã nát những cánh hoa anh đào đã hái mấy ngày trước, rồi bỏ vào lọ đóng kín lại, khi nào Lăng Nhã muốn đắp mặt thì lấy ra dùng được ngay.
Lăng Nhã tò mò tại sao Thủy Nguyệt lại biết cách giã nát cánh hoa rồi giữ trong lọ kín, hỏi ra mới biết, tổ tiên của nàng vốn là sư phụ chế hương, từng có một cửa hiệu hương phấn tên là ‘Lục Hợp Trai’, nổi danh khắp kinh thành, có điều về sau gia cảnh sa sút, nhiều phương pháp chế hương bị thất truyền, chỉ lưu lại được vài thứ, trong đó có phương pháp giã nát cánh hoa giữ trong lọ kín bí truyền.
Thủy Nguyệt nói, giấc mơ lớn nhất của nàng là có thể tìm lại được đầy đủ phương pháp chế hương tổ truyền, sau đó mở một cửa hiệu hương phấn; tuy bản thân nàng cũng biết, đây là một ước mơ xa vời, nhưng con người chẳng phải nhiều khi sống chỉ vì một giấc mộng hay sao?
Lăng Nhã mỉm cười nhìn các nàng cẩn thận đặt từng cánh hoa vào trong cối đá rồi giã nhuyễn, thỉnh thoảng vì hoa chưa đủ nát mà nhỏ giọng tranh cãi vài câu.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ!” Y Lan đi chân trần đột nhiên từ trong phòng chạy ra, trên chân nàng đeo một cặp vòng có gắn chuông bạc, mỗi bước chạy đều ring rinh rang rang, nghe rất êm tai.
Nàng chạy một mạch tới trước mặt Lăng Nhã, đang tính nhào vào lòng Lăng Nhã như mọi ngày, thì Lý Vệ đã nhanh hơn một bước giữ nàng lại, thấy bị chắn trước mặt, Y Lan mất hứng chu miệng, vỗ gáy Lý Vệ hỏi: “Sao lại cản ta? Bộ ngươi không thấy ta đang muốn nói chuyện với tỷ tỷ sao?”
Thấy vị tiểu tổ tông mất hứng, Lý Vệ vội cười giải thích: “Nô tài nào dám ngăn cản nhị tiểu thư, có điều chủ tử đang mang thai, nhị tiểu thư cứ nhào tới như vậy lỡ đâu làm kinh động tới thai khí thì không tốt lắm.”
Bị Lý Vệ nhắc rõ ràng như vậy, Y Lan mới sực nhớ, suýt nữa là mình gây họa rồi, nàng le lưỡi rụt đầu nhìn Lăng Nhã, nói: “Tỷ tỷ, muội không có cố ý.”
“Không sao.” Lăng Nhã mỉm cười, ra hiệu cho Lý Vệ tránh sang một bên: “Mấy người các ngươi cũng cẩn thận quá rồi, làm gì mà cứ hở một chút là động tới thai khí được chứ.”
“Phải rồi, Lan nhi, chẳng phải muội đang tắm sao, sao tự nhiên lại chạy ra đây, ngay cả hài cũng không mang?” Nàng vuốt ve sợt tóc sau gáy Y Lan, dịu dàng hỏi.
Vừa nghe câu này, miệng nhỏ của Y Lan lại chu lên, liếc mắt nhìn Mặc Ngọc đang vội vã đuổi theo, nói: “Lẽ ra là đi tắm rồi, nhưng Mặc Ngọc lại nói nước tắm không có ngâm cánh hoa hồng.”
Nàng lay lay cánh tay của Lăng Nhã, giọng nũng nịu: “Tỷ tỷ, không có cánh hoa muội thấy không được thoải mái, tỷ mau bảo Mặc Ngọc tới nhà trồng hoa lấy một ít hoa hồng về đi.”
Mặc Ngọc chạy bước nhỏ tới trước mặt Lăng Nhã, hành lễ: “Chủ tử, không phải nô tỳ lười biếng không đi, mà sáng sớm nay người bên nhà trồng hoa tới, báo rằng cánh hoa hồng không còn nhiều lắm, một ít còn lại phải trữ cho Niên phúc tấn dùng, không được động đến; nhanh nhất cũng phải đợi tới ngày mai mới mua được cánh hoa mới đưa đến. Nô tỳ cũng đã giải thích với nhị tiểu thư rồi, nhưng nhị tiểu thư vẫn không chịu tắm.”
“Niên phúc tấn có gì đặc biệt hơn người chứ, chẳng phải cũng chỉ là một trắc phúc tấn thôi sao?” Y Lan mất vui hừ một tiếng: “Rõ ràng Vương gia đã nói đãi ngộ dành cho tỷ tỷ chiếu theo vị trí của trắc phúc tấn mà, vậy chẳng phải là ngang hàng với Niên phúc tấn sao? Mắc mớ gì phải nhường cho nàng ta chứ.”
Lăng Nhã bị những lời to gan của Y Lan làm cho hoảng sợ, vội đưa ngón tay lên miệng ra hiệu: “Không được hồ ngôn loạn ngữ, chuyện trong phủ này muội biết được bao nhiêu mà dám ở đây cả gan bàn luận.” Thấy Y Lan còn cứng đầu không nghe, nàng lại nghiêm mặt nói: “Muội có biết rằng chỉ với những câu vừa rồi, truyền tới tai Niên phúc tấn, chúng ta liền phạm phải tội dĩ hạ phạm thượng không?”
“Vương gia yêu thương tỷ tỷ như vậy, ngài ấy sẽ không trị tội tỷ tỷ đâu!” Y Lan nhăn mũi nhỏ lý sự.