Edit: Ớt Hiểm
Vào ngày bảy tháng hai, khi Lăng Nhã đang trò chuyện với Ôn Như Ngôn ở trong phòng thì Mặc Ngọc chạy đến, vẻ mặt bí hiểm khom người nói: “Khởi bẩm cô nương, Cao quản gia đến, nói là muốn thỉnh an ngài.”
Cao quản gia? Lăng Nhã và Ôn Như Ngôn nhìn nhau kinh ngạc. Cao Phúc là tổng quản trong phủ, lại là người được Dận Chân rất tín nhiệm, ngay cả phúc tấn còn khách khí với hắn, sao bây giờ lại đi đến đây thỉnh an? Thật khó hiểu.
Người cũng đã tới rồi, từ chối cũng không tiện, Lăng Nhã sửa sang lại y phục rồi phất tay ý bảo Mặc Ngọc cho hắn vào. Chẳng bao lâu, Mặc Ngọc dắt một nam nhân hơi đứng tuổi đến, đúng là người mà Lăng Nhã đã gặp đầu tiên khi vừa vào phủ Bối lặc, Cao Phúc.
“Nô tài thỉnh an Lăng cách cách, thỉnh an Ôn cách cách, hai vị cách cách cát tường.” Cao Phúc mặt đầy tươi cười hành lễ.
“Không dám, mời Cao quản gia đứng lên.” Nhận lễ xong Lăng Nhã quay qua nói với Mặc Ngọc: “Còn không mau mời Cao quản gia ngồi.”
Cao Phúc tạ ơn, vừa ngồi xuống ghế liền nghe Ôn Như Ngôn cười như không cười, nói: “Cao quản gia là người luôn luôn bận rộn, thường ngày muốn gặp cũng không gặp được, nôm nay gió thổi hướng nào mà lại đưa ngày đến tận đây?”
Cao Phúc vội vàng đứng dậy, cười xởi lởi: “Cách cách nói đùa rồi, trong lòng nô tài lúc nào cũng nghĩ đến hai vị cách cách, nhưng mấy việc vặt vãnh quấn lấy nô tài, hôm nay vừa rảnh rỗi một chút là lập tức đến đây ngay, ngàn lần mong hai vị cách cách chớ trách.”
Khóe môi Ôn Như Ngôn hơi cong lên, vuốt vuốt phong mao trên cổ tay áo, chỉ cười mà không nói gì. Hạ nhân trong phủ này đều tinh ranh như nhau, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, tin họ ba phần là đã nhiều lắm rồi, chứ đừng nói chi tới sự chân thành.
“Không biết hôm nay Cao quản gia tới đây là có chuyện gì?” Vô sự bất đăng tam bảo điện*, Lăng Nhã không tin là hắn đến chỗ này chỉ để thỉnh an.
(* Vô sự bất đăng tam bảo điện: Không có việc gì thì không đến tòa Tam bảo, ý nói không có việc gì thì không đến chỗ này làm gì.)
Cao Phúc cười đáp: “Đúng là không gì có thể qua mắt được Lăng cách cách, hôm nay nô tài tới đây đặc biệt mời người chuyển tới Tịnh Tư cư.” Khuôn mặt của Cao Phúc vừa trắng lại vừa mập, lúc cười ngũ quan nhăn nheo nhìn giống hệt như cái bánh bao: “Mấy ngày trước Bối lặc gia bảo nô tài dọn dẹp lại Tịnh Tư cư để Lăng cách cách dọn vào, đây là chuyện chưa từng xảy ra trong phủ chúng ta. Vì vậy nô tài vừa dọn dẹp xong liền vội đến đâybáo tin tốt lành này với người.”
Trong phủ Bối lặc, Tịnh Tư cư không phải là nơi ở tốt nhất, nhưng dĩ nhiên là tốt hơn Lãm Nguyệt cư. Tịnh Tư cư thanh tịnh tao nhã, lại còn riêng biệt, so với chỗ ở của vài vị thứ phúc tấn có khi còn tốt hơn. Nếu Dận Chân đã ban nơi này cho một mình Lăng cách cách, có thể thấy rằng nàng ta cũng có chỗ đứng trong lòng Dận Chân. Cao Phúc là người lanh trí, dĩ nhiên hiểu rõ, nên đích thân mình đến đây, bày tỏ thái độ cực kỳ kính cẩn, không dám chậm trễ.
Dận Chân chưa bao giờ đề cập đến việc này với Lăng Nhã, nên vừa nghe Cao Phúc nói xong thì nàng ngạc nhiên tới mức không nói nên lời. Vẫn là Ôn Như Ngôn bình tĩnh hơn, thật sự vui mừng, khẽ cười nói với Lăng Nhã: “Lúc nãy còn đang thắc mắc sao cây Hoàng ngọc lan trong viện mới tháng hai mà đã ra hoa, thì ra đó là điềm lành, chúc mừng muội muội chuyển đến Tịnh Tư cư.”
“Nhưng say này lại không được gặp tỷ tỷ thường xuyên như hiện giờ nữa.” Kinh ngạc ban đầu cũng đã tan đi, trong lời nói của Lăng Nhã có chút mất mát.
“Nha đầu ngốc, chỉ là ở Đông viện thôi, đâu phải trời Nam đất Bắc, tỷ muội chúng ta muốn gặp nhau lúc nào mà chẳng được.” Ôn Như Ngôn nắm lấy tay Lăng Nhã an ủi, nói tiếp: “Ta giúp muội thu dọn đồ đạc rồi dọn qua liền đi, tránh để Cao quản gia đợi lâu.”
Lăng Nhã gật đầu, cùng nhau thu dọn một số vật dụng cá nhân rồi đưa cho Mặc Ngọc. Trong lúc Cao Phúc mở cửa đi ra ngoài, Ôn Như Ngôn ghé sát vào tai Lăng Nhã nói thật nhanh: “Hiện tại muội chưa thị tẩm mà Bối lặc gia đã ân sủng như thế, nhất định có rất nhiều người ghen ghét, thậm chí còn xem muội là cái gai trong mắt, mọi sự muội phải thật cẩn thận.”
“Muội biết.” Nàng quay đầu lại thấy Ôn Như Ngôn đang cười dịu dàng, như hoa nở trong nước, vô cùng an tĩnh. Một bước bước ra khỏi nơi này thì cũng đã chẳng còn đường lùi, bất luận con đường phía trước bằng phẳng hay nhấp nhô, nàng cũng phải bước tiếp.
Tịnh Tư cư là một viện có sân riêng, trong sân có vài cái núi giả trồng không ít cây cối. Trải qua một mùa đông lạnh giá, đợi đến khi xuân đến, thời tiết ấm dần lên thì mầm non bắt đầu trổ ra, xanh ngát một màu nhìn rất tươi mát.
Thùy hoa môn mở ra chính là đại sảnh, bàn ghế ở đây đều được làm từ gỗ Lê thượng hạng, trên tường treo một bức tranh chữ ‘Tịnh’ thật lớn, nét bút rồng bay phượng múa, tựa như nước chảy mây trôi, phong thái bất phàm, nhìn xuống dưới chân trang, là Khang Hi đích thân ngự bút.
(*Thùy hoa môn: là một kiểu cửa trong kiến trúc thời xưa, trên có mái, bốn góc có bốn trụ lửng, trên đỉnh trụ trạm trổ sơn màu.)
Đợi khi Lăng Nhã đã yên vị trên chiếc ghế chạm trổ hoa văn, Cao Phúc dẫn thêm bốn người đến, hành lễ: “Cô nương, đây là hạ nhân phụ trách Tịnh Tư cư, người xem xem có vừa mắt không, nếu ng không thích, nô tài liền đổi người khác tới cho người.”
Bốn người kia tuổi tác cũng không lớn, nghe Cao Phúc nói xong thì hành lễ theo thứ tự, khai báo tên họ, lần lượt là Thủy Tú, Thủy Nguyệt, Tiểu Lộ Tử và Tiểu Tràng Tử. Trong đó Tiểu Thường Tử hơi bị lắp, nói chuyện không được trôi chảy, nhưng nhìn hắn rất hiền lành.
Nghe xong cái tên cuối cùng, Mặc Ngọc nhịn không được liền phì cười, nói nhỏ: “Tiểu tràng tử ư, còn ta là đại tràng tử đây*.”
(*Tiểu tràng, đại tràng: ruột non, ruột già.)
Tiểu Tràng Tử vuốt vuốt cái cằm nhẵn nhụi rồi cười nắc nẻ, đây không phải là lần đầu tiên hắn bị người khác nói như vậy, Lăng Nhã cười mắng Mặc Ngọc, bảo nàng không được nói bậy. Ngay sau đó quay qua Cao Phúc đang chờ đợi, nói: “Ta thấy bốn người này khá ổn, để bọn họ ở lại đây hầu hạ đi.”
“Dạ, nếu Lăng cách cách không còn gì sao bảo thì nô tài xin cáo lui trước. Cách cách có thiếu hay cần gì thì cứ cho người tới báo với nô tài, nô tài nhất định dốc sức an bài thật tốt.” Cao Phúc nói.
“Làm phiền Cao quản gia rồi.” Lăng Nhã mỉm cười nháy mắt ra hiệu cho Mặc Ngọc: “Giúp ta tiễn Cao quản gia ra ngoài.”
Mặc Ngọc dạ một tiếng, ra khỏi viện rồi mới kín đáo nhét một thỏi bạc vào tay Cao Phúc: “Đây là chút tâm ý của cô nương, ngài nhất định phải nhận lấy, nếu không cô nương lại trách phạt nô tỳ.” Cao Phúc nói không dám, nhưng vì Mặc Ngọc quá kiên trì nên cuối cùng cũng nhận.
Mặc Ngọc quay lại đại sảnh, đúng lúc Lăng Nhã đang hỏi thăm hoàn cảnh của bốn người kia. Ngoại trừ Tiểu Tràng Tử được mua về sau trận lũ ở Hoàng Hà vào năm ngoái, ba người còn lại đều do nô tài trong phủ Bối lặc sinh ra.
Vừa hỏi được vài câu thì nghe một tiếng hô lớn từ bên ngoài: “Thỉnh Lăng cách cách nhận ban thưởng đích phúc tấn.”
Đích phúc tấn? Lăng Nhã ồ lên ngạc nhiên, vào phủ Bối lặc bấy lâu nhưng nàng chưa từng gặp qua vị đích phúc tấn này, chứ đừng nói chi tới tiếp xúc. Chỉ nghe người khác kể, đích phúc tấn là người nhân hậu, tiếc rằng mấy năm trước vì khó sinh nên cơ thể yếu đi, thường xuyên tịnh dưỡng trong phòng.
Lăng Nhã vội vàng chỉnh lại y phục rồi bước nhanh ra sân viện, thấy nhiều người đã đứng sẵn ở đó, trong tay họ là những hộp gấm, những cây tơ lụa gấm vóc…
“Lăng Nhã nhận ban thưởng của đích phúc tấn.” Lăng Nhã quỳ xuống hành đại lễ, người dẫn đầu đám người đó bước lên, mở ra một danh thiếp màu đỏ chữ vàng, đọc lớn: “Một đôi vòng tay Long phượng, một đôi Như ý bạch ngọc nạm tử tinh, một chuỗi vòng Phỉ thúy, một cái ghế Bạch ngọc, cùng mười xấp tơ lụa Điền hoa, năm xấp gấm trắng, năm cuộn sa tanh.”
Mỗi câu xướng của hắn là có một người tiến lên giao đồ vật đang cầm trên tay cho mấy người Tiểu Lộ Tử. Đọc xong hết, hắn cuốn danh thiếp lại rồi đưa cho Lăng Nhã vẫn đang quỳ nãy giờ, nói vài câu khách khí sau đó dẫn người rời đi.
Mấy người này vừa đi, lại có mấy người khác ôm lễ vật tiến vào.
“Thỉnh Lăng cách cách nhận ban thưởng của Niên phúc tấn.”
“Thỉnh Lăng cách cách nhận ban thưởng của Lý phúc tấn.”
“Thỉnh Lăng cách cách nhận ban thưởng của Qua Nhĩ Giai phúc tấn.”
…
Người ra người vào Tịnh Tư cư cả một ngày, liên tục không ngừng, ngoài ban thưởng của đích phúc tấn và hai vị trắc phúc tấn ra còn có ban thưởng của các vị thứ phúc tấn, nhiều đến nỗi mấy người Mặc Ngọc hoa cả mắt. Trong số đó, ban thưởng của Niên phúc tấn là phong phú nhất, đặc biệt là bức tranh Phúc thọ như ý kiểu dáng tao nhã, một trăm viên bạch ngọc kết thành chín đóa hoa mẫu đơn cực kỳ sinh động, sắc ngọc sáng bóng, khảm rất nhiều loại đá quý, quả thật giá trị liên thành. Từ đó nhận thấy mức độ sủng ái của nàng ta ở trong phú, có vẻ còn vượt qua cả đích phúc tấn.
Trong các vị phúc tấn, chỉ thiếu ban thưởng của một vị, là người từng có xích mích với Lăng Nhã, Diệp phúc tấn.
Tịnh Tư cư vốn rộng rãi, nhưng vì đồ vật ban thưởng quá nhiều nên trở nên chật chội vô cùng, ở đại sảnh, ngay cả một chỗ chen chân cũng không có. Lăng Nhã thấy để đồ ban thưởng ở đây không phải là biện pháp tốt nên lệnh cho mấy người Tiểu Lộ Tử ghi chép lại toàn bộ rồi đưa đến căn phòng ở phía tây, hai căn phòng bên phải và bên trái chính điện để trống cũng hơi lãng phí, nên dùng làm khố phòng là tiện nhất.