Edit: Ớt Hiểm
Tiểu Tràng Tử hôn mê suốt năm ngày vẫn chưa tỉnh lại, vết thương bên ngoài thì đã khô, nhưng lục phủ ngũ tạng bị đánh tới tổn thương thì khó mà hồi phục. Thời gian càng dài thì hi vọng càng ngắn lại. Do thuốc không thể uống vào nên cuối cùng Tình Dung cũng đành phải buông tay, có lẽ, mạng của Tiểu Tràng Tử kết thúc tại đây.
Trong lúc mọi người đang thương tâm tuyệt vọng thì Tiểu Tràng Tử đột nhiên có khởi sắc, hắn đã có thể nuốt thuốc vào nên bệnh tình dần dần chuyển tốt. Ban đầu Tình Dung còn lo sợ là hồi quang phản chiếu, nhưng ba ngày sau thì Tiểu Tràng Tử tỉnh lại, vậy là đã dạo một vòng ở quỷ môn quan. Hôm đó, trên dưới Tịnh Tư cư đều reo hò nhảy nhót, canh cánh trong lòng Lăng Nhã bấy lâu cuối cùng cũng đã được gỡ xuống.
Tình Dung cũng nói với bọn họ, tuy rằng Tiểu Tràng Tử giữ được mạng nhưng một trăm đại bản kia đã để lại di chứng trong cơ thể của hắn, sức khỏe không còn được như trước đây nữa, chưa kể vào mỗi mùa mưa, hắn sẽ bị đau nhức khó chịu, như có ngàn vạn con kiến bò trong xương cốt.
Lăng Nhã đích thân nói chuyện này với Tiểu Tràng Tử, khi nghe được, thần sắc của hắn lập tức trầm xuống, nhưng trong chốc lát lại tươi cười: “Nô tài có thể giữ được mạng này đã là đại hạnh trong bất hạnh rồi, khó chịu một chút thì có đáng gì đâu.”
Mặc Ngọc đỡ hắn ngồi dậy, lấy một miếng đệm mền cho hắn tựa đầu. Lăng Nhã một thân y phục màu xanh nhạt ngồi xuống mép giường, ân cần nói với hắn: “Ngày đó nếu không có ngươi đứng ra nhận tội thì hiện tại người nằm trên giường này ắt hẳn là ta, ngươi có trách ta hôm đó đã đánh ngươi mấy bạt tai không?”
Tiểu Tràng Tử vội vã lắc đầu: “Cô nương cũng bất đắc dĩ mới làm như vậy, nếu không thì Niên thị cũng đâu dễ dàng buông tha cho cô nương.”
“Haizz, khiến ngươi chịu thiệt thòi rồi.” Lăng Nhã áy náy thở dai, nói: “Sau này ta nhất định nghĩ cách để chữa khỏi cho ngươi.”
“Nô tài biết cô nương đau lòng cho nô tài, nhưng mọi chuyện đều do nô tài cam tâm tình nguyện.” Tiểu Tràng Tử nhúc nhích, vết thương bị động khiến hắn đau đến trợn mắt, sau khi hít vào để giảm bớt đau, hắn mới nhìn vẻ mặt khẩn trương của Tiểu Lộ Tử, nói: “Nếu hôm đó nô tài không làm vậy thì Tiểu Lộ Tử cũng sẽ đứng ra gánh tội mà thôi.”
“Sao… sao… ngươi biết… biết được?” Tiểu Lộ Tử kinh ngạc trợn tròn hai mắt, hắn chỉ nói lắp chứ không có ngốc, suy nghĩ một chút lập tức đã hiểu, kích động nói: “Ngươi… ngươi… ngươi vì… vì ta?”
Tiểu Tràng Tử bĩu môi: “Ngươi nghĩ rằng ta vì ngươi sao? Là ta sợ ngươi nói năng không rõ ràng càng làm cho Niên phúc tấn tức giận thêm mà thôi, lúc đó ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ được.”
“Còn… còn mạng… của… của ngươi thì… thì… không mất… mất sao?” Vành mắt của Tiểu Lộ Tử ửng đỏ, cố hết sức nói cho xong những lời này.
“Ta không có giống ngươi, thân thể ta rắn chắc hơn ngươi nhiều. Với lại ngươi cũng đã từng cứu mạng ta, xem như lần này ta trả ơn cho ngươi đi. Lần sau nếu có xung phong làm anh hùng nữa thì cũng không có ai cứu ngươi đâu.” Hắn vừa mới tỉnh dậy nên nói bây nhiêu cũng đã thở hổn hển.
Ngày trước, lúc Tiểu Tràng Tử vừa vào phủ làm việc, một lần quét dọn không cẩn thận đã làm vỡ cái chặn giấy mà Dận Chân rất yêu thích, Cao quản gia tức giận nhốt hắt vào phòng củi rồi khóa lại để trừng phạt. Giam giữ xong lại quên cho người đưa nước đưa cơm tới, lúc Cao quản gia sực nhớ tới thì cũng đã bảy, tám ngày. Vốn nghĩ Tiểu Tràng Tử đã cầm chắc cái chết nên Cao Phúc gọi người chuẩn bị nhặt xác hắn. Nhưng không ngờ lúc lôi ra, hắn chỉ suy yếu một chút chứ không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi mấy ngày lại khỏe như trâu như hổ.
Dĩ nhiên không phải là do Tiểu Tràng Tử lớn mạng, mà là có người không đành lòng nhìn hắn chết đói, lén lút đưa nước đưa cơm vào cho hắn. Người này chính là nô tài chuyên làm mấy việc lặt vặt trong phủ, Tiểu Lộ Tử. Những thứ Tiểu Tràng Tử ăn uống vào bụng là do Tiểu Lộ Tử cắt xén từ phần ăn của mình chia cho hắn. Từ đó về sau, Tiểu Tràng Tử luôn luôn chiếu cố tên nói lắp Tiểu Lộ Tử, cùng nhau sinh tồn trong quý phủ hoa lệ rộng lớn này.
Sau khi nghe xong, mấy người Lăng Nhã đều cảm thấy thổn thức, không nghĩ là trong chuyện này còn có ẩn tình. Hai người họ đều là người trọng tình trọng nghĩa, so với những người luôn miệng nói ‘Trung hiếu lễ nghĩ liêm sĩ’ nhưng khi đụng chuyện thì chỉ biết lo cho bản thân mình, thì hai người họ cao cả hơn nhiều.
“Đi theo ta khiến các ngươi chịu khổ rồi.” Lăng Nhã nhìn một lượt tất cả mọi người, rồi đột nhiên nói một câu cảm thán: “Ngày đó Niên phúc tấn làm nhục ta, nhưng ta lại bất lực, lại còn để cho Tiểu Tràng Tử gánh vác tội danh, ta thực sự vô dụng.”
Lời vừa dứt, mọi người không hẹn mà đồng loạt quỳ xuống, cho dù đang ở trên giường nhưng Tiểu Tràng Tử cũng gúi gập người: “Cô nương nói vậy thật sự là muốn giết chúng nô tài.”
Thủy Tú ngước đôi mắt trong suốt lên, gằn từng chữ: “Mắt của chúng nô tài không mù, cô nương là người thế nào trong lòng mỗi chúng nô tài đều rất rõ ràng. Nô tỳ, Thủy Nguyệt, Tiểu Tràng Tử, Tiểu Lộ Tử đã sớm nói với nhau, cả đời này chỉ muốn hầu hạ cô nương, cho dù là vinh hoa hay nghèo túng, cô nương vẫn luôn là chủ tử của chúng nô tài.”
“Được! Được! Được!” Nghe được những lời ý nghĩa chân thành này, nước mắt Lăng Nhã rơi lã chã, thốt liền ba chữ ‘Được’, sau đó nâng Thủy Tú bảo tất cả mọi người đứng lên, nức nở: “Ta sẽ không phụ lòng của các ngươi.”
“Di nương! Di nương!” Một bóng dáng không cao không thấp hấp tấp chạy vào, lao vào trong lòng Lăng Nhã, nói như khoe: “Người đoán xem ta mang cái gì tới đây?”
Lăng Nhã cười trìu mến, nói: “Cái mà Hoằng Huy mang tới nhất định là rất tốt, nhưng chính xác là cái gì thì di nương không đoán ra.”
Hoằng Huy che miệng cười bí hiểm, sau đó đưa đôi tay đang giấu sau lưng ra. Trong tay hắn là một cây nhân sâm lớn bằng cánh tay của một hài tử, còn nguyên cả rễ, vừa nhìn đã biết trên trăm năm tuổi, giá trị vạn kim.
“Cái này ta lấy từ trong khố phòng của ngạch nương, cho Tiểu Tràng Tử bổi bổ thân mình.” Hoằng Huy hào phóng đặt nhân sâm lên ngực của Tiểu Tràng Tử, còn Tiểu Tràng Tử thì hoảng đến mức liên tục xua tay không nhận: “Nô tài mạng hèn, làm sao dám dùng nhân sâm quý giá như vậy. Thế tử hãy mang về đi, tránh việc phúc tấn biết được sẽ trách tội thế tử ngài. Vả lại, dù không ăn nhân sâm thì nô tài cũng sẽ khỏe lại thôi mà.”
Hoằng Huy không thèm quan tâm, nói: “Sao mà giống được chứ, lần trước Tình Dung nói là ngươi phải ăn thật nhiều đồ bổ thì thân mình mới nhanh khỏe, chưa kể, ngạch nương cũng biết ta lấy sâm này rồi, người đâu có nói gì đâu.”
Tiểu Tràng Tử còn định từ chối thì Lăng Nhã đã nói: “Đây là tấm lòng của thế tử, ngươi nhận lấy đi, lát nữa kêu Thủy Tú cắt một miếng hầm thành canh nhân sâm, bồi bổ nguyên khí.”
Lăng Nhã đã nói như vậy, Tiểu Tràng Tử đành phải nhận lấy, quay sang Hoằng Huy ngàn ân vạn tạ. Sau khi Lăng Nhã dặn dò hắn nghỉ ngơi cho tốt thì dắt Hoằng Huy ra ngoài, mấy người Thủy Tú cũng rời đi, chỉ để Tiểu Lộ Tử ở lại chăm sóc.
Mùa này cảnh sắc tươi đẹp, gió xuân ấm áp thổi vào người cực kỳ thoải mái. Lăng Nhã tâm trạng ngổn ngang, chuyện của Nhung Cầu như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng nàng, rốt cuộc là Nhung Cầu bị ai độc chết, Niên thị? Mà cũng có thể là người khác? Nhưng đáng nghi nhất vẫn là Niên thị.
“Di nương!” Tiếng gọi của Hoằng Huy kéo Lăng Nhã trở về thực tại, nhìn xuống thấy ánh mắt của Hoằng Huy nhìn mình đầy mong đợi, Lăng Nhã liền hỏi: “Thế tử có chuyện gì?”
“Lần trước di nương nói nếu ta đọc thuộc ‘Hiếu kinh’ thì sẽ cho ta một bất ngờ, ta đã thuộc lâu rồi, rốt cuộc là bất ngờ gì?” Hoằng Huy đợi cái bất ngờ này cũng đã quá lâu, nhưng chuyện của Tiểu Tràng Tử khiến tâm tình của Lăng Nhã không đươc tốt nên hắn không dám hỏi tới, đến tận hôm nay thì không còn nhịn được nữa rồi.
“Con đó! Thật là ham vui.” Lăng Nhã đưa tay ngắt nhẹ mũi hắn: “Yên tâm đi, di nương nói thì nhất định sẽ làm, đã chuẩn bị xong lâu rồi. Mặc Ngọc, đi lấy vật đó đến đây.”