Edit: Ớt Hiểm
Tháng Chín, tháng cuối cùng của mùa Thu, hết tháng này là Đông tới. Đồng Giai thị thường xuyên tới Tịnh Tư cư mang theo cả đống trân phẩm được Dận Chân ban thưởng. Có lẽ vì đa phần nữ nhân trong phủ không ai thích nàng, nên lúc nào nàng cũng căng thẳng, giống hệt một chú nai con dễ bị giật mình, với lại, hình như sức khỏe của Đồng Giai thị cũng không được tốt cho lắm, có lần nàng ở bên ngoài ho khan, gọi nàng vào nhưng nàng không chịu, sợ sẽ lây bệnh cảm cho Lăng Nhã.
Mặc dù Lăng Nhã không mấy thích nàng, nhưng lòng dạ cũng chẳng phải sắt đá, dần dà cũng chịu nói chuyện thêm mấy câu, chỉ tiến triển một chút vậy thôi mà đã khiến Đồng Giai thị mừng đến phát khóc, thái độ càng thêm ân cần cẩn trọng.
Hôm đó, từ sáng sớm đã có mưa thu, còn kèm theo gió nhẹ khiến những hạt mưa xiêu vẹo, Dung Viễn đi từ trong cung tới Ung Quận vương phủ, dù có che dù nhưng vẫn bị mưa tạt ướt. Vừa vào Tịnh Tư cư đã nhận lấy khăn mềm Thủy Tú đưa, lau mặt qua loa xong liền lấy đệm ra, bắt đầu bắt mạch cho Lăng Nhã, Qua Nhĩ Giai thị tới sớm hơn Dung Viễn một chút, đang ngồi gần đó.
Một lát sau Dung Viễn mới thu tay, cúi đầu nghĩ ngợi gì đó, lâu lắm mới ngước lên hỏi Lăng Nhã: “Gần đây nhất Lăng phúc tấn cảm thấy cơ thể mình thế nào, có khó chịu ở đâu không?”
Nghe Dung Viễn hỏi vậy Lăng Nhã lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, nghĩ kỹ một chút rồi mời trả lời: “Mấy ngày gần đây bắt đầu thấy đau lưng, bụng đôi khi bị trì nặng, Từ Thái y, hài tử có chuyện gì sao?”
Dung Viễn nhíu chặt mày, nét mặt nghiêm trọng: “Mạch tượng của Lăng phúc tấn còn kém hơn so với mấy ngày trước nữa, thuốc dưỡng thai mà vi thần đã kê hình như không có chút hiệu quả nào.”
Dù đã đoán trước nhưng khi nghe chính miệng Dung Viễn khẳng định, Lăng Nhã vẫn giật nẩy người, vội vã hỏi: “Tại sao lại như vậy? Mấy hôm nay ta đều nghe lời ngài dặn, cố gắng ổn định tâm trạng, không lo không buồn, thuốc dưỡng thai cũng uống đều đặn đúng giờ.”
“Vi thần nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao.” Trầm ngâm một lúc, Dung Viễn lại nói: “Phúc tấn xuất hiện tình trạng này, nguyên nhân lớn nhất chính là ngửi phải xạ hương, có thể dẫn đến sảy thai, nhưng vi thần đã kiểm tra toàn bộ đồ dùng ở Tịnh Tư cư rồi, không phát hiện được xạ hương, thật sự không hiểu nổi...”
Qua Nhĩ Giai thị gảy gảy móng tay, tỏ vẻ chẳng quan tâm nhiều: “Nếu vậy thì... Có khi nào là hoa hồng hay không? Dù sao phòng bếp cũng nhiều người ra vào phức tạp, không thiếu người lén lút bỏ thuốc vào thức ăn, trước đây Diệp thị cũng vì uống phải hoa hồng mới suýt sảy thai đó.”
Thủy Tú đứng hầu bên cạnh liền lên tiếng: “Mỗi ngày chủ tử ăn gì uống gì đều có Tiểu Lộ Tử và Thủy Nguyệt nhìn chằm chằm từ phòng bếp tới Tịnh Tư cư, chắc chắn không có cơ hội cho ai động tay động chân đâu.”
Dung Viễn cũng nói thêm: “Dược tính của hoa hồng rất mạnh, nêu hạ trong thức ăn thì tới hôm nay không chỉ có đau lưng trì bụng như vậy đâu, vi thần vẫn nghĩ là xạ hương, nhưng xạ hương này rốt cuộc ở đâu ra thì vi thần không nghĩ nổi; nếu không nhanh chóng tìm được nguyên nhân, e là...”
Hắn không nói tiếp, nhưng mọi người ai cũng thầm hiểu, cơ thể Lăng Nhã run nhẹ, mặc kệ thân phận, níu chặt lấy tay áo Dung Viễn, nói như xin: “Nhất định đừng để hài tử có chuyện gì, huynh hãy tìm mọi cách giữ lại nó, nhất định phải giữ được.”
Nếu hài tử không còn...
Lăng Nhã không dám tưởng tượng tiếp, càng nghĩ, nàng sợ mình sẽ phát điên.
Một khắc này, tim Dung Viễn bỗng nhói đau, hắn vẫn không phân biệt được, Lăng Nhã là đang lo lắng cho hài tử của nàng, hay là... đang lo lắng cho hài tử của nàng và Dận Chân...
Hắn nhắm mắt lại, nuốt đau thương xuống cổ, nhẹ nhàng trấn an Lăng Nhã: “Lăng phúc tấn yên tâm, vi thần nhất định có thể giúp người giữ được đứa nhỏ này. Với lại, người cố nhớ xem gần đây có gặp cái gì khác thường hay tiếp xúc với ai nhiều nhất không, có thể nguyên nhân nằm ở đó cũng không chừng.”
Na Lạp thị không tránh khỏi hiềm nghi lớn nhất, nhưng ngoài việc sớm tối thỉnh an ra, Lăng Nhã cũng chưa từng tiếp xúc quá nhiều, huống hồ chi nàng luôn luôn đề phòng, tới Hàm Nguyên cư không ăn không uống bất cứ thứ gì, cơ hội xuống tay vốn là không có. Về phần... Lăng Nhã liếc ánh mắt phức tạp qua nhìn Qua Nhĩ Giai thị, nói như dò hỏi: “Tỷ tỷ từng nói chỉ cần Từ Thái y giúp ngươi giải độc, ngươi sẽ bảo hộ ta và hài tử mười tháng bình an, xem ra hiện tại tỷ tỷ đã nuốt lời rồi.”
Qua Nhĩ Giai thị cũng chẳng vội vàng gì, chỉ cong miệng nhỏ lên nói: “Thứ nhất, tới tận hôm nay Từ Thái y vẫn chưa giải được Nhiễm tâm độc cho ta; thứ hai, muội muội vẫn chưa xảy ra chuyện gì, giờ mà nói là nuốt lời, hình như còn hơi sớm.” Nàng đặt chén trà xuống bàn, ngước mắt lên gằn: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng chuyện này thật sự không liên quan tới ta, tin cũng được, không tin cũng không sao, ta chỉ nói vậy thôi.”
Dứt lời này, Qua Nhĩ Giai thị cũng không lên tiếng nữa, khiến Lăng Nhã mập mờ không rõ thật hư, bỗng nhiên Thủy Tú lên tiếng: “Chủ tử, gần đây Đồng phúc tấn thường xuyên lui tới chỗ chúng ta, còn hay mang theo lễ vật nữa, nô tỳ nhớ rõ lần trước nàng ta đưa tới một bức Quan Âm tống tử, chủ tử vừa thấy đã thích ngay, liền lệnh cất vào kho, có khi nào trong đó có gì không?”
Dung Viễn vội bảo Thủy Tú lập tức đưa bức tranh đó tới, sau khi kiểm tra tỉ mỉ từ trên xuống dưới một lần, vẫn không phát hiện có gì bất thường, bức tranh này tuy có mùi, nhưng hoàn toàn không phải là xạ hương.
“Đây cũng không phải kia cũng không phải, vậy rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?” Lăng Nhã chụp mạnh lấy cạnh bàn, tâm tình rối loạn, nếu cho nàng biết ai là người mưu hại hài tử của mình, nàng nhất định sẽ lấy mạng người đó.
Đây là lần đầu tiên Lăng Nhã oán hận và muốn giết một người tới mức này.
Dung Viễn cân nhắc đắn đo kê tiếp một phương thuốc an thai, tăng thêm vài vị dược, tuy chỉ trị ngọn chưa thể trị gốc, nhưng ít ra cũng an ổn được vài ngày, cho hắn thời gian nghĩ cách, lúc Dung Viễn thu gom hòm thuốc chuẩn bị ra về thì A Ý hớt ha hớt hải chạy vào, vừa hành lễ vừa nói: “Chủ tử, ca ca của nô tỳ tới, nói là muốn gặp Từ Thái y.”
Cẩu Nhi? Hắn không ở bên cạnh hầu hạ Dận Chân, tới đây làm gì, lại còn muốn gặp Dung Viễn?”
“Cho vào đi.” Lăng Nhã dứt lời chưa lâu thì đã thấy Cẩu Nhi mặt mày căng thẳng tiến vào, hành lễ với nàng và Qua Nhĩ Giai thị: “Tứ gia biết Từ Thái y đang ở chỗ Lăng phúc tấn nên cố tình bảo nô tài tới đây mời Từ Thái y qua đó một chuyến.”
“Tứ gia bệnh sao?” Lăng Nhã lo lắng hỏi.
“Không phải Tứ gia, là Hoằng Thời A ca.” Cẩu Nhi đứng lên nói tiếp: “Vừa rồi nha đầu bên cạnh Diệp phúc tấn tới cầu kiến Tứ gia, nói Hoằng Thời A ca đột nhiên phát sốt, toàn thân nóng như lò than, lại còn nôn ói tới ngất đi. Tứ gia đã qua đó rồi, sực nhớ mỗi ngày Từ Thái y đều tới thỉnh mạch cho Lăng phúc tấn vào giờ này, nên sai nô tài lập tức qua mời.”
Nghe liên quan tới tính mạng, Lăng Nhã không dám chậm trễ, bảo Dung Viễn nhanh đi, sau đó thấy không yên tâm, liền bảo Lý Vệ tới Lưu Vân các hỏi thăm, có tin tức gì thì trở về hồi bẩm.
Qua Nhĩ Giai thị rảnh rỗi không có gì làm nên một hai đòi ở lại Tịnh Tư cư đợi Lý Vệ trở về, sẵn nắm bệnh tình của Hoằng Thời luôn. Nhưng Lý Vệ đi lâu vậy mà vẫn chưa quay lại, mà bên ngoài bắt đầu ồn ào hẳn lên, thỉnh thoảng có người vội vội vàng vàng chạy tới chạy lui, khiến người nào người nấy đều căng thẳng.
Đợi một mạch tới tận đêm Lý Vệ mới về, vừa bước vào phòng, nét mặt hắn đã vô cùng nghiêm trọng: “Chủ tử, có chuyện rồi, Hoằng Thời A ca mắc phải bệnh đậu mùa.”