Hôm sau, khi vừa hạ triều, Dận Chân đang định đến Viên Minh viên thì thấy Dận Tường trong cung đi ra, hắn nhìn Dận Chân cợt nhả: “Tứ ca, tính đi thăm tiểu tẩu tử hả?”
Dận Chân liếc hắn: “Tin tức của đệ cũng nhanh thật, mới đó đã biết ta đưa Lăng Nhã tới Viên Minh viên, sao, muốn đi cùng sao?”
Dận Tường xoa xoa tay, làm bộ nói: “Tính không đi, nhưng Tứ ca nhiệt tình quá nên đệ cũng nể mặt, nhân tiện xem thử hoa viên đó tu sửa thế nào luôn.” Viên Minh viên mới được sửa sang lại gần đây, vừa hoàn thành thì Khang Hi đã ban cho Dận Chân, nên chưa ai được thấy.
“Còn giả vờ giả vịt.” Dận Chân dở khóc dở cười, vỗ vào gáy của Dận Tường: “Không muốn đi thì đừng đi, không ai ép đệ.” Dứt lời, Dận Chân vén áo nhảy lên lưng ngựa, Liệt Phong hí dài rồi phóng đi, để lại những vệt nắng dài rơi rớt sau lưng.
“Tứ ca, đợi đệ với.” Thấy Dận Chân không thèm đợi mình, Dận Tường cũng vội vã nhảy lên ngựa, vung roi thúc ngựa đuổi theo. Khi đã bắt kịp được, hắn mới nhướn mày: “Tứ ca, lâu rồi chúng ta không đua ngựa, chi bằng giờ đua xem ai tới Viên Minh viên trước.”
“Được.” Dận Chân trả lời ngắn gọn rồi thúc ngựa phóng lên. Sau khi ra khỏi cổng thành, hai con ngựa liền tăng tốc, một trắng, một đen phi hết tốc lực, ai nhìn vào cũng chỉ thấy như một cơn gió xẹt qua, không rõ hình hài.
Cứ ngươi truy ta đuổi như thế, chỉ nửa canh giờ đã tới Viên Minh viên, cuối cùng, Liệt Phong vẫn nhanh hơn một bước, Hắc Châu của Dận Tường chỉ tới sau đúng một giây.
Ngư nhảy Diên phi là một trong hai mươi bốn tòa của Viên Minh viên, nằm ở cổng Bắc, đây là một tòa nhà hình vuông, gồm có hai tầng, hạ tầng có năm gian quay đều bốn hướng, thượng tầng có ba gian, mặt trước hướng thủy, mặt sau có tám cửa sổ mở, cảnh sắc thôn dã điền viên. Phía dưới là dòng suối uốn lượn, cá lội tung tăng, hai bên bờ, cò trắng đậu khắp nơi, tràn đầy sức sống.
Lăng Nhã đứng trên một cây cầu nhỏ được lát đá xanh, nàng đang cho cá ăn, mỗi lần thức ăn rơi xuống, cả đàn cá sẽ kéo tới tranh giành.
Lăng Nhã không biết những con cá này có đang vui vẻ hay không, vì nàng không phải là chúng, nhưng nàng biết, thế giới của chúng không có âm mưu, không có tranh đoạt quyền lợi.
Mặc Ngọc ngồi xổm trên cầu, vừa thấy cá bơi qua liền đưa tay ra nghịch, dưới ánh mặt trời, nước trở nên ấm áp, mấy con cá thấy động liền giật mình chạy trốn, có con tránh kịp, có con va phải ngón tay của Mặc Ngọc, hoảng sợ búng đuôi làm nước văng tung tóe, lung linh lấp lánh như những ngôi sao trong suốt.
“Tiểu Mặc Ngọc.” Mặc Ngọc đang cười híp mắt, bất chợt sau lưng có tiếng gọi vang lên, nàng giật mình đến thiếu chút là cắm đầu xuống suối, cũng may có người kéo lại. Nàng quay đầu nhìn, Dận Tường, là Dận Tường đang cười rạng rỡ nhìn nàng.
“Ngài… ngài… ngài…” Không biết là do hoảng sợ hay vì thấy Dận Tường nên quá ngạc nhiên mà Mặc Ngọc vuốt ngực nói tới nửa ngày vẫn chưa thành tiếng.
“Sao? Sao nhìn thấy gia lại kích động như vậy? Nói không ra hơi luôn kìa.” Dận Tường theo thói quen, đưa tay búng lên trán nàng một cái, thấy Mặc Ngọc giận đến rụt cổ nhíu mày, hắn khoái chí cười to thành tiếng. Không hiểu tại sao mỗi lúc trêu Mặc Ngọc, hắn cảm thấy thật sự thoải mái.
Nụ cười vô tư của hắn khiến Mặc Ngọc tâm tư bấn loạn, hai má đỏ bừng như lửa đốt, nàng vội quay đi, khẽ gắt: “Thập Tam gia xuất hiện bất thình lình như vậy, nô tỳ muốn không kích động cũng khó.” Nói tới đây, nàng bỗng sực nhớ: “Thập Tam gia ra khỏi Tông Nhân phủ hồi nào?”
“Cũng được hai ngày rồi.” Dận Tường trả lời không câu nệ, thoáng thấy gương mặt đỏ bừng của Mặc Ngọc, hắn hỏi nhỏ: “À đúng rồi, ngươi có thể nói cho gia ta biết, tại sao lần trước ngươi bỏ đi vậy không, lại còn nổi giận đùng đùng nữa, làm như gia ta trêu chọc gì ngươi không bằng?”
“Dạ đâu có.” Mặc Ngọc thầm giật mình, nói đại: “Tại nô tỳ sợ có người vào bất ngờ sẽ phát hiện ra nô tỳ.” Ngừng một chút, nàng lại hỏi, giọng đầy mong đợi: “Thập Tam gia đã mang đôi giày đó chưa?”
“Nè.” Dận Tường nhấc chân lên rồi xoay một vòng trước mặt Mặc Ngọc: “Chẳng phải ta đang mang đây sao? Vừa khít, đế cũng êm, tay nghề của tiểu tẩu tử quả là không chê vào đâu được.”
Đôi giày đó là mình may mà, chịu thôi, ai bảo lúc đó mình lừa hắn, nói là của chủ tử. Mặc Ngọc đành trả lời: “Vậy để nô tỳ nhờ chủ tử may cho ngài thêm mấy đôi.”
Lăng Nhã cũng đã thấy Dận Chân đang từ từ bước lên cầu, ánh nắng ngày xuân phủ xuống triều phục trên người hắn, sáng tựa hào quang, làm nàng chói mắt. Nụ cười nở nhẹ trên môi, nàng nhẹ nhàng với tay ra: “Tứ gia.”
Nắm lấy tay nhau, hệt như trước đây, mà cũng có thể là, còn hơn trước…
“Tự dưng thấy nhớ nàng, nên muốn tới thăm nàng.” Dận Chân đưa tay cài lên tóc của Lăng Nhã đóa ngọc lan vừa mới hái. Dù đã ra khỏi biệt viện, nhưng nàng vẫn ăn mặc rất mộc mạc, một bộ y phục màu xanh nhạt, tà áo thêu mấy đóa hải đường nhỏ xíu, lác đác lưa thưa, mái tóc chỉ chải rất bình thường, không có trâm cài đá quý. “Sao rồi, nàng đã khỏe hơn chưa?”
“Dạ rồi”. Lăng Nhã rải hết thức ăn cho cá, phủi phủi tay, tính sờ lên đóa ngọc lan trên tóc, nhưng lại bị mùi tanh làm cho khựng lại. Dận Chân thấy vậy liền kéo Lăng Nhã tới bên kia cầu, vốc nước rửa sạch mùi tanh trên tay nàng, sau đó còn nhẹ nhàng lấy khăn lau.
‘Khăn này…” Ánh mắt Lăng Nhã chợt động, nàng nhìn kỹ lại, đúng là chiếc khăn mình đang thêu dở, chữ ‘phúc’ còn chưa hoàn thành, viền khăn thì đứt đoạn. Nàng nhớ, khi nàng rời đi, chiếc khăn này cùng mấy cái tiểu y vẫn còn nằm trên bàn. “Tứ gia đã đến Tịnh Tư cư?”
“Ừ.” Dận Chân ‘ừ’ rất nhẹ, đoạn nhét chiếc khăn vào tay Lăng Nhã, môi mỏng hắn cong lên: “Nếu đã khỏe rồi thì giúp ta hoàn thành chiếc khăn này đi, dù sao cũng không nên để ta dùng một cái khăn thêu lở dở như vậy, lần trước ta đã bị lão Thập Tam cười cho một trận.”
Thấy đồ vật của mình được hắn trân trọng mang theo, Lăng Nhã vô cùng cảm động, nhưng ngoài miệng lại từ chối: “Tứ gia muốn có khăn đẹp cũng đâu phải chuyện khó gì, trong phủ có biết bao nữ nhân mong mong đợi đợi được dâng khăn cho Tứ gia, khi nào mới tới lượt thiếp thân.”
“Nhã nhi của ta đang ghen đó sao?” Nhìn thấy bộ dạng trẻ con của nàng, không hiểu sao tâm tình Dận Chân cực kỳ thoải mái, ánh mắt cũng hiện ý cười.
“Đâu có.” Lăng Nhã bị hắn chọc tới đỏ mặt, nàng khẽ gắt: “Bên cạnh Tứ gia nhiều nữ nhân như vậy, thiếp thân có ghen tới chết cũng không xuể.”