Edit: Ớt Hiểm
Mùa này thời tiết rất đẹp, Ôn Như Ngôn và Lăng Nhã ngồi hai bên giá thêu, chuyên tâm thêu bức ‘Bát tiên chúc thọ’ để dâng lên mừng thọ Đức phi.
Kim thêu nhọn hoắt mỗi khi xuyên qua vải gấm đều tạo ra một tiếng ‘xẹt xẹt’ rất nhỏ, âm thanh không dễ nghe, nhưng tạo ra một loại yên tĩnh khác biệt.
Bởi vì bức thêu có rất nhiều màu nên phải nhìn thật kỹ, thêu được hai canh giờ, Lăng Nhã cảm thấy hơi hoa mắt, nàng buông kim thêu xuống, ngẩng đầu lên nói với Ôn Như Ngôn: “Tỷ tỷ nghỉ một lát rồi thêu tiếp, đừng để tổn hại đôi mắt.”
Ôn Như Ngôn đang tập trung thêu quả bàn đào mà bát tiên dâng lên để chúc thọ, chỉ một trái bàn đào mà dùng tới bảy loại chỉ thêu màu sắc khác nhau, từ nhạt tới đậm, nhịp thêu đều đặn, đến khi dùng kéo cắt sợi chỉ cuối cùng rồi nàng mới dừng lại, Ôn Như Ngôn lấy khăn lau mồ hôi trong lòng bàn tay, nói: “Ta đã quen rồi, không đáng ngại, với lại còn có mấy ngày nữa là tới sinh thần của Đức phi nương nương, nếu không tranh thủ thì sợ không kịp.”
“Có gấp thì cũng phải nghỉ ngơi chứ.” Lăng Nhã vừa phân trần vừa giật cây kim mà Ôn Như Ngôn tính cầm lên lại: “Bức thêu cũng đã xong bảy tám phần, mấy ngày nữa cũng kịp để hoàn thành, không cần vội.” Nói tới đây, nàng sờ sờ bức thêu mà nàng và Ôn Như Ngôn đã dồn hết tâm tư vào đó, nói: “Tiếc là chúng ta không thể tự mình dâng tặng Đức phi nương nương.”
Vào sinh thần của cung phi, A ca thân sinh được phép dắt theo đích phúc tấn và trắc phúc tấn vào cung chúc thọ, về phần thứ phúc tấn, trừ trường hợp đặc biệt ra thì cả đời các nàng cũng không có cơ hội bước vào Tử Cấm Thành nửa bước.
“Sẽ có cơ hội thôi.” Ôn Như Ngôn cười nhẹ, đôi khuyên tai màu thiên thanh rung động, nàng tuyệt đối tin tưởng Lăng cách cách sẽ không chỉ dừng lại ở vị trí là một cách cách.
Hai người đang nói chuyện thì Thủy Nguyệt đi đến, trên tay cầm một cái đĩa màu hồng, bên trên bày một loại bánh mà Ôn Như Ngôn chưa từng thấy bao giờ, sau khi thỉnh an, Thủy Nguyệt nói nhỏ: “Cô nương, bánh hoa hồng củ sen đã làm xong.”
Lăng Nhã gật đầu, ý bảo nàng đặt đĩa bánh lên bàn nhỏ bên cạnh giá thêu, trên đĩa có mười cái bánh cắt thành hình con thoi, màu hồng trong suốt được xếp ngay ngắn, bên trên còn rắc hạt dưa, quả anh đào đỏ và mận xanh, nhìn thật là tinh xảo, nhìn chúng vừa được lấy ra từ nồi hấp, vẫn còn khói bốc lên, thoang thoảng hương hoa hồng.
Lăng Nhã đẩy đĩa bánh về phía Ôn Như Ngôn, cười nói: “Tỷ tỷ nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
Ôn Như Ngôn cắn thử một miếng, gật đầu: “Mềm mại thơm ngọt, rất ngon miệng, hoàn toàn không có cảm giác cồm cộm của củ sen. Còn có vị của anh đào và mận trộn lẫn vào nhau nên sẽ không quá ngọt gây ngán, ngược lại còn bị kích thích nhiều hơn. Bánh hoa hồng củ sen… Tên không chỉ dễ nghe mà bánh ăn cũng rất ngon, có điều sao ta không biết đầu bếp trong phủ còn làm được lại bánh độc đáo như vậy?”
Thủy Nguyệt đứng bên cạnh giải thích: “Đầu bếp sao mà làm được món này chứ, là phòng bếp nhỏ của cô nương chúng ta tự nghĩ ra đó. Cách đây vài ngày Cao quản gia mang tới một mớ củ sen, không hầm canh thì cũng cắt ra quết mật ong rồi ăn, cô nương nói ăn vậy mãi cũng ngán nên bảo chúng ta nghĩ cách chế biến, ngoài bánh hoa hồng củ sen này ra còn có nào là hoa quế gạo nếp củ sen, thịt viên nhân củ sen, bánh củ sen chiên, sủi cảo củ sen, rất nhiều món, ngay cả Bối lặc gia cũng khen cô nương làm vậy ăn vừa ngon lại vừa mới mẻ. Vốn tưởng mớ củ sen đó ăn lâu lắm mới hết, nhưng giờ đã hết hơn một nữa rồi.”
“Ôi, tưởng đâu muội muội chỉ có tâm tư linh hoạt thôi, ai ngờ còn có trù nghệ lợi hại như vậy.” Ôn Như Ngôn vuốt vuốt chiếc vòng mã não trên cổ tay, cười: “Không như người làm tỷ tỷ ta, bao nhiêu năm học đi học lại cũng chỉ biết nấu có mấy món đơn giản, nói ra chỉ khiến người ta chê cười.” Nàng dừng lại một chút rồi lại tiếp tục nói về củ sen: “Muội muội rất thích ăn củ sen sao? Sao lại phí nhiều tâm tư như vậy.”
“Dân gian có câu ngạn ngữ: Thân sen bổ thân, củ sen bổ khí. Củ sen vốn tính hàn, giúp thanh nhiệt giải phiền, cầm máu, khai thông ứ tắc; còn củ sen nấu chín thì lại có tính ôn, giúp bổ tâm sinh huyết, kiện tì tráng thận rất công hiệu.” Nói tới đây nàng xoa xoa tay của Ôn Như Ngôn: “Trời còn chưa vào mùa đông mà tay tỷ đã lạnh như vậy rồi, có thể thấy được cơ thể tỷ tỷ hư hàn, tì vị suy yếu, ăn nhiều củ sen nấu chín sẽ rất tốt. Với lại mấy món này nhìn có vẻ phức tạp, nhưng cách làm cũng không khó lắm, như bánh hoa hồng củ sen này, lấy củ sen tươi lột vỏ rửa sạch rồi cắt nhỏ, sau đó nhào chung với bột gạo nếp và nước cốt hoa hồng, rắc thêm lên đó một ít hạt dưa, vài quả anh đào và mận xanh rồi đặt vào lồng hấp, để lửa lớn hấp chừng một khắc, đợi nguội bớt thì cắt thành hình như vầy, có thể cho thêm chút đường nếu muốn ăn ngọt hơn. Nhưng nếu tỷ tỷ ngại làm thì cứ nói, sau này muội cho người làm xong rồi đưa tới phòng của tỷ.”
“Vậy ta phải làm phiền muội muội rồi.” Hai người vô cùng thân thiết nên Ôn Như Ngôn cũng chẳng giả vờ khách sáo, nếu ngay cả chuyện này mà cũng không tự nhiên đón nhận thì nói gì đến việc sau này trợ giúp lẫn nhau, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.
Sau khi ăn thêm vài miếng bánh, hai người tính thêu tiếp thì bỗng thấy Mặc Ngọc thở hồng hộc chạy vào.
“Cô… cô… cô…” Do Mặc Ngọc chạy quá nhanh nên thở không ra hơi, vốn muốn gọi ‘cô nương’, nhưng cứ ‘cô… cô’ liên tục, giống như là gọi ‘cô cô’.
“Này, đừng có gọi bậy, ta cũng đâu già tới nỗi có chất nữ* lớn như ngươi.” Lăng Nhã vừa kéo sợi chỉ màu vừa trêu chọc Mặc Ngọc, Lý Vệ đứng cần đó cũng hùa vào, giả vờ ngạc nhiên hỏi Tiểu Lộ Tử: “Sao Mặc Ngọc lại giống như ngươi rồi, chẳng lẽ các ngươi là họ hàng thân thích?”
(*Chất nữ: cháu gái.)
Tiểu Lộ Tử vuốt đầu cười khúc khích, hắn không nói gì nhưng Mặc Ngọc thì lại tức tới trợn mắt, lườm bọn hắn một cái sắc như dao, vuốt vuốt ngực cho đỡ mệt rồi giận dỗi nói: “Nô tỳ chạy nhanh để về bẩm báo một chuyện quan trọng với cô nương, vậy mà cô nương còn trêu chọc nô tỳ.”
Xưa nay Lăng Nhã đối xử với hạ nhân độ lượng, chưa từng mắng chửi hay trách phạt, vì vậy nên đôi khi bọn họ nói chuyện hơi tùy tiện, nhất là Mặc Ngọc, vốn ỷ mình là người hầu hạ nàng từ khi nàng vừa vào phủ.
Lăng Nhã liếc Mặc Ngọc rồi nhìn qua nói với Ôn Như Ngôn: “Tỷ tỷ, tỷ có nghe không? Là nàng ta đang trách muội đó.”
Mặc Ngọc nghe vậy thì hết hồn, sợ Lăng Nhã hiểu lầm nên vội lắc đầu xua tay: “Nô tỳ không có ý đó, ý nô tỳ là…”
“Được rồi, cô nương nhà ngươi trêu ngươi cho vui thôi.” Ôn Như Ngôn trấn an Mặc Ngọc xong lại nói: “Rốt cuộc là chuyện gì, mau nói xem.”
Mặc Ngọc gật đầu lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt thần thần bí bí: “Là vầy, vừa rồi nô tỳ đưa y phục tới phòng giặt thì nghe mọi người nói hôm nay Diệp phúc tấn bị Bối lặc gia răn dạy.”
“Diệp phúc tấn?” Ôn Như Ngôn vừa nhìn Mặc Ngọc vừa thắc mắc: “Nàng ta hiện đang mang cốt nhục của Bối lặc gia, lẽ ra Bối lặc gia phải càng thêm yêu thương che chở nàng ta mới đúng, nàng ta muốn gió được gió muốn mưa được mưa, một câu nói nặng cũng không thể có, sao lại bị răn dạy, có phải ngươi nghe nhầm hay không?”
“Nô tỳ nghe rất chính xác, là do người của Lưu Vân các khi đưa y phục tới lỡ miệng nói ra, nghe nói Diệp phúc tấn chê Lưu Vân các ở Tây viện không đủ lớn, đòi chuyển qua Bích Lâm quán bên Đông viện, khiến Bối lặc gia bực mình giáo huấn cho một trận, nghe đâu Diệp phúc tấn bị mắng tới bật khóc luôn. Bối lặc gia còn kêu Diệp phúc tấn lo mà dưỡng thai chờ sinh, không có việc gì thì không được ra khỏi Lưu Vân các.” Mặc Ngọc kể một mạch những gì mà mình nghe được. Trước giờ nàng không thích Diệp thị, đã vậy Diệp thị còn hay nhằm vào Lăng Nhã, nên bây giờ nghe Diệp thị gặp nạn thì trong lòng nàng rất thích thú, vội thẳng một đường chạy về bẩm báo.
“Đây là chuyện quan trọng mà ngươi nói đó hả?” Mặc Ngọc tưởng đâu cô nương nghe được tin này sẽ hết sức ngạc nhiên, ngờ đâu ngay cả mí mắt cô nương cũng không chớp, tay lại càng ổn định xỏ chỉ qua lỗ kim thêu.