Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 32: Dận tường




Tác giả: Giải Ngữ
Edit: Ớt Hiểm
Thời gian trôi đi, nỗi đau từ cái chết của Hoằng Huy cũng từ từ nhạt bớt, phủ Tứ bối lặc lại yên ắng như xưa, hay ít ra bề ngoài cũng là như vậy…
Vào một ngày cuối tháng sáu, Dận Chân biết tin Diệp thị mang thai, vui mừng khôn xiết, con cái dưới gối của hắn quá đơn bạc, dù hắn vẫn còn trẻ, nhưng như vậy cũng không tốt lắm. Thế nên bây giờ biết tin có người mang thai, hắn thật sự vui mừng, tuy chưa thăng vị cho nàng ta, nhưng cũng thưởng rất nhiều đồ tốt, còn lệnh phòng bếp phải chuyên tâm làm những món bổ cho thai phụ dâng tới cho nàng ta, khiến nàng ta nổi bật nhất phủ.
Trời cao giống như đang bù đắp cho Dận Chân, sau tin Diệp thị mang thai, không bao lâu tin vui thứ hai lại đến, Lý thị cũng có thai, thái y trong cung chuẩn đoán đã được hơn một tháng.
Na Lạp thị đã không thể sinh con, mà nhi tử duy nhất cũng không còn. Điều đó đồng nghĩa với việc Na Lạp thị còn là đích phúc tấn ngày nào, thì Dận Chân không có đích trưởng tử ngày đó. Nếu vậy, vị trí thế tử tương lai sẽ được chọn từ trong số các nhi tử của các phúc tấn khác. Mà quy củ xưa nay ‘lập trưởng không lập ấu’, Diệp thị và Lý thị có thai gần như cùng lúc, ai sinh hạ nam hài trước thì sẽ có khả năng trở thành ngạch nương của thế tử, thậm chí vị trí này còn tương đương với đích phúc tấn. Tạm thời, trăm mắt ngàn mắt trong bối lặc phủ đều dồn hết lên hai người bọn họ, có ghen ghét, có hận thấu xương, nói tóm lại, chỉ toàn ý xấu.
Về phần Lăng Nhã, Dận Chân vẫn chưa sủng hạnh nàng, nhưng thường gọi nàng đến thư phòng hầu hạ. Dận Chân phụng chỉ quản lý Hình Bộ, trong khoảng thời gian hắn rời kinh, công văn chất đống, đa phần là danh sách phạm nhân các nơi đưa tới chờ xử lý, và mấy vụ trọng án tham ô đang đợi thẩm tra, v.v…
Dận Chân muốn phê duyệt từng cái từng cái kỹ càng rồi mới nộp lại cho Khang Hi, vì vậy ngày ngày hắn nhốt mình trong thư phòng, ngoại trừ Cẩu Nhi hay đưa đồ ăn tới thì cũng chỉ có Lăng Nhã ở bên cạnh mài mực. Hai người rất ít nói chuyện với nhau, nhưng lại xuất hiện một ý tứ vô hình.
Một ngày, Dận Chân đang xem công văn thì Cẩu Nhi rón rén tiến vào phòng, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, Thập Tam gia tới.”
“Sao?” Dận Chân xếp công văn lại, ngẩng đâu lên, hỏi với vẻ ngạc nhiên. Bình thường, giờ này lão Thập Tam phải ở Binh Bộ mới đúng, sao lại rảnh rỗi tới đây, Dận Chân vội vàng gác bút, nói: “Mau mời Thập Tam gia vào.”
Cẩu Nhi chưa kịp ‘Dạ’ thì đã nghe một giọng nói sang sảng vang lên: “Không cần mời, ta tự vào được.” Lời vừa dứt, Lăng Nhã thấy một nam tử mày kiếm mắt sáng, khí độ hiên ngang đẩy cửa bước vào, cười thật lớn gọi ‘Tứ ca’, hắn đang tính mở miệng nói gì đó nhưng thấy có người đứng cạnh Dận Chân nên ngập ngừng, vẻ mặt hơi kinh ngạc mang theo chút nghi ngờ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có nữ nhân ở trong thư phòng của Tứ ca, lập tức hỏi: “Vị này là…?”
Lăng Nhã vội cúi đầu chào hỏi: “Thiếp thân Nữu Hỗ Lộc thị gặp qua Thập Tam gia, Thập Tam gia cát tường.”
Dận Tường nghiêng người bình lễ, trong lòng thầm suy đoán, Nữu Hỗ Lộc thị… Hắn nhớ rất rõ, trắc phúc tấn của Tứ ca một người họ Lý, một người họ Niên, chứ đâu có ai họ Nữu Hỗ Lộc, hay vị này là thứ phúc tấn?
“Nàng ấy là cách cách trong phủ của ta.” Dận Chân thuận miệng trả lời, sau đó bảo: “Đi pha cho Thập Tam gia một chén trà, nhớ là phải dùng trà xuân Long Tĩnh mà trong cung ban thưởng đó, hắn thích uống nhất là loại trà này.”
“Chỉ có Tứ a ca nhớ kỹ sở thích của đệ.” Ánh mắt Dận Tường sáng lên, xoa xoa tay, nói: “Năm nay, trà xuân Long Tĩnh ít thấy thảm, trong cung chỉ có có mấy cân, chẳng đủ để ban thưởng xuống dưới, phủ của đệ chẳng có phần, nhưng chỗ của Tứ ca thì khác.”
Dận Chân bật cười: “Muốn trà thì cứ nói thẳng, vòng vo làm gì, chỗ ta cũng không có nhiều lắm, nhưng đệ thích thì cứ lấy hết về, được không?”
Dận Tường rất vui mừng, chắp tay nói: “Vậy đa tạ Tứ ca.” Trong các huynh đệ, Dận Tường và Dận Chân có tình cảm tốt hơn cả, tất nhiên sẽ không so đo mấy chuyện nhỏ như vầy.
Đang nói chuyện thì Lăng Nhã đã pha xong trà bưng vào, trong chén sứ trắng tinh như ngọc là màu trà trong trẻo, lá trà non nổi lên, xanh như lưỡi con chim tước, hương thơm thanh tĩnh. Dận Tường uống một ngụm, cảm nhận được hương trà còn lưu lại trong từng kẽ răng, thật nhiều dư vị.
“Sao giờ này đệ lại đến đây, việc ở Bộ Binh đều xong hết rồi sao?” Từ sau khi bình định Chuẩn Cát Nhĩ, triều đình đã nhiều năm không dụng binh, nhưng việc phòng giữ biên cương một khắc cũng không thể lơ là. Mỗi năm, vào tháng sáu tháng bảy đã bắt đầu tính toán quân bị như vũ khí, lương thực, ngân lượng… thống kê xong sẽ giao qua cho Hộ Bộ chuẩn bị.
“Nhắc tới chuyện này đệ rất bực bội.” Dận Tường mặc kệ Lăng Nhã còn ở đây, đùng đùng nổi giận: “Mấy hôm trước, Bộ Binh đề xuất kinh phí cho năm tới, tổng cộng là một ngàn năm trăm vạn lượng, nhiều hơn năm trước ba trăm vạn lượng, đám binh sĩ này đúng là mồm sư tử, đệ gọi bọn họ tới bàn bạc lại, cái nào có thể giảm thì giảm đi, cuối cùng giảm được một ngàn ba trăm vạn lượng, con số này coi như cũng ổn rồi. Ai ngờ lúc đệ đưa đề xuất tới Hộ Bộ, người ở đó nói không có đủ ngân lượng, chỉ có thể chi nhiều nhất là bảy trăm vạn lượng thôi. Tứ ca, một năm triều đình thu thuế ít nhất cũng mấy ngàn vạn lượng, sao lại không chi nổi một ngàn mấy trăm vạn lượng cho quân binh chứ, rõ ràng là đám tôn tử kia không chịu hợp tác mà.”
“Sao đó thì sao?” Ngón tay Dận Chân gõ nhẹ lên mặt bàn, đầu mày hơi nhăn lại.
Dận Tường uống cạn chén trà rồi đặt thật mạnh lên bàn, tức giận nói: “Còn biết làm sao bây giờ, cai quản Hộ Bộ là Thái tử gia, bọn họ bảo đệ muốn gì thì đi hỏi Thái tử. Đệ vào cung thì không gặp được Thái tử, không biết là không có ở đó thật hay là cố tình né tránh nữa, vì vậy đệ chỉ còn cách tới tìm Hoàng huynh bàn bạc mà thôi.” Hắn sờ sờ bím tóc gọn gàng của mình, nói tiếp: “Tuy đệ không ưa những lão đầu lọc lõi trong quân, nhưng những tướng lĩnh dưới trướng của họ thì không liên quan, tất cả bọn họ là lấy mạng đổi bạc đó Hoàng huynh, tiếc bạc với ai thì được chứ với họ thì không thể được.” Câu cuối cùng Dận Tường nói chắc như đinh đóng cột, hắn là người sinh sống trong quân, tình cảm với các tướng lĩnh tính ra còn nhiều hơn người ở ngoài.
“Chuyện này không thể gấp được, phải cân nhắc kỹ. Vầy đi, ngày mai ta cùng đệ tiến cung gặp Thái tử, Thái tử là người biết lý lẽ nên sẽ không làm khó đệ đâu.” Dận Chân bình thản nói.
“Thì chỉ còn cách đó thôi.” Dận Tường đành phải gật đầu, cùng Dận Chân nói thêm vài chuyện ở tiền triều rồi mới rời đi. Đợi hắn đi hẳn rồi Dận Chân mới quay lại nhìn Lăng Nhã nãy giờ vẫn đứng im bên cạnh. Không đợi hắn mở miệng, Lăng Nhã đưa tay lên miệng nói: “Thiếp thân biết, tuyệt đối sẽ không tiết lộ câu chuyện giữa ngài và Thập Tam gia. Huống chi…” Tròng mắt của nàng chuyển động, như là vô tội, nói: “Huống chi thiếp thân nghe cũng chẳng hiểu gì cả.”
Dận Chân bị nàng làm cho bật cười, ánh mắt sắc bén dần dịu xuống. Hôm nay, hắn cùng Dận Tường bàn chuyện công nhưng vẫn không đuổi nàng ra ngoài, không phải là do hắn vô ý, chẳng qua là hắn muốn thử lòng nàng. Bây giờ xem ra nàng rất là hiểu chuyện.
“Hiểu rõ là tốt rồi, mài mực tiếp đi.” Dận Chân cúi xuống tiếp tục phê duyệt công văn, còn Lăng Nhã thì chuyên tâm mài mực, thỉnh thoảng thêm một ít nước vào nghiên mực, giúp mực vừa đủ độ sệt dễ viết nhanh khô. Quạt tròn nhẹ khua, làm cho sợ tóc mai của nàng bay lên, thỉnh thoảng Dận Chân ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt thoáng chạm nhau, tĩnh lặng mà nồng nàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.