Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 121: Tâm tư




Edit: Ớt Hiểm
Buổi tối, Dận Chân mang theo bánh hạnh nhân tới thăm Lăng Nhã, hắn với tay lấy một miếng đút cho nàng, mấy ngày trước hắn nghe nàng bâng quơ nói rằng thèm bánh hạnh nhân đã từng ăn trong cung của Ngạch nương, nên hôm nay cố tình bảo Ngự Thiện phòng làm một phần mang về, nhân lúc còn nóng thì tranh thủ đưa tới ăn cho ngon miệng.
Nhìn ánh mắt chân thành của Dận Chân, bao nhiêu uất ức nín nhịn cả ngày biến thành nước mắt rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp của Lăng Nhã, như trân châu, từng giọt từng giọt.
Dận Chân giật mình, vội đặt miếng bánh hạnh nhân trong tay xuống, hỏi: “Đang yên đang lành sao lại khóc? Có chuyện gì khiến nàng không vui sao?”
“Dạ không.” Lăng Nhã lắc đầu, nụ cười hiện lên trong tầng nước mắt, nàng cầm lấy bàn tay dày rộng của Dận Chân áp lên bên má: “Là tại thiếp thân vui quá, Tứ gia có nhiều chuyện quan trong phải lo mà vẫn nhớ một câu nói khi thuận miệng của thiếp thân, trong lòng thiếp thân cảm động lắm, nên mới không kìm được mà rơi nước mắt.”
“Nha đầu ngốc.” Dận Chân cười cười ngắt nhẹ mũi nàng: “Nàng đang mang hài tử của ta, ta quan tâm nàng là đúng rồi. Nhưng nàng đó, sắp làm Ngạch nương rồi mà động một chút là rơi nước mắt, coi chừng sau này hài tử sinh ra cũng giống nàng, là một tiểu mít ướt đó.”
Cảm nhận rõ ràng hơi ấm trên gò má, lòng Lăng Nhã đầy băn khoăn, thời khắc này thật sự rất yên bình. Vì tình cảm chân thành của Dận Chân, vì hài tử trong bụng, dù không muốn nàng cũng vẫn phải làm, vứt bỏ đi lòng khoan dung không cần thiết, vì sống còn mà tranh đấu, đến tận hơi thở cuối cùng...
Khi Lăng Nhã đứng trước mặt Qua Nhĩ Giai thị thêm một lần nữa, không cần nói Qua Nhĩ Giai thị cũng biết, nữ nhân này không còn là nữ nhân của hôm qua, nàng ta đã lựa chọn con đường cho mình, không đầu hàng số phận, mà cố gắng bằng mọi giá nắm giữ cho được vận mệnh của mình.
Sau khi bảo mấy người Lý Vệ lui ra, Lăng Nhã đích thân rót một chén trà cho Qua Nhĩ Giai thị, nhẹ nhàng mở miệng: “Đây là trà thảo dược, gồm cúc hoa, kê cốt thảo, kim tiền thảo ninh cùng với mật ong, sau đó để nguội, giúp tiêu đàm giảm ho, thích hợp dùng vào ngày hè oi bức, tỷ tỷ uống thử đi.”
“Muội muội muốn nói gì sao?” Nhận lấy chén trà từ tay Lăng Nhã, Qua Nhĩ Giai thị không uống ngay mà nhìn thẳng vào gương mặt không tỳ vết của Lăng Nhã, giống như muốn thấu triệt suy nghĩ của người trước mặt.
“Hôm qua đa tạ tỷ tỷ đã dắt muội ra khỏi mê cung, để muội biết rốt cuộc là ai đang âm thầm hãm hại mình, muội muội vô cùng cảm kích. Trà này, là muội cảm ơn tỷ tỷ.” Nàng nói, chuỗi ngọc đỏ như ẩn như hiện giữa những lớp tóc mây đen nhánh.
Nghe câu này, ánh mắt Qua Nhĩ Giai thị thoải mái hơn một chút, khẽ cười: “Nếu ta đã đồng ý giao dịch với muội, tất nhiên sẽ tuân thủ lời hứa, bây giờ muội muội không còn nghi ngời lời nói của ta nữa sao?”
“Dĩ nhiên là không.” Lăng Nhã cúi đầu cười, câu trả lời sắc bén, nụ cười lộ rõ ẩn ý: “Nhưng cho dù ta không đề nghị giao dịch với tỷ, sớm muộn gì tỷ cũng sẽ nói chuyện này với ta.” Nàng phủi phủi tay áo thêu hoa hải đường, đứng dậy: “Na Lạp thị hạ độc hại tỷ, tuy tỷ hận nàng ta thấu xương, nhưng vẫn sợ nàng ta hơn, cho dù giải được độc trong người, với sức của một mình tỷ, vốn không thể đối phó nổi nàng ta. Cho nên, từ lúc bắt đầu đặt chân vào Tịnh Tư cư, tỷ đã có ý đồ lôi kéo ta lên chung một thuyền với tỷ. Sở dĩ tỷ không chịu khai ra Na Lạp thị ngay từ đầu, là vì đang đợi thời cơ thích hợp mà thôi, đề nghị ta đưa ra đúng với ý đồ của tỷ, tỷ đã đạt được mục đích, dĩ nhiên, lúc đó câu trả lời của tỷ cũng sẽ không khiến ta nghi ngờ. Kế hoạch này đúng là hoàn hảo.”
“Ta không hiểu muội muội đang nói gì, nếu muốn cùng tiến cùng lui với muội thì chỉ cần nói thẳng chân tướng cho muội muội biết là được, cần gì phải rườm rà như thế.” Qua Nhĩ Giai thị ngước lên nhìn chằm chằm vào thân hình nhỏ nhắn nhưng cứng cỏi của Lăng Nhã.
“Không có gì rườm rà cả, bởi vì...” Hai mắt Lăng Nhã nhíu lại, hàng mi dài tựa cánh bướm rũ xuống: “Cái tỷ tỷ cần không phải là người cùng tiến cùng lui, mà là một quân cờ. Chỉ khi nào làm cho ta tin rằng tỷ vì bất đắc dĩ nên phải hợp tác với ta, thì ta mới lơ là cảnh giác với tỷ, bị tỷ lợi dụng mà cũng không biết.”
Những lời này vừa ra khỏi miệng Lăng Nhã, mặt Qua Nhĩ Giai thị lập tức biến sắc, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, rất nhanh nàng đã tỏ ra như không có việc gì, đứng dậy vỗ tay nói: “Muội muội quả thật quá thông minh, không có gì qua mặt được muội cả, khiến tỷ tỷ ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.” Thấy Lăng Nhã vẫn im lặng, nàng lại tiếp: “Thôi, chuyện này đúng là ta sai trước, nay ta đứng trước mặt muội muội nhận lỗi, mong muội muội đại nhân đại lượng, bỏ qua cho ta lần này, dù sao thì chúng ta cũng đang có chung một kẻ thù cần đối phó, ta đồng ý với muội, từ nay về sau, tỷ muội hai người chúng ta cùng tiến cùng lui, không phân biệt ta ngươi, được không?”
Lăng Nhã vẫn trầm ngâm không nói tiếng nào, trong suy nghĩ của nàng, Qua Nhĩ Giai thị là người bụng đầy tâm kế, tuyệt đối không đáng tin, nhưng tình cảnh trước mắt, muốn đối phó với Na Lạp thị, đồng minh tốt nhất không ai ngoài Qua Nhĩ Giai thị, chắc chắn nàng ta cũng đang có suy nghĩ như mình, nếu không cũng sẽ không chấp nhận hạ mình như vậy.
“Hi vọng đây chính là những lời thật lòng của tỷ tỷ.” Cân nhắc rất lâu, cuối cùng Lăng Nhã cũng gật đầu.
“Dĩ nhiên rồi.” Qua Nhĩ Giai thị lại mỉm cười, tuy không thể tính kế với Lăng Nhã cũng là một điều đáng tiếc, nhưng chuyện này có tính là gì so với việc đối phó Na Lạp thị chứ.
Nhiễm tâm độc! Na Lạp thị, ta thề không bỏ qua cho ngươi, dù có chết, ta cũng phải kéo ngươi theo cùng!
Cuối Hạ, hoa sen ở Kiêm Gia trì cũng dần tàn, Dung Viễn vẫn chưa tìm được cách khắc chế Nhiễm tâm độc, ngược lại, Qua Nhĩ Giai thị còn bị chảy máu mũi thường xuyên hơn, từ bảy tám ngày thành bốn năm ngày một lần, tình hình càng ngày càng xấu.
Trong thời gian này, Na Lạp thị âm thầm phái Phỉ Thúy tới chất vấn Qua Nhĩ Giai thị rằng tại sao lâu như vậy mà hài tử của Nữu Hỗ Lộc thị vẫn chưa có vấn đề gì, lần nào Qua Nhĩ Giai thị cũng giải thích là vì Dung Viễn quá cẩn thận, nên mãi vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay, về phần xạ hương rắc trong hoa sen, để tránh bị phát hiện nên nàng không dám dùng quá nhiều.
Giữa bóng đêm tĩnh lặng, bầu trời không trăng cũng chẳng sao, Na Lạp thị đứng lẳng lặng bên cửa sổ nghe Phỉ Thúy thưa lại câu trả lời chẳng khác gì mấy lần trước đó, vẫn không quay đầu lại, nàng mở miệng: “Ngươi có tin không?”
Phỉ Thúy hiểu rõ nàng đang hỏi gì, nghĩ nghĩ một lát rồi mới nói: “Nô tỳ cảm thấy hình như Vân phúc tấn đang giấu diếm điều gì.”
Na Lạp thị âm thầm thở hắt ra, xoay người lại: “Trước đây Qua Nhĩ Giai Vân Duyệt có thể nghĩ ra cách động tay động chân vào ngân thán, đủ thấy người này tâm tư kín đáo, nếu thật sự muốn ra tay, một vị Từ Thái y chưa chắc có thể ngăn cản được.”
“Nhưng nếu nói nàng ta đang phản bội chủ tử thì không thể nào, chủ tử đã hạ Nhiễm tâm độc với nàng ta, nàng ta không thể nào mặc kệ tính mạng của mình được, trừ phi...”
“Trừ phi nàng ta đã biết độc này trúng quá ba ngày thì vô phương cứu chữa, nên mới sinh ra ý muốn chống đối!” Môi đẹp của Na Lạp thị lạnh lùng phun ra những lời này, cùng lúc đó, một tia chớp bất chợt lóe lên ở chân trời, kéo theo những tiếng sấm ầm ầm, rất có thể, một trận mưa to gió lớn sắp nổi lên.
Mặt của Phỉ Thúy nghiêm lại, nhỏ giọng nói: “Vậy có nên trừ bỏ nàng ta trước một bước hay không, chấm dứt tai họa về sau.”
Gió, từ đất bằng dậy lên, lùa vào chuông gió ở mái hiên phát ra tiếng ‘leng keng’, Na Lạp thị đưa tay lên: “Không có gì phải vội, nàng ta còn dùng được, tạm thời không thể chết.”
“Chủ tử, sao người không hạ độc thẳng vào thức ăn của Nữu Hỗ Lộc thị, vậy chẳng phải nhanh gọn hơn sao?” Về vấn đề này, Phỉ Thúy cứ thắc mắc mãi không thôi.
Thù hận giăng đầy trong mắt Na Lạp thị, nhưng chưa kịp nổi lên đã bị nàng kìm lại, giọng lạnh ngắt: “Ngươi cho rằng ta không muốn sao? Chỉ là hiện tại toàn bộ tâm trí của Vương gia đều đặt ở chỗ nàng ta, trong bụng nàng ta lại đang mang hài tử, Nhiễm tâm độc tuy bí hiểm, nhưng không phải chỉ có một mình ta biết, một khi điều tra được nàng ta trúng độc, chắc chắn Vương gia sẽ nổi cơn thịnh nộ truy quét toàn bộ phủ, khó mà đảm bảo sẽ không điều tra tới chỗ của ta; nhưng nếu là Qua Nhĩ Giai thị thì khác, chưa kể tới việc xưa nay Vương gia đối xử với nàng ta nhạt nhẽo, lại chẳng có con nối dõi, chỉ riêng việc trước đây đã từng hại Nữu Hỗ Lộc thị thôi cũng đủ cho nàng ta dù biết bản thân trúng kịch độc cũng không dám hó hé ra ngoài rồi.” Cũng vì nắm chắc mười mươi điều này, nên nàng mới để Qua Nhĩ Giai thị sống lâu như vậy.
“Chưa kể...” Na Lạp thị cười, nhưng trong mắt là băng lạnh: “Nàng ta chưa từng nếm trải nỗi đau mất con, ta đâu thể để nàng ta chết dễ dàng như vậy chứ.”
Phỉ Thúy thầm rùng mình, vội cung kính thưa: “Chủ tử mưu tính sâu xa, cũng là nô tỳ quá mức nóng vội.”
Gió ngày càng mạnh, thổi tung hai bên tóc mai gọn gàng của nàng, Na Lạp thị vẫn mặc kệ, cứ đưa mắt nhìn xa xăm về phía chân trời, nơi không ngừng nổi lên sấm chớp, ầm ầm rung động, dội vào tai rền vang, đến nỗi nói chuyện sát bên tai cũng nghe không rõ, nàng cứ đứng như thế tới tận lúc Phỉ Thúy tiến lên đóng cửa sổ lại: “Kiểu này tối nay sẽ mưa rất lớn, sức khỏe chủ tử đang không được tốt, dù đang mùa nóng, nhưng cũng đừng để bị trúng gió.”
Vừa nàng dứt lời, bên ngoài chợt vang lên tiếng mưa rơi trên lá cây lộp độp, ban đầu chỉ là vài giọt lác đác, nhưng chỉ một lát sau, trời đất bị bao trùm mởi màn mưa vần vũ, rơi như trút nước.
“Không sao đâu.” Na Lạp thị bước tới đứng trước cái bàn làm từ gỗ tử đàn được trải khăn thêu hoa màu vàng, hộ giáp vàng khảm đồi mồi quẹt nhẹ, một sợi chỉ mảnh như sợi tóc bung lên, dưới ánh nến đỏ lấp lánh u mê: “Chuyện ta giao cho ngươi làm đã ổn chưa?”
Phỉ Thúy vội khom người thưa: “Dạ đã xong cả rồi, chỉ đợi lệnh của chủ tử nữa thôi.”
“Tốt lắm.” Na Lạp thị nhoẻn miệng cười, ngón tay kéo nhẹ, nhìn sợi chỉ vàng ở đầu ngón tay đứt làm đôi, ánh mắt thờ ơ phủi nhẹ, nói: “Ngày mai cho người đổi cái khăn trải bàn khác đi.”
Thích thì giữ lại, không thích thì vứt đi, mọi chuyện vốn vô cùng đơn giản, có điều do trước đây nàng quá ngu xuẩn, không hiểu rõ đạo lý này, nên mới mất mát nhiều đến thế, nhưng giờ không quan trọng nữa, những gì đã mất đi, nàng sẽ lấy lại từng cái từng cái một.
Ngôi vị đích phúc tấn, ngôi vị thế tử, không ai được phép tranh giành, taatscar là của một mình nàng.
Những cơn mưa Hạ qua đi, hoa sen ở Kiêm Gia trì cũng theo đó lụi tàn, tháng Bảy đầu Thu, hoa nhài, hoa lan, hoa phượng thay nhau nở rộ, muôn hồng nghìn tía, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Hôm đó, Lăng Nhã và Ôn Như Ngôn đang ở trong phòng thêu thùa giết thời gian thì A Ý ôm một bó hoa phượng đến cắm vào bình hoa đặt cạnh cửa sổ.
Đợi A Ý ra ngoài rồi, Ôn Như Ngôn mới so so sợi chỉ trong tay, nói: “Ta nghe nói hôm qua Diệp thị bỗng dưng ngất xỉu trong hoa viên, Tống thị đang đi cùng thấy vậy sợ quá liền vội vàng mời đại phu tới bắt mạch, muội đoán xem kết quả là gì?”
“Muội không biết, nhưng chắc chắn không phải bị bệnh, nếu không thì tỷ tỷ cũng không bảo muội đoán.” Lăng Nhã lấy kéo bạc cẩn thận cắt sợi chỉ vừa thêu xong, sau đó lại lấy tiếp sợi khác xỏ vào lỗ kim.
“Nàng ta không bị bệnh, mà là do ăn uống không điều độ.” Nói đến đây, Ôn Như Ngôn cười cười: “Sau khi sinh hạ Hoằng Thời A ca, tới bây giờ Diệp Tú vẫn chưa lấy lại được vóc dáng như xưa, thân hình mập mạp, tuy Vương gia không nói gì nhưng rõ ràng là không còn sủng ái như trước nữa, nghe nói đã lâu rồi cũng không triệu nàng ta tới thị tẩm, dù có đến Lưu Vân các thì cũng chỉ để thăm Hoằng Thời A ca mà thôi, hỏi sao nàng ta không lo lắng được chứ. Chưa kể, chỉ mấy ngày nữa thôi sẽ có một nhón quan nữ tử nhập phủ; chỉ một Hồng Ngọc thì sao mà gánh vác cho nổi.”
Quan nữ tử tức là cung nữ, đa phần là nữ nhi của quan lại cấp thấp, cứ mỗi hai năm lại tuyển một lần, người được chọn hoặc là ở lại trong cung, hoặc là đưa vào phủ của các vị A ca. Các vị quan nữ tử này thân phận thấp hèn, không đủ để xếp vào hàng cửu phẩm, dù được Hoàng thượng vừa mắt sủng hạnh thì cùng lắm cũng chỉ được phong làm Đáp ứng hoặc Thường tại mà thôi; nhưng việc đời không gì là tuyệt đối, xưa giờ không thiếu những trường hợp ngoại lệ, ví như Đức phi, bà ấy cũng xuất thân từ một quan nữ tử, vậy mà từng bước từng bước một, đến hôm nay đã an vị ở hàng Tứ phi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.