Edit: Ớt Hiểm
Thấy Lăng Nhã đã thức dậy, Mặc Ngọc thở ra một hơi nhẹ nhõm, rốt cuộc thì nàng cũng thoát được vị Thập Tam gia đáng ghét này rồi, vội vàng đứng dậy, nàng nói với Dận Tường còn ngồi ở bậc thềm: “Thập Tam gia, ngài vào được rồi.”
Dận Tường mất hứng phủi phủi tà áo đứng lên, vừa định bước đi thì nghe thấy tiếng leng keng, cúi xuống nhìn mới phát hiện thấy mấy hạt vàng rơi dưới chân, là từ túi tiền hắn thường đeo bên hông bị bung chỉ mà rơi ra.
“Xem ra đã tới lúc phải đổi túi tiền khác rồi.” Dận Tường nhún vai, nhặt mấy hạt vàng lên rồi tiện tay ném cả túi cả hạt qua cho Mặc Ngọc: “Này, cầm đi, đây là gia ta thưởng cho ngươi, nhưng nhớ lần sau phải kể chuyện xưa gì hay hay cho ta nghe đó.”
“Nô tỳ không dám nhận.” Mặc Ngọc lật đật từ chối, tuy số bạc trong túi không nhiều, nhưng túi tiền đính hạt vàng này lại vô cùng quý giá.
“Lôi thôi, bảo ngươi cầm thì cầm đi, nói nhiều như vậy làm gì.” Dận Tường bực bội quát: “Chẳng phải sang năm ngươi được trở về nhà rồi sao? Túi tiền đính hạt vàng này cũng đủ để ngươi sắm sửa của hồi môn tươm tất, tìm một nhà tốt mà gả qua đó.”
Dận Tường bước vào phòng thì thấy Lăng Nhã đang ngồi trên ghế an tĩnh uống trà, bốn góc phòng đều là băng, vừa vào đã cảm thấy mát mẻ thoải mái, nóng bức tiêu tan. Dận Tường nhận lấy chén trà từ tay Thủy Tú uống một hơi cạn sạch, thở phào rồi mới nói: “Đệ nghe Tứ ca nói tiểu tẩu tử mang thai nên đặc biệt tới thăm.”
“Đa tạ Thập Tam gia.” Ánh mắt Lăng Nhã đảo mấy vòng trên người Dận Tường xong mới nhoẻn miệng cười: “Hình như Thập Tam gia và Mặc Ngọc rất hợp nhau?”
Dận Tường biết chắc chắn vừa rồi Lăng Nhã đã nghe mình và Mặc Ngọc nói chuyện, nên cũng chỉ lờ đi, cười hì hì: “Rảnh rỗi không có gì làm nên trêu chọc tiểu nha đầu đó một chút cho vui thôi, giảm bớt ưu phiền trong lòng.” Nói tới đây, hắn lấy trong người ra một hộp gấm rồi đưa qua: “Đây là nhân sâm mọc tự nhiên trên núi Trường Bạch mà đệ đã mua được ở quan ngoại, tuy nó chưa tới một trăm năm tuổi, nhưng cũng năm sáu chục năm rồi, rất hợp để tiểu tẩu tử bồi bổ thân mình.”
“Thập Tam gia khách khí quá rồi.” Ra hiệu cho Thủy Tú nhận lấy hộp gấm xong, Lăng Nhã vén tay áo thêu hoa rồi nhìn Dận Tường, cười như không cười hỏi: “Không biết Thập Tam gia đang có ưu phiền gì trong lòng, có tiện nói với ta không?”
Dận Tường vuốt trán đã được cạo tới sáng bóng, thở dài lên tiếng: “Mấy hôm trước Hoàng A mã triệu đệ vào cung, nói đã thay đệ định hôn sự rồi, là nữ nhi của Thượng thư Mã Nhĩ Hán Triệu Giai thị, tháng bảy sẽ thành hôn.”
“Đây là chuyện tốt mà, sao Thập Tam gia lại mang bộ dạng rầu rĩ như thế chứ, chẳng lẽ ngài không thích Triệu Giai thị kia sao?” Thật ra với thân phận của Dận Tường, bây giờ mới nạp đích phúc tấn đã là quá muộn, Thập tứ A ca, Thập Ngũ A ca nhỏ tuổi hớn hắn mà nay cũng đều thành A mã cả rồi.
Dận Tường phủi phủi bàn tay, nói: “Vấn đề là đệ chẳng biết gì về Triệu Giai thị này cả, chứ đừng nói tới việc thích hay không.” Ngừng một lát, hắn lại nói: “Tiểu tẩu tử người cũng biết đệ vì một lòng một dạ muốn tìm một nữ nhân lưỡng tình tương duyệt cùng nhau nắm tay đi đến hết đời hết kiếp, nên mới lần lữa không chịu thành hôn, nào ngờ tránh tới tránh lui vẫn không được số phận bị chỉ hôn.”
“Thập Tam gia cũng biết nói đó là số phận.” Lăng Nhã rót cho hắn thêm một chén trà lạnh, sau đó nói tiếp: “Ta nghe nói Triệu Giai thị bản tình ôn hòa lương thiện, dung mạo xuất chúng, là một nữ nhân tốt hiếm thấy, nói không chừng nàng ta chính là người mà ngài tìm kiếm đã bấy lâu mà không gặp được đó.”
“Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy chứ.” Nói tới đây, Dận Tường lắc đầu ra chiều chán nản: “Thôi, thật ra từ lâu đệ đã biết mình thân là A ca, không trốn được số phận này rồi, lưỡng tình tương duyện gì đó cùng lắm cũng chỉ là kẻ điên nằm mộng mà thôi, giờ tới lúc phải tỉnh lại rồi.”
Lời của Dận Tường khiến cho Lăng Nhã chẳng biết làm thế nào, chỉ có thể giúp hắn nghĩ thông suốt hơn một chút, dù sao thì Khang Hi cũng đã mở kim khẩu, không thể nào thu hồi lại được. Đời người có được có mất, Dận Tường sinh ra đã mang thân phận A ca cao quý, đồng thời cũng mất đi rất nhiều thứ, chẳng hạn như là tự do... Hắn vĩnh viễn không thể giống như một nam nhân bình thường, được tự mình lựa chọn người phối ngẫu, dù hắn có tìm được nữ nhân tâm đầu ý hợp, thì muốn bên nhau lâu dài cũng là điều không thể, vì hôn sự của hắn chỉ có thể do Hoàng thượng làm chủ mà thôi.
Cũng may Dận Tường là một người cởi mở, dù có chuyện không vui cũng sẽ không suy nghĩ bế tắc, tin rằng với tính cách này, hắn sẽ sớm thông suốt.
Hơn nữa nàng cũng tin, Triệu Giai thị ôn nhu lương thiện sẽ rất hợp với Dận Tường. Yêu, không nhất thiết phải rầm rầm rộ rộ; đôi khi, âm ỉ như nước ngầm mà lại bền chặt dài lâu.
Dận Tường nói với nàng, Lễ bộ đã chọn được ngày bảy tháng bảy để cử hành hôn lễ cho hắn, bảo nàng tới lúc đó nhất định phải cùng Dận Chân tới uống rượu mừng, tuyệt đối không được quên.
Nói thêm mấy câu nữa, Dận Tường mới đứng dậy rời đi, chân trước hắn vừa mới bước ra, chân sau Tiểu Lộ Tử đã vào bẩm báo Từ Thái y tới.
Dung Viễn... Nhìn bóng dáng vô cùng quen thuộc kia, trong lòng Lăng Nhã dấy lên một cảm giác không thể diễn tả bằng lời, chẳng bao lâu trước đó, nàng và hắn đều nghĩ rằng người kia sẽ làm bạn bên cạnh mình cả đời, vậy mà bây giờ lại trở thành Lăng phúc tấn và Từ Thái y.
“Huynh không nên tới đây.” Giọng Lăng Nhã mềm mại như ngọc.
Hắn đáp lại nàng bằng một nụ cười ấm như nắng thu, trước sau như một: “Còn nhớ ta đã từng nói gì với muội không? Ngày nào Từ Dung Viễn ta còn một hơi thở, thì ngày đó vẫn sẽ dùng mọi cách để bảo vệ muội, tuyệt đối không để muội phải chịu bất cứ tổn thương nào.”
Nước mắt tuôn ra trong vô thức, để lại trong lòng mỗi người một nỗi đau dài: “Nhưng ta sợ ta sẽ làm liên lụy tới huynh.” Nàng trở thành phúc tấn, chuyện này đối với Dung Viễn đã là một đả kích rất lớn, nay lại mang trong người cốt nhục của Dận Chân, nỗi đau này chẳng khác gì cầm dao đâm từng nhát vào tim Dung Viễn, hắn gì để chịu đựng đây?
Dung Viễn mỉm cười, đưa tay ra định lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên gương mặt như hoa của Lăng Nhã, nhưng trong khoảnh khắc gần chạm được, hắn sực nhớ tới thân phận của mình, đáy mắt trở nên buồn bã, thu lại bàn tay lạnh lẽo, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần muội tốt là được, ta không đáng lo. Hài tử, ta nhất định sẽ dùng hết sức giúp muội sinh hạ bình an, vì nó là hài tử của muội.”
“Dung Viễn ca ca...” Những lời chân thành của Dung Viễn rốt cuộc đã khiến cho Lăng Nhã khóc không thành tiếng, đời này của nàng, thật sự đã nợ Dung Viễn quá nhiều quá nhiều, chỉ mong có kiếp sau, nàng nhất định sẽ tìm cơ hội trả lại một phần nào đó.
“Là Từ Thái y.” Rõ ràng đến thở cũng đau, nhưng Dung Viễn vẫn kiên định nhắc nhở xưng hô của Lăng Nhã: “Được rồi, duỗi tay ra đi, ta bắt mạch cho muội, nghe Tứ A ca nói muội bị nôn mửa rất nặng.”
Lăng Nhã gật đầu lia lịa, sau khi đã lau sạch nước mắt, nàng đặt tay lên đệm mềm để Dung Viễn bắt mạch cho mình, vì muốn chính xác, phải tốn thời gian một chén trà Dung Viễn mới thu tay lại, thở hắt ra: “Tính ra mạch tượng của phúc tấn cũng khỏe mạnh, có điều vì thai nghén nên ăn uống không được nhiều, khiến cơ thể hơi suy nhược, còn nữa, có phải dạo này phúc tấn rất thích ăn chua không?”
Thủy Tú vừa lúc bê chén trà tới, nghe Dung Viễn hỏi vậy thì xen vào: “Sau khi mang thai chủ tử tự dưng rất thích ăn chua, nhất là nước ô mai, ngày nào cũng uống tới mấy chén, không lẽ có gì bất thường sao? Nhưng nô tỳ nghe mấy lão nhân trong phủ nói rằng thai phụ nào nào cũng thèm chua như vậy cả.”
“Thai phụ thèm chua là chuyện bình thường, nhưng nếu ăn chua quá nhiều sẽ rất dễ bị tổn thương dạ dày, phúc tấn ăn gì cũng nôn mửa khiến dạ dày trống rỗng, vậy mà lại ăn nhiều món chua, thử hỏi sao mà chịu nổi. Cho nên từ giờ trở đi, phúc tấn không được ăn chua nữa, nhất là nước ô mai kia.”
Thủy Tú hơi bối rối: “Nhưng ngoại trừ những món ăn chua ra thì chủ tử không nuốt được gì hết, không lẽ cứ để bụng đói vậy sao?”
Dung Viễn bảo nàng lấy giấy mực ra, nói: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ kê mấy phương thuốc giúp phúc tấn giảm bớt tình trạng nôn mửa, phúc tấn sẽ ăn được mấy món thanh đạm, ráng qua mấy tháng đầu sẽ ổn thôi.”
Kê phương thuốc này, Dung Viễn suy nghĩ rất lâu, mỗi lần đặt bút xuống đều đắn đo xem vị thuốc này có tương xung tương khắc gì với vị thuốc trước đó hay không.
Giao phương thuốc cho Thủy Tú xong, Dung Viễn lại nói: “Sau này, mỗi ngày vi thần đều sẽ tới thỉnh mạch cho phúc tấn, có điều y giả y thân bất y tâm*, quan trọng nhất vẫn là phúc tấn, phải cố gắng mỗi ngày giữ được tâm trạng vui vẻ thoải mái, đừng lo lắng căng thẳng là được.”
*Ý nói thầy thuốc chỉ chữa được sức khỏe chứ không chữa được tâm bệnh.
Thấy Lăng Nhã đã nhớ kỹ từng câu, Dung Viễn mới bảo Thủy Tú đưa toàn bộ son phấn mà Lăng Nhã đang dùng tới cho hắn kiểm tra qua một lần, phải xác định trong đó có chứa xạ hương hay không, thai phụ kiêng kỵ nhất là xạ hương, nếu không cẩn thận, lỡ dùng hoặc ngửi nhiều, sẽ rất dễ bị sảy thai, so với hoa hồng còn đáng sợ hơn rất nhiều lần.
Tuy Dung Viễn nhập cung chưa lâu, nhưng hiểu rõ hậu cung vô cùng tàn khốc, những nữ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc kia, vì tranh đoạt ân sủng mà tính kế lẫn nhau, không từ bất cứ một thủ đoạn nào; trong mắt các nàng vốn không có đúng sai, chỉ có thành công hay là thất bại, để con đường vinh hoa phú quý trong hậu cũng được hanh thông, các nàng có thể vứt bỏ hết toàn bộ lương tâm và nhân tính.
Còn về xạ hương, vì nó không những khiến hài tử đã thành hình chết trong bụng, mà còn có thể khiến người vĩnh viễn không thể mang thai, nên tự nhiên sẽ trở thành thứ các nàng hay dùng nhất.
Tuy Ung Quận vương phủ không phải là hậu cung, nhưng cũng tồn tại tranh giành hãm hại, chuyện của Lý thị là một minh chứng rõ ràng nhất, mà nay Lăng Nhã lại mang thai, chắc chắn trở thành tâm điểm cho mọi người ganh ghét, nên cần phải cẩn thận hơn gấp bội.
Thấy Dung Viễn cứ cầm hộp phấn lên rồi lại để xuống, Thủy Tú đứng bên cạnh mím môi cười: “Từ Thái y, ngài yên tâm đi, mấy thứ này lần trước nhân dịp Trần Thái y tới đây chủ tử đã nhờ ngài ấy kiểm tra qua rồi, đều không có vấn đề gì.”
Dung Viễn chỉ cười cười chẳng nói gì, tay vẫn cứ cầm lên đặt xuống như cũ, khi cầm tới hộp phấn cuối cùng tỏa ra một mùi hương dìu dịu, sắc mặc nãy giờ vẫn bình tĩnh của Dung Viễn bất chợt sầm lại, ngón tay lấy ra một ít bột đưa lên mũi ngửi, hành động này của hắn khiến Lăng Nhã giật mình, vội hỏi: “Từ Thái y, hộp phấn này có gì không ổn sao?”
Dung Viễn không trả lời ngay mà quay qua hỏi Thủy Tú: “Ngươi nhớ kỹ xem hộp phấn này Trần Thái y đã kiểm tra qua chưa?”
Thủy Tú trầm ngâm một hồi rồi khẳng định: “Dạ có, nô tỳ nhớ rất rõ.”
Hàn ý hiện lên trong đáy mắt của Dung Viễn, hắn lạnh lùng mở miệng: “Đã kiểm tra mà lại không báo trong hộp phấn này có chứa xạ hương ư?”
“Xạ hương?” Thủy Tú thốt lên thất thanh, nàng từng nghe nói, người mang thai ngàn vạn lần không được ngửi xạ hương, nhẹ thì động thai bất an, nặng thì xuất huyết sinh non.
“Vậy... vậy chủ tử có bị sao không?” Thủy Tú chân tay luống cuống, chỉ sợ Lăng Nhã bị ảnh hưởng gì.
“Ngươi yên tâm đi, vừa rồi bắt mạch cho phúc tấn, mọi thứ đều ổn hết; mà hộp phấn này còn nhiều như vậy, chắc phúc tấn đã lâu không dùng, rốt cuộc lại thành chuyện may. Có điều từ nay dùng bất cứ thứ gì, nhất định cũng phải để cho vi thần xem qua trước đã.” Dung Viễn dặn dò rất chân thành, vừa nãy nếu hắn không một mực đòi kiểm tra thì hộp phấn này đã thành cá lọt lưới, một khi Lăng Nhã dùng, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
“Muội biết rồi.” Lăng Nhã nắm chặt tay trong tay áo để trấn định chính bản thân mình, nhưng vẫn cảm thấy mồ rịn ra sau lưng ướt đẫm, giọng nàng lạnh ngắt: “Trần Thái y này...”
“Không phải Thái y nào cũng đáng tin.” Dung Viễn úp úp mở mở nhưng Lăng Nhã vẫn hiểu rõ ngụ ý của hắn, tất nhiên Trần Thái y đã bị người ta sai khiến, cho nên mới cố tình để lại hộp phấn này, nhưng rốt cuộc là ai, là ai mà nôn nóng tới mức muốn tổn hại đến hài tử của nàng sớm như vậy? Thật sự đáng giận tới cực điểm.
Hận trong lòng, nên gương mặt cũng trở nên lạnh lẽo...