Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 48.2: Hách xá thị (hạ)




Ánh mắt oán hận của Vinh Quý phi quét qua mặt Dận Tường, giọng nói bén nhọn như đao kiếm chạm vào nhau, xuyên qua tai khiến người đau nhói: “Bổn cung bãi miễn tư cách của nàng ta vì nàng ta là hồ ly tinh dâm đãng, bừa bãi với người khác, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, lấy đâu ra oan uổng như ngươi vừa nói? Mà tại sao Thập Tam A ca quan tâm nàng ta như vậy? Ha ha, bổn cung biết rồi, nhất định ngươi cũng bị hành động dơ bẩn của thứ lẳng lơ này quyến rũ rồi.” Bà ngừng lại, chuyển ánh mắt lên gương mặt bình tĩnh của Dận Chân: “Tứ A ca, bọn chúng đội nón xanh* cho ngươi đó, sao ngươi còn không giết bọn chúng đi.”
(*Cũng như ‘bị cắm sừng’, ý chỉ những người bị ngoại tình.)
“Đúng là nói hươu nói vượn.” Nghe bà ta đổi trắng thành đen làm nhục người trong sạch, Dận Tường lập tức sôi máu, trừng mắt gầm lên, nếu Dận Chân không ngăn cản, chắc hắn đã vung tay một phát chặt đứt những ngôn từ ô uế của bà.
Dận Chân sẽ không vì mấy câu của Vinh Quý phi mà nghi ngờ Dận Tường và Lăng Nhã, hắn đa nghi chứ không đần độn, rõ ràng Vinh Quý phi đang hắt nước bẩn, nếu vậy mà cũng nhìn không ra thì thật uổng phí hơn hai mươi năm làm A ca của hắn; nhưng hắn cũng nhận ra, oán hận mà Vinh Quý phi dành cho Lăng Nhã không phải là loại oán hận bình thường, mà là loại oán hận không thể nào hóa giải.
“Nàng muốn hỏi gì thì hỏi đi, sau hôm nay, ta hay nàng cũng sẽ không đặt chân tới Cảnh Nhân cung nữa.” Hắn ý bảo Dận Tường buông Vinh Quý phi ra, lùi về sau mấy bước.
Lăng Nhã gật đầu, nhìn vào gương mặt dữ tợn của Vinh Quý phi, bình tĩnh hỏi: “Nương nương hận ta, đều không liên quan gì tới chuyện của Thái tử phi, mà vì gương mặt này của ta, đúng không?”
Đối với hận thù mà Vinh Quý phi dành cho mình, trực tiếp hỏi chưa chắc bà ta sẽ trả lời, chi bằng giả vờ lấy dung mạo này dẫn dụ bà ta nói ra chân tướng.
Câu hỏi của nàng khiến Vinh Quý phi thất kinh, thốt lên: “Sao ngươi lại biết?”
Lăng Nhã cười nhạt xoa xoa gương mặt của mình: “Quý phi nghĩ rằng giấy sẽ gói được lửa ư? Mặc dù người nhận ra gương mặt này cũng không nhiều lắm, nhưng ngoại trừ Quý phi người ra, còn có Đức phi.”
Đây cũng là một cái tên làm cho Vinh Quý phi nổi giận, cùng lắm chỉ là một kẻ hèn mọn rót nước bưng trà, dựa vào một ít sắc đẹp để mê hoặc Hoàng thượng, vậy mà cũng có thể từng bước từng bước tiến vào hàng tứ phi, cùng ngồi chung mâm với mình nhiều năm, vốn tưởng khi mình được tấn phong làm Quý phi, lại còn nắm quyền chấp chưởng hậu cung, thì có thể trấn áp nàng ta, ai ngờ chỉ mấy năm đã lâm vào tình cảnh này, uổng cho một cái danh hiệu Quý phi, thậm chí so với một nữ nhân vừa mới tiến cung cũng không bằng.
Vinh Quý phi cười lạnh, nói: “Cho dù ngươi biết mình giống Hách Xá Phương Nhi thì đã sao, giờ ngươi đã là cách cách của tứ A ca, dù Hoàng thượng có thích ngươi, thích khuôn mặt này của ngươi, thì cũng tuyệt đối không nạp lại ngươi vào cung, cả đời này ngươi cũng đừng mơ tới.”
Hách Xá Phương Nhi... Dận Chân và Dận Tường nhìn nhau, đều thấy được sự khiếp sợ trong mắt đối phương, Hách Xá Phương Nhi chẳng phải là Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu hay sao? Mười ba tuổi bà được gả cho Khang Hi, là thê tử kết tóc của Khang Hi, cũng là nữ nhân mà hắn yêu thương nhất, Khang Hi trước sau lập ba vị Hoàng hậu, nhưng thê tử kết tóc thì chỉ có một.
Năm đó, sau khi Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu băng thệ, Khang Hi không màng phản đối của quần thân, kiên quyết lập Dận Nhưng vẫn còn trong nôi làm Thái tử, để an ủi vong linh của Hoàng hậu trên trời.
“Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu? Là vì ta giống bà ta sao?” Lăng Nhã vỗ vỗ gương mặt đã ở trên người nàng suốt hơn mười năm mà ngẩn ngơ, nàng đã nghi là mình giống một người nào đó, nhưng không ngờ lại là một tiên Hoàng hậu, khó trách hôm đó Khang Hi lại đối xử với mình dịu dàng như vậy, chỉ vì mình khiến ngài nhớ tới Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu đã mất sớm kia.
“Cũng tốt, thật ra là Đức phi nương nương chưa có nói gì cả, ta chỉ cố tình dẫn dụ Quý phi thôi.” Lăng Nhã định thần lại, giọng nói rất rõ ràng.
Vinh Quý phi giận đến mức nổi điên: “Tiện nhân, ngươi dám lợi dụng bổn cung, người đâu người đâu.” Bà lớn tiếng kêu la, rốt cuộc cũng gọi được mấy cung nhân lười biếng tới, sau khi bước vào, nhìn thấy mấy người Dận Chân thì hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống hành lễ, nhiều người vậy mà cũng không biết có người tiến vào chính điện, nếu truy cứu chuyện này, kiểu nào cũng không thoát được tội thất trách.
“Tát miệng nàng ta thật mạnh cho bổn cung.” Vinh Quý phi chỉ vào Lăng Nhã, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ai dám?” Dận Chân bước lên chắn trước mặt Lăng Nhã, ánh mắt sắc bén lướt qua từng người, cung nhân nào nhìn thấy ánh mắt của hắn cũng hãi hùng khiếp vía, cúi đầu không dám động thủ.
“Tứ A ca, ngươi làm vậy là muốn chống đối bổn cung sao? Ngươi có biết dĩ hạ phạm thượng là tử tội không? Bổn cung lúc nào cũng có thể hỏi tội ngươi?”
Dận Chân chẳng gật chẳng lắc, nhưng Dận Tường thì cười lạnh: “Vấn tội sao? Đợi bà gặp được Hoàng a mã đã rồi hãy nói, nhưng Hoàng a mã đã cấm túc bà, hay nói đúng hơn là cả đời này bà cũng không còn cơ hội gặp được Hoàng a mã, luôn miệng ‘bổn cung, bổn cung’, bà tưởng mình còn là một Quý phi nương nương cao cao tại thượng thật sao? Hôm nay, đừng nói là dĩ hạ phạm thượng, dù động thủ đánh bà thì đã sao?”
“Ngươi...” Vinh Quý phi bị những lời này của Dận Tường làm cho tức giận đến phát run, nói không thành lời.
Dận Chân lắc đầu nói với Lăng Nhã: “Cái nàng muốn hỏi cũng đã có câu trả lời rồi, chúng ta đi thôi.” Cuộc sống tăm tối không thấy mặt trời cũng giống như nửa phần đời còn lại của Vinh Quý phi, dây dưa nhiều với bà ta cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lăng Nhã suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu lên nói: “Tứ gia, thiếp thân còn có một việc muốn hỏi, có thể cho phép thiếp thân nói chuyện riêng với bà ta một lát có được không?”
“Tùy nàng, nhưng phải nhanh lên.” Dận Chân chấp nhận yêu cầu của nàng, cùng Dận Tường bước ra ngoài, những cung nhân kia cũng nhận lệnh lui ra.
Cửa cung từ từ đóng lại, ngăn cách mọi thứ với bên ngoài, chính điện quay về với bóng tối âm u, Lăng Nhã lẳng lặng nhìn gương mặt đầy oán hận của Vinh Quý phi, hỏi: “Ta không quan tâm tới việc bà và Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu đã từng xảy ra chuyện gì mà lại khiến bà hận bà ta tới xương tới tủy như vậy, ta chỉ muốn biết, ai đã cáo trạng với bà chuyện của ta và Dung Viễn?” Đây mới là mục đích chân chính nàng muốn đến đây.
Vinh Quý phi cười khẩy: “Ngươi đã lừa bổn cung một lần còn muốn lừa thêm lần thứ hai?” Bà vừa nói vừa rút cây trâm bạc trên đầu xuống, cầm ở trong tay, từng bước tiến tới gần Lăng Nhã, mũi trâm bén nhọn lóe lên trong bóng tối khiến người khác rùng mình: “Ngươi không biết rằng khi không có hai tên kia ở đây, bổn cung bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng của ngươi ư?”
“Hành động tuyệt vọng.” Lăng Nhã chẳng thèm nhìn tới cây trâm đang hướng vào cổ họng của mình, nhàn nhạt nói: “Giết ta thì bà cũng chết, bà hại ta một lần, Hoàng thượng còn niệm tình cũ mà tha cho bà, nhưng nếu có lần thứ hai, bà cho rằng Hoàng thượng còn để bà sống sao?”
“Chết thì chết.” Vinh Quý phi kích động vung tay, mũi trâm bén nhọn đâm vào cổ Lăng Nhã tạo thành một vết thương, máu cứ vậy mà tuôn ra: “Tới nước này rồi mà bổn cung còn sợ chết sao? Ngươi có biết một năm nay bổn cung tồn tại một ngày như một năm, sống không bằng chết hay không?”  Mấy chữ cuối cùng như là hét lên.
Nhìn máu đỏ dính ở đầu ngón tay, Lăng Nhã gằn từng chữ: “Lúc trước, nếu bà không rắp tâm hãm hại ta, thì liệu có ra nông nỗi này hay không? Đúng như lời Thập Tam A ca nói, là do bà gieo gió gặp bão, đừng trách người khác.”
“Gieo gió gặp bão? Ha ha ha, đều là do ta gieo gió gặp bão, tự làm tự chịu.” Vinh Quý phi lẩm bẩm một mình rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, nước mắt theo tiếng cười khàn đục từ khóe mắt tuôn ra, không ngừng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.