Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 120: Minh bạch




Edit: Ớt Hiểm
Dung Viễn đến sau giờ Ngọ, khi biết Qua Nhĩ Giai thị muốn nhờ mình chữa trị, hắn nhíu mày: “Độc Vân phúc tấn trúng chính là Nhiễm tâm độc, tuy vi thần đã chẩn ra, nhưng chưa chắc có thể chữa trị được.”
“Nhiễm tâm độc? Khó chữa lắm sao?” Từ Ý kinh ngạc hỏi, vẻ mặt của Qua Nhĩ Giai thị cũng đầy thắc mắc.
Sau khi Dung Viễn diễn giải chi tiết về Nhiễm tâm độc, sắc mặt Qua Nhĩ Giai thị đã tái mét, hai tay ôm chặt lấy ngực, tâm trạng kích động tới cực điểm.
Hay cho một Na Lạp Liên Ý kia, thì ra, nàng ta vốn không muốn buông tha cho mình. Gì mà thuốc giải, gì mà trúng độc, tất cả chỉ là lừa gạt dù họa mình thôi, thuốc đắng mà ngày nào mình cũng phải nhắm mắt nhắm mũi uống kia, vốn không có tác dụng gì, ngày chất độc phát tác cũng chính là ngày mình không còn mạng.
Từ đầu tới cuối, độc phụ Na Lạp Liên Ý kia chưa từng nghĩ sẽ giữ lại mạng cho mình.
Một năm... Qua Nhĩ Giai thị cố gắng bình tĩnh lại, nhưng đầu ngón tay vẫn không kìm được mà run lẩy bẩy, hệt như lá giữa gió thu. Một lúc lâu sau, nàng mới ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy cầu xin: “Từ Thái y, ta cầu xin ngài, cứu ta! Chỉ cần ngài có thể giúp ta trừ bỏ được chất độc trong người, ngài muốn bao nhiêu bạc ta đều đồng ý.”
Dung Viễn nói cho nàng biết, loại độc này đến từ vùng Miêu Cương, người ngoài ít ai biết tới, ngay cả bản thân hắn cũng chỉ đọc được từ một quyển y thư, nên không chắc có thể trừ bỏ được hay không, lỡ như thất bại, độc tính sẽ phát tác sớm hơn.
“Từ Thái y cố gắng hết sức là được.” Qua Nhĩ Giai thị trả lời, nàng hiểu rất rõ, hiện giờ chỉ có mỗi Dung Viễn mới có thể giữ lấy mạng cho nàng, dù cơ hội mong manh đến đâu nàng cũng phải thử. Nàng không muốn chết! Tuyệt đối không muốn chết!
Từ lúc đó về sau, mỗi ngày Qua Nhĩ Giai thị đều đến Tịnh Tư cư, lấy cớ thăm nom Lăng Nhã để Dung Viễn nghĩ cách trừ bỏ Nhiễm tâm độc ra khỏi cơ thể của nàng.
Dung Viễn đã thử rất nhiều phương pháp, thậm chí là lấy độc trị độc, nhưng đều không thấy hiệu quả, độc này khác xa với tưởng tượng của hắn, lại càng khó giải, may mà còn tới mấy tháng, trong thời gian này hắn sẽ từ từ nghĩ cách.
Hoa sen bị tẩm xạ hương vẫn được đưa đến Tịnh Tư cư mỗi ngày, nhưng không bao giờ được cắm vào bình, tất cả đều bị đem thẳng ra hậu viện để chôn. Làm vậy chẳng qua là để che giấu tai mắt, còn tai mắt của ai thì Lăng Nhã không biết, mà Qua Nhĩ Giai thị cũng không chịu nói.
Vào một buổi chiều oi bức, Lăng Nhã thử hỏi Qua Nhĩ Giai thị, người hạ độc nàng ta có phải là kẻ đứng sau lưng tất cả mọi việc hay không, Qua Nhĩ Giai thị chỉ cười mà không nói, đến tận lúc sắp rời đi mới nhẹ nhàng bâng quơ một câu: “Nếu ta nói người sai khiến ta hại ngươi là đích phúc tấn, ngươi có tin không?”
“Không thể nào!” Lăng Nhã một mực phủ nhận, đích phúc tấn trạch tâm nhân hậu, luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người, sao có thể làm ra chuyện độc ác như vậy được.
“Đã không tin lời của ta, thì hỏi làm gì chứ.” Buông những lời này xong, Qua Nhĩ Giai thị bình thản bước đi, để lại trong lòng Lăng Nhã những suy tư không ngớt.
Đột nhiên nàng nhớ tới Thạch Thu Từ, mình đã từng tin tưởng nàng ta như thế, nhưng cũng chính Thu Từ đã chọn phú quý vinh hoa, bỏ tình cảm lại sau lưng; nếu một Thạch Thu Từ nàng quen biết từ nhỏ cũng không đáng tin, thì một đích phúc tấn này có thể tin sao?
Vậy tóm lại... câu nói đó của Qua Nhĩ Giai thị là li gián hay là sự thật? Nếu người đứng sau tất cả chuyện này thật sự là đích phúc tấn, thì nữ nhân này quả là đáng sợ, nàng ta đã qua mắt được tất cả mọi người.
Nửa đêm, mưa như trút nước, mưa nặng nề theo mái hiên không ngừng rót xuống, rơi đồm độp trên đất, khiến người ta ngủ không yên ổn. Trắng đêm, Lăng Nhã nằm trên giường nghe tiếng mưa rơi suốt cả một đêm...
Hôm sau, lúc Qua Nhĩ Giai thị đến, Lăng Nhã nhìn nàng ta gằn từng chữ: “Tỷ tỷ, ta và tỷ tiếp tục làm một cuộc giao dịch khác được không?”
“Giao dịch thế nào?” Qua Nhĩ Giai thị vén tà áo hỏi.
Lăng Nhã đi đến trước mặt nàng, cầm lấy tay nàng nhẹ nhàng đặt lên bụng: “Sau khi đứa nhỏ này được sinh ra, ta sẽ cho nó nhận tỷ làm nghĩa mẫu, từ đây ta với tỷ cùng tiến cùng lui, những chuyện trước kia xem như mây khói, tuyệt đối không nhắc lại; ngược lại, tỷ tỷ phải nói cho ta biết, rốt cuộc là ai đã gây nên sóng gió trong phủ này, là Niên phúc tấn hay là đích phúc tấn?”
Nghĩa mẫu? Qua Nhĩ Giai thị ngạc nhiên, nàng nói muốn làm nghĩa mẫu của đứa nhỏ này khi nào, huống chi nó có ra đời được hay không còn chưa biết, rồi nói cái gì mà cùng tiến cùng lui, chuyện trước đây không nhắc, đúng là buồn cười đến cực điểm; nàng ta nghĩ mình thật sự muốn ngồi chung thuyền với nàng ta sao? Chẳng qua đây chỉ là kế sách vào lúc bất đắc dĩ mà thôi, đợi giao dịch lần này xong xuôi, các nàng lại vẫn đấu nhau sống còn như trước.
Cười Lăng Nhã không biết tự lượng sức mình, nhưng khi tay chạm vào phần bụng mềm mại của nàng, đáy lòng Qua Nhĩ Giai thị chợt dâng trào xúc động, ở đây có một sinh linh bé nhỏ đang cố gắng lớn lên.
Hài tử, nàng cũng đã từng mong mỏi, nhưng cầu thầy hỏi thuốc bao nhiêu năm, cầu thần bái Phật bao nhiêu nơi, trước sau cũng chẳng có động tĩnh gì, chỉ có thể thèm muốn nhìn người khác sinh hạ hài tử của chính mình, qua một thời gian quá lâu, đến cả bản thân nàng cũng đã hết hi vọng...
Nàng không cam tâm đời này chỉ dừng lại ở một vị trí thứ phúc tấn nhỏ nhoi, nếu đã không thể trông cậy vào con nối dõi, thì đành phải tìm cách khác, cho nên trước đây lúc đích phúc tấn âm thầm mượn sức của nàng, nàng vui lòng đáp ứng, nàng thay nàng ta làm việc, tay nàng thay tay nàng ta nhuốm máu, chỉ mong có thể đổi lấy vinh quang ngang hàng với Niên thị cùng Lý thị.
Nhưng kết quả là gì? Là bản thân trúng cổ độc. Từ đầu tới cuối, Na Lạp thị chỉ xem nàng như một con cờ, lúc nào cũng có thể vứt đi, mặc sức đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Nàng hận Na Lạp thị; cũng như, nàng kinh hãi Na Lạp thị; đây là một nữ nhân vô cùng đáng sợ.
Ngạch nương... Nghĩ đến hai chữ này, ánh mắt không còn tự chủ được nữa mà trở nên dịu dàng hơn hẳn, nàng thật sự mong có người sẽ gọi nàng bằng một tiếng Ngạch nương, dù không phải do chính mình sinh ra cũng được.
“Na Lạp Liên Ý.” Khi môi đỏ căng mọng của Qua Nhĩ Giai thị phun ra bốn chữ này, trong nháy mắt Lăng Nhã cảm thấy máu trong cơ thể mình đông cứng lại, cả người lung lay sắp ngã, đầu đau nhói từng cơn, hệt như có hàng ngàn mũi kim nhọn hoắt đâm trong đó, thể nhưng... thế nhưng thật sự chính là nàng ta.
“Tại sao? Tại sao nàng ta lại muốn hại ta?” Đôi môi tái nhợt củac Lăng Nhã run run hỏi, nàng cũng có thể cảm nhận được Lý Vệ đỡ lấy tay nàng cũng đang run, sự thật này thật khiến người khiếp sợ.
“Ta không biết, nàng ta cũng không nói với ta.” Qua Nhĩ Giai thị nhìn mưa dần tạnh bên ngoài, buồn bã nói: “Ta chỉ biết cuộc đời nàng ta hận nhất hai người, một là Lý thị, còn lại chính là ngươi, sống chết không buông.”
Thì ra... thì ra là... nàng ta hận mình đến mức đó, buồn cười là chính mình hoàn toàn chẳng biết gì, vẫn ngày ngày kính cẩn đến thỉnh an, ai mà ngờ sau nụ cười hiền hậu ôn hòa kia là một nỗi hận sâu vô tận, mà ngay cả bản thân mình cũng không hiểu, nỗi hận này từ đâu mà đến.
Trong tay áo, đầu ngón tay của nàng không kìm được mà run lên, không thể nào ngừng lại, nếu Dung Viễn không chẩn ra Qua Nhĩ Giai thị trúng Nhiễm tâm độc, từ đó bức nàng ta không thể không hợp tác với mình, thì có lẽ, đến tận lúc chết mình cũng không biết, một lòng một dạ muốn đẩy mình vào chỗ chết chính là vị đích phúc tấn nhìn rất nhân từ vô hại kia.
Ung Quận vương phủ này thật quá đáng sợ, dù không có đao thương, nhưng tranh đấu so với chiến trường còn tàn khốc hơn gấp vạn lần, mỗi bước chân kèm theo tầng tầng sát khí, một bước bước nhầm chính là tan xương nát thịt. Tranh đấu như vậy, đầy mùi máu tanh, quả thật quá mức tàn nhẫn, nhưng mà... Nàng, đã không còn đường có thể thoái lui...
“Bị Na Lạp Liên Ý diệt trừ, hoặc là diệt trừ Na Lạp Liên Ý, người chỉ có hai con đường để chọn.” Đây là lời của Qua Nhĩ Giai thị để lại trước khi rời đi, không ngừng văng vẳng bên tai Lăng Nhã, nhắc nhở cho nàng biết, tại một nơi người ăn thịt người như thế này, tuyệt đối không thể nhân từ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.