Edit: Ớt Hiểm
Hoằng Huy chết rồi? Tin tức này khiến Lăng Nhã choáng váng, đang đứng thì ngã mạnh vào ghế.
Sao như vậy được? Hoằng Huy sao lại chết được? Sáng nay hắn còn vui vẻ ríu rít nói muốn cùng nàng thả diều, sao chớp mắt đã không thấy nữa? Chuyện này thật hoang đường! Quá hoang đường!
Lăng Nhã bất ngờ chụp lấy tay của Thủy Tú, giống như chụp lấy một sợi rơm cứu mạng, mắt tràn đầy hi vọng, hỏi: “Thủy Tú, là ngươi nghe lầm phải không, thật ra thế tử không chết, cùng lắm chỉ ngất đi như Linh Tịch cách cách thôi, đúng không?”
Nàng nắm cánh tay đó thật chặt, móng tay bén nhọn xuyên qua lớp áo mỏng đâm vào da thịt của Thủy Tú, đau rất đau, nhưng lúc này Thủy Tú dường như không còn cảm giác, chỉ nhìn Lăng Nhã bằng một ánh mắt tràn ngập đau thương, ánh mắt đó khiến cho trái tim Lăng Nhã quặn thắt từng cơn.
“Thật sự không lầm?” Lăng Nhã khó khăn thốt ra từng tiếng, thanh âm trấm thấp tới mức nghe như không phải thốt ra từ miệng của nàng.
“Dạ.” Hai mắt của Thủy Tú đỏ bừng khi nói ra từ ‘dạ’ đơn giản này: “Lúc mọi người tìm thấy thế tử, thì đã không còn hơi thở.”
Những giọt nước nóng hổi không ngừng lăn trên hai gò má của Lăng Nhã, chảy vào trong miệng chua xót không tả nổi, hai chân nàng vô lực, từ từ khụy xuống, lẩm bẩm: “Là ta… là ta… là ta đã hại Hoằng Huy… Là do ta hại hắn.”
Mặc Ngọc ở phía sau vội đỡ lấy Lăng Nhã, nghẹn ngào khuyên: “Cô nương, người đừng nghĩ vậy, cô nương cũng đâu muốn thế tử chết, tất cả đều là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn mà thôi.”
“Không phải, là ta hại hắn, nếu ta chịu cùng hắn đi thả diều, hoặc trước đó ta không làm diều cho hắn, thì sẽ không có ngày hôm nay, Hoằng Huy sẽ không bị rơi xuống nước, lại càng không chết.” Lăng Nhã lắc đầu không ngừng, không ngăn được nước mắt. Nàng ngã ngồi trên đất, nước mắt nhỏ giọt xuống mu bàn tay, tim đau như thiêu như đốt.
“Cô nương, người không phải là thần tiên, sao biết được sẽ xảy ra chuyện gì? Mọi thứ đều là số mệnh đã định, thế tử nhất định phải có một kiếp này.” Tiểu Tràng Tử vịn vào bả vai của Tiểu Lộ Tử, từng bước từng bước lết vào, đứng trước đôi mắt vô thần của Lăng Nhã, nức nở: “Thế tử tâm địa thiện lương, nếu hắn trên trời có linh thiêng cũng không muốn nhìn thấy cô nương tự trách mình như vậy.”
“Hoằng Huy chỉ mới tám tuổi, Tiểu Tràng Tử à, Hoằng Huy chỉ có tám tuổi thôi, thiện lương như vậy, thiên chân như vậy, tại sao lại chết sớm? Ông trời đối với hắn như vậy là không công bằng!” Câu cuối cùng của Lăng Nhã chứa đầy oán hận, bộc phát bi thương.
Tiểu Tràng Tử nhìn thẳng vào mắt Lăng Nhã: “Năm nô tài mười tuổi, Hoàng Hà phát lũ, nhấn chìm toàn bộ đồng ruộng nhà cửa, hàng vạn hàng vạn người chết đuối. Lúc đó, nô tài chụp được một cây gỗ nên mới sống sót, nhưng những người khác thì không may mắn như nô tài, nếu không chết đuối thì cũng chết đói chết bệnh, trước mắt nô tài toàn là thi thể, ông trời đối với bọn họ có công bằng sao? Chưa kể trong bối lặc phủ này, nhi tử của Lý phúc tấn ba tuổi thì bị bệnh qua đời, nữ nhi của Tống phúc tấn chưa đầy tháng đã chết non; còn có Chu cách cách, một người thật tốt bụng, không hiểu sao lại chết bắt đắc kỳ tử, một xác hai mạng. Ông trời đối với bọn họ có công bằng sao? Cô nương, trên đời này có quá nhiều chuyện không công bằng, vận mệnh của thế tử như vậy, người có tự trách mình bao nhiêu đi nữa cũng không thay đổi được gì.”
Lăng Nhã chợt ngẩn người, không ngờ trong bối lặc phủ nhìn có vẻ bình yên này lại ẩn chứa nhiều chuyện như vậy, càng không biết Dận Chân đã từng có nhiều hơn một nhi một nữ. Vậy mà, hai hài tử còn sót lại dưới gối Dận Chân một thì đã chết, còn lại có sống được hay không vẫn còn chưa biết.
Lăng Nhã bỗng rùng mình, trong đầu hiện ra một suy đoán rợn người, cho dù biết suy đoán này của mình là hoang đường vô căn cứ, nhưng nàng không thể dứt ra được, nó cứ luẩn quẩn trong đầu. Ánh mắt Lăng Nhã u mê dừng lại trên người Tiểu Tràng Tử, bất động thật lâu mới rít từng chữ qua kẽ răng: “Thật sự là ngoài ý muốn sao?”
Tiểu Tràng Tử biến sắc, nhưng rất mau đã khôi phục lại vẻ trầm tĩnh, ngước mắt lên nói rất nhỏ: “Nô tài không biết, mà cô nương cũng đừng nghĩ nhiều, cô nương chỉ cần nhớ kỹ một điều, thế gian này không bao giờ có hai chữ ‘công bằng’.”
Không gian trở nên cực kỳ tĩnh lặng, ngoài tiếng thở ra thì không có thêm bất cứ tiếng động nào khác, lời nhắc nhở của Tiểu Tràng Tử làm cho Lăng Nhã lạnh băng, nàng vẫn luôn nghĩ rằng mình đã tường tận mọi chuyện, nhưng giờ xem ra nàng quá ấu trĩ rồi. Những gì xảy ra trong phủ bối lặc này thâm sâu hơn nàng nghĩ rất nhiều. Hôm nay, nếu không có Tiểu Tràng Tử cảnh tỉnh thì một ngày nào đó, nàng không cẩn thận bị quật ngã, đến mức không bò dậy được, cũng sẽ ngơ ngác chẳng hiểu tại sao. Lăng Nhã thở phào như trút được một gánh nặng, vịn tay Mặc Ngọc xiêu vẹo đứng lên, khi cơ thể nàng từ từ rời khỏi nền đất, cảm giác trống trải vây lấy nàng, giống như không nơi nương tựa, nàng chỉ còn biết nắm chặt tay Mặc Ngọc, chỉ có hành động đó mới cho nàng chút tin tưởng là mình còn sống ở nhân gian.
“Ta đã hiểu.” Lăng Nhã nhìn thẳng vào Tiểu Tràng Tử đang quỳ trên đất, đáy mắt trầm tĩnh ôn nhu, Lăng Nhã đỡ Tiểu Tràng Tử dậy, nói: “Đã làm khó ngươi rồi.”
Không ai hiểu rõ hơn nàng, những lời lúc nãy của Tiểu Tràng Tử rất đáng giá. Nếu không thật lòng xem nàng là chủ tử hắn đã không nói những lời thẳng thắn như vậy, những lời này, có thể mang tới họa sát thân.
“Phân ưu với cô nương là trách nhiệm của nô tài.” Tiểu Tràng Tử nói xong, Lăng Nhã gật đầu thật mạnh, nàng đã thực sự minh bạch. Những người đứng đây, luận về trung thành thì ai cũng như ai, nhưng luận về thông minh, có lẽ Tiểu Tràng Tử là xuất sắc nhất. Đặc biệt là sau khi trải qua chuyện Nhung Cầu, trở về từ quỷ môn quan khiến hắn càng chín chắn kiên định hơn, theo thời gian chắc chắn sẽ trở thành một cánh tay đắc lực của nàng.
Hoằng Huy… Lăng Nhã cố gắng dồn nén chua xót vào lòng, nhưng dù được thì nước mắt vẫn cứ trào ra, cuồn cuộn không ngừng. Mặc Ngọc là người hầu hạ Lăng Nhã lâu nhất, thấy nàng đau đớn như vậy cũng không chịu nổi, nước mắt rơi theo: “Cô nương, người chết không thể sống lại, người cần phải nghĩ thoáng một chút, cô nương.”
“Đừng lo, ta không sao.” Lăng Nhã hít sâu, buông tay Mặc Ngọc ra bước tới mở toang cửa sổ, lặng lẽ nói: “Lúc này không ai thương tâm bằng đích phúc tấn, Hoằng Huy là mạng của nàng ta, hiện tại Hoằng Huy không còn, không biết nàng ta có chịu đựng nổi hay không.”
Mọi người nghe xong đều im lặng, ai cũng biết năm đó đích phúc tấn vì hạ sinh thế tử mà thân thể bị tổn thương, không thể phục hồi. Cho nên nàng ta mới xem Hoằng Huy như sinh mạng, dồn hết tâm huyết lên người hắn, chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ cũng không màng quản. Nhưng chuyện đời khó lường, bây giờ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đây chẳng khác gì là lấy mạng đích phúc tấn, không biết nàng ta có vượt qua nổi kiếp nạn này hay không.
Vì chuyện của Hoằng Huy, Dận Chân từ Giang Nam trở về trước thời hạn, mang theo thánh chỉ của Khang Hi truy phong Hoằng Huy thành Bối tử. Tang sự của Hoằng Huy được tổ chức long trọng, nhưng tất cả cũng không thể bù bắp được nỗi bi ai mất mát trong lòng Na Lạp thị. Vào thời điểm đó, đêm nào cũng nghe được tiếng khóc tê tâm liệt phế của nàng. Đối với một ngạch nương mà nói, chỉ cần nhi tử ở lại bên mình thì vinh quang địa vị cũng chẳng là cái thá gì, nhưng mà… chuyện này giờ đây chẳng khác gì hoang tưởng.
Lăng Nhã đã từng đến thăm Na Lạp thị, nhưng vì nàng ta thương tâm quá độ nên chẳng muốn gặp ai, chỉ vào lễ hạ táng Hoằng Huy thì mới xuất hiện. Khi thấy nàng ta, Lăng Nhã không dám tin vào mắt mình, mới có mấy ngày mà Na Lạp thị gầy đến trơ xương, không ra hình hài, ánh mắt vô hồn, không hề có một chút ánh sáng, có chăng chỉ là một khoảng không đen đặc vô biên…
Đôi tay khô gầy của Na Lạp thị giữ chặt quan tài của Hoằng Huy, mặc Dận Chân khuyên thế nào cũng không bỏ ra, đến tận lúc phải hạ táng vẫn nắm chặt buông, ai nói gì khuyên gì cũng vô ích, làm như nàng còn giữ chặt thì Hoằng Huy vẫn còn ở nên nàng.
“Phúc tấn, hãy để Hoằng Huy yên tâm mà ra đi!” Dận Chân một thân trường bào đen ôm hai bả vai của Na Lạp thị an ủi, trong lòng hắn cũng cực kỳ khó chịu, Hoằng Huy là nhi tử duy nhất của hắn, còn là nhi tử hắn rất mực thương yêu. Những lời nói của Hoằng Huy trước khi hắn rời kinh vẫn còn văng vẳng bên tai, vậy mà giờ đây đã âm dương cách biệt, bất ngờ như vậy, ngay cả gặp con lần cuối hắn cũng không thể.
“Không, không được!” Na Lạp thị lắc đầu liên tục, liều chết nhào tới ôm lấy cỗ quan tài lạnh như băng, giọng the thé: “Hoằng Huy không chết, các ngươi không được chôn, Hoằng Huy thích náo nhiệt, một mình nó ở đây sẽ rất buồn, ta muốn dẫn nó về nhà, về nhà thôi hài tử ngoan của ta.” Nàng gào thét vào mặt những ngươi đang nâng quan tài, một hai bắt bọn họ phải khiêng trở về.
“Đủ rồi!” Dận Chân hét lớn, lôi nàng ra khỏi cỗ quan tài: “Liên Ý, Huy nhi đã chết rồi, không bao giờ trở lại với chúng ta nữa, hiện tại điều duy nhất chúng ta có làm cho nó là để nó yên tâm mà ra đi. Nàng cứ níu kéo như vậy, Huy nhi có đi cũng chẳng an lòng.”
Na Lạp thị đờ đẫn nhìn Dận Chân, ánh mắt vô hồn co thắt lại, bao nhiêu đau đớn bi thương theo tiếng khóc bật ra, nếu được, nàng thà cả đời sống trong khoảng không đen đặc của mình, cũng không muốn đối diện với việc Hoằng Huy đã chết, vĩnh viễn không muốn!
“Khóc đi, khóc được là tốt rồi.” Dận Chân vừa an ủi vừa dìu Na Lạp thị qua một bên để mọi người hạ thổ, nhìn cát vàng từ tủ phủ lên quan tài, vành mắt hắn cũng đỏ lên.
Năm Khang Hi thứ bốn mươi bốn, vì cái chết của Hoằng Huy mà mùa xuân trở nên cực kỳ ảm đạm. Đích phúc tấn bệnh nặng, tưởng đâu không trụ nổi, nguyên lai cũng là do những giọt nước mắt ẩn sâu trong đôi mắt của nàng.