Edit: Ớt Hiểm
Vừa ra khỏi Thanh Âm các, Lăng Nhã và Lý Vệ chia nhau đi men theo các con đường tìm kiếm, lật tung mọt ngóc ngách cũng không thấy Mặc Ngọc và Y Lan đâu, thật khó hiểu.
“Đi đâu rồi không biết?” Lòng dạ Lăng Nhã nóng như lửa đốt, hai người họ mới đó mà đã chẳng thấy tăm hơi, trong lúc đang sốt ruột, nàng chợt nhìn thấy hình như có người phía trước, bóng lưng lại rất giống Mặc Ngọc, không biết định đi đâu mà có vẻ rất vội. Nàng lập tức gọi Lý Vệ cùng mình đuổi theo, vừa bước nhanh vừa gọi, khoảng cách giữa bọn họ không quá xa, lẽ ra gọi lớn như vậy thì người kia phải nghe thấy, nhưng ‘Mặc Ngọc’ không những không để ý tới mà ngược lại còn bước nhanh hơn, tới một ngã rẽ thì ngoặt vào, lúc Lăng Nhã và Lý Vệ đuổi tới thì đã không thấy đâu nữa, trước mặt cũng chẳng có ai.
Lăng Nhã nhìn cảnh vật quen thuộc xung quanh rồi ngạc nhiên thốt lên: “Ủa, đây chẳng phải là phòng bếp sao? Sao chúng ta lại chạy tới đây?”
Chỗ hai người đang đứng là trước cửa phòng bếp, giờ này trong phòng bếp đèn đuốc sáng trưng, bóng người dập dìu, thỉnh thoảng tại có tiếng va chạm của chén đĩa, chắc là đang tất bật chuẩn bị thức ăn nhẹ cho buổi xem diễn của các vị chủ tử phúc tấn.
“Chủ tử, nô tài thấy tình hình hơi kỳ lạ, tốt nhất là chúng ta nên quay về, còn Mặc Ngọc và nhị tiểu thư, chỉ cần các nàng còn ở trong phủ thì trước sau gì cũng tìm được.” Xưa nay Lăng Nhã luôn suy nghĩ thận trọng, nhưng lúc nãy vì chỉ lo đuổi theo bóng người giống Mặc Ngọc kia nên không kịp phán đoán tình thế, giờ bình tĩnh nghĩ lại thì lập tức cảm thấy đúng là kỳ lạ, có vẻ như người đó muốn dẫn dụ bọn họ tới đây. Tuy không biết mục đích là gì, nhưng tự dưng Lý Vệ có một dự cảm không tốt.
Lăng Nhã cũng thấy bất thường, gật đầu vịn tay Lý Vệ định rời đi thì đột nhiên cửa phòng bếp mở ra, một nam nhân trung niên có gương mặt hiền lành, tay xách một cái ấm Long phượng bằng đồng lớn bước ra, Lăng Nhã nhận ra hắn, là đầu bếp chuyên làm các món ăn nhẹ ở trong phủ, tên là Lý Trung, bánh hạt thông kia là do chính tay hắn làm.
Hắn vừa bước đi vừa quay đầu lại hối tên đồ đệ đang bê một cái khay hồng phía sau lưng: “Nhanh chân một chút, đừng để các vị chủ tử đợi lâu.” Đi được vài bước, hắn đột nhiên nhìn thấy Lăng Nhã lúc này chưa kịp rời đi thì nhất thời giật mình, vội vã đặt ấm đồng xuống, cùng đồ đệ hành lễ: “Nô tài thỉnh an Lăng phúc tấn, Lăng phúc tấn cát tường.”
Càng không muốn ai thấy thì lại càng dễ bị phát hiện, cuộc đời luôn là như vậy, Lăng Nhã đành dợm bước đứng lại, bảo họ đứng lên: “Các ngươi đang định đi đâu?”
Nghe nàng hỏi, Lý Trung vội cười xởi lởi: “Hồi bẩm Lăng phúc tấn, nô tài vừa nấu một ấm nước, đang định đưa tới Thanh Âm các để pha trà hạnh nhân dâng lên các vị chủ tử. Chẳng phải phúc tấn đang xem diễn ở Thanh Âm các sao, sao lại ở đây?”
“Chủ tử nhà ta lúc nãy đi ngang qua đây bất cẩn làm rơi một món đồ yêu thích, nên giờ quay lại tìm.” Cái khó ló cái khôn, Lý Vệ buột miệng thốt ra lý do, cũng may muốn tới Thanh Âm các phải đi qua chỗ này, nếu không thì hắn chẳng biết lấy lí do gì cho hợp lý.
“Không biết phúc tấn đã tìm được hay chưa, nếu chưa thì người cứ nói cho nô tài biết là người làm rơi thứ gì, nô tài sẽ giúp người tìm thử xem.” Lý Trung cung kính nói.
“Không cần, lúc nãy đã tìm một lượt rồi mà cũng không thấy, có lẽ nó không rớt ở đây.” Lăng Nhã tùy tiện ứng phó một câu, sợ hắn hỏi nhiều sẽ lộ nên chuyển qua chuyện khác: “Trà hạnh nhân phải pha bằng nước sôi mới ngon, nếu nước nguội rồi thì sẽ mất đi mùi thơm của hạnh nhân, ngươi nên nhanh chân qua đó đi, ta cũng đi luôn.”
Thấy nàng nhắc, Lý Trung cũng sực nhớ, ấm đồng này chỉ giữ nước sôi nóng trong một khoảng thời gian ngắn, trời lại đang chuyển lạnh, nên hắn vội ‘Dạ’ một tiếng rồi xách ấm đồng lên bước đi, tiểu đồ đệ của hắn cũng vội theo sau.
“Chủ tử, nơi này không nên ở lâu, chúng ta cũng mau đi thôi.” Đợi hai người Lý Trung đã đi xa, Lý Vệ mới nói nhỏ với Lăng Nhã.
Lăng Nhã gật đầu, lại vịn tay Lý Vệ, chuẩn bị cất bước thì đột nhiên như nhớ ra gì đó, nàng lấy cây trâm Thất Bảo Linh Lung trên búi tóc mình xuống, nhìn một cái rồi vứt mạnh vào bụi cây bên ven đường đi. Muốn lời nói dối không bị người khác vạch trần, cách tốt nhất là biến nó thành sự thật.
Lăng Nhã không biết rằng nàng vừa rời khỏi đó chưa được bao lâu thì một bóng người xuất hiện, ngay tại chỗ nàng đã đứng, dừng lại một lát rồi bước vào bụi cây nhặt cây trâm Thất Bảo Linh Lung lấp lánh trong bóng đêm kia lên.
Bóng cây dày đặc, gió đêm xuyên qua những tán cây nghe như tiếng ai nức nở, bầu bạn cùng bóng đêm, thì thào như yêu ma quỷ quái.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn phó phòng. Ngay lúc này đây, Lăng Nhã không hề biết một mảnh lưới lớn đã được đan xong, đang chực chờ để trùm xuống đầu nàng.
Lúc Lăng Nhã về tới Thanh Âm các thì vở tuồng trên sân khấu đã diễn đến đoạn cuối, Lý Trung đang đến chỗ từng người để pha trà, cả Thanh Âm các tràn ngập chỉ một mùi hạnh nhân thuần khiết.
“Sao rồi? Đã tìm được Y Lan chưa?” Vừa nhìn thấy mấy người Thủy Tú thì Lăng Nhã lo lắng hỏi dồn, khi biết vẫn không có tung tích thì trong lòng nàng buồn bã vô cùng, nếu Y Lan xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở phủ bối lặc thì nàng thật sự không biết giải thích thế nào với A mã Ngạch nương.
Thấy Lăng Nhã đứng ngồi không yên, Lý Vệ bèn khuyên: “Chủ tử, trước hết người phải bình tĩnh đã, chuyện vừa rồi nô tài cảm thấy có chút quái dị, để tránh những rắc rối không đáng, khi kết thúc tuồng diễn người vẫn nên ở lại Thanh Âm các thì hơn. Như nô tài đã nói, nếu nhị tiểu thư vẫn còn trong phủ thì trước sau gì cũng sẽ tìm được.”
“Cũng chỉ biết làm vậy.” Lăng Nhã không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, nên đành nén lại lo âu ngồi xuống ghế, tuồng diễn ra sao nàng cũng không để ý, chỉ mong mau hạ màn, để nàng có thể đi tìm Y Lan, nếu thật sự tìm không được thì nàng chỉ còn cách báo cho Dận Chân biết, nhờ hắn phái thêm nhiều người đi tìm.
“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!” Trong lúc Lăng Nhã đang hoang mang lo sợ thì nghe được tiếng của Y Lan, không màng đến ánh mắt ngạc nhiên của Qua Nhĩ Giai thị, nàng đứng bật dậy quay ngoắt người nhìn về phía đó, Y Lan và Mặc Ngọc đang vội vã bước tới chỗ nàng.
Lăng Nhã ôm chặt Y Lan vừa nhào cả thân mình nhỏ nhắn vào lòng mình, giống như giữ chặt lấy trân bảo hiếm hoi xém mất, lòng đầy xúc động. Đợi tâm trạng bình tĩnh lại, nàng tính hỏi Y Lan đã đi đâu thì chợt phát hiện cánh tay của Y Lan đang run rẩy, nhìn qua thì thấy vẻ mặt của Mặc Ngọc cũng đầy hoảng hốt bất an.
“Đã có chuyện gì?” Nàng biết chắc chắn đã xảy ra gì đó, nếu không thì Mặc Ngọc sẽ không sợ như vậy.
Mặc Ngọc nhận lấy chén trà từ tay Lý Vệ, uống mấy hớp liền, định thần lại rồi mới kể lại chuyện vừa mới xảy ra. Nàng đưa Y Lan đi nhà xí xong thì quay về, trên đường đi không biết sao những lồng đèn phía trước bỗng phụt tắt cùng lúc. Nên nhớ, những lồng đèn đó được che chắn rất kỹ, lại có người canh giữ, liên tục châm dầu vào, cả đêm cũng không tắt được, Mặc Ngọc ở trong phủ này đã hơn một năm, ban đêm chưa bao giờ thấy có lồng đèn nào bị tắt.
Có ánh sáng thì không sao, nhưng giờ đèn tắt hết rồi, phía trước chỉ là một khoảng không đen đặc, xòe tay ra cũng chẳng thấy nổi mấy ngón tay, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ có quái vật nhảy ra, khiến hai người họ chết khiếp. Dù Mặc Ngọc rất sợ, nhưng vẫn làm bộ bình tĩnh trấn an Y Lan, cùng nhau lần mò trên con đường ít khi đi qua này.
Con đường này hình như không có lối ra, dù hai nàng đã đi rất lâu, nhưng trước mặt sau lưng vẫn tối đen như mực, hòa vào bóng đêm còn có nỗi sợ hãi run người, Y Lan vẫn cứ nắm lấy tay Mặc Ngọc mà run lên bần bật. Ngay lúc đó, các nàng liền ngửi được một mùi hương nồng nặc, khi hương xộc vào mũi thì Y Lan cũng thì thấy một bóng trắng xẹt qua trước mặt, nàng sợ tới mức thét lên, tay chân không ngừng khua loạn xạ: Quỷ! Quỷ! Có quỷ! Cứu mạng với!”
Tuy Mặc Ngọc không nhìn thấy bóng trắng đó, nhưng bị tiếng hét của Y Lan làm cho giật mình kinh hãi, nàng đang tính bế Y Lan lên rời khỏi nơi quỷ dị này thì trước mắt thình lình hiện lên một gương mặt nữ nhân tái nhợt, trên mặt còn dính máu, lưỡi dài ngoằng đỏ tím lè ra ngoài, hai bên khóa mắt còn có máu rỉ ra.
Mặc Ngọc nhìn thấy thứ kinh tởm này thì lập tức ngất xỉu, mà lúc nàng té xuống lại đè lên người Y Lan, khiến Y Lan cũng té theo, đầu đập vào nền đá, cùng hôn mê bất tỉnh.
Mặc Ngọc không biết là mình ngất đi bao lâu, khi tỉnh lại đã thấy mình không còn ở chỗ cũ, mà đang ở trên khúc đường cách phòng giặt không xa, nàng cũng chẳng hiểu mình tới đây bằng cách nào, may mà Y Lan vẫn còn bên cạnh nàng, nàng vội lay Y Lan tỉnh rồi cùng nhau rời khỏi nơi quỷ quái này.
“Tỷ tỷ, thật sự rất đáng sợ, cái bóng trắng biết bay đó không có chân đâu.” Y Lan còn sợ hãi mà nói thêm: “Nhưng muội không thấy mặt quỷ mà Mặc Ngọc kể lại.”
Càng nghe nàng kể thì Lăng Nhã càng thấy hoang đường, không nhịn được nên trách: “Đừng có nói bậy, trên đời này làm gì có quỷ nhần, huống chi chỗ này gần Vua, dưới chân Thiên tử, dù có quỷ thì cũng bị hơi thở của Hoàng đế làm cho sợ hãi, không dám tới gần đâu.”
Tuy các nàng nói chuyện rất nhỏ, nhưng vì Qua Nhĩ Giai thị ngồi sát bên, nên những lời này rơi vào tai nàng không sót một chữ, nàng lập tức chồm người qua, giọng thần bí: “Muội muội đừng nói vậy, nếu thật sự trên đời này không có quỷ thần thì cũng sẽ không có nhiều người kính nể sợ hãi như vậy, thường thắp hương bái thần; thậm chí tổ tông chúng ta còn truyền lại tập tục cúng cô hồn dã quỷ vào mỗi dịp Tết Trung Nguyên* nữa mà. Muội muội nói dưới chân Thiên tử ma quỷ không dám tới gần ư, để ta nói cho muội nghe nha.” Nàng nhìn xung quanh một lượt rồi đè thấp giọng nói tiếp: “Dưới gầm trời này, sau chiến trường là thiên lao, nói về số người chết thì không đâu nhiều hơn Tử Cấm Thành, nơi mà thường xuyên có thái giám cung nữ mất tích, ngay cả viên gạch đem chôn xuống đất cũng biến thành màu đỏ, ta nghe nói đây là nơi ma quỷ lộng hành nhiều nhất.”
Y Lan vốn đã sợ hãi, nay nghe vậy liền sợ tới mức mặt trách nhách, vùi đầu vào lòng Lăng Nhã không dám ngước lên: “Tỷ tỷ, muội sợ quá!”
“Không sao, có tỷ tỷ ở đây, không ai có thể làm hại Y Lan.” Lăng Nhã vỗ về Y Lan xong quay qua nhíu mày nói với Qua Nhĩ Giai thị: “Không ngờ tỷ tỷ như vậy mà lại đi tin chuyện quỷ thần.”
“Thà tin là có còn hơn là không tin. Huống chi Mặc Ngọc và lệnh muội cũng đã gặp rồi, chẳng lẽ còn là giả sao? Ta thấy tốt nhất muội muội nên đến miếu cầu vài mảnh bùa bình an đi.” Qua Nhĩ Giai thị quan tâm nhắc nhở.
Lăng Nhã cười nhẹ, tỏ vẻ không tin: “Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, nhưng muội muội trước sau vẫn cảm thấy quỷ thần là do tâm sinh ra, tin có thì có mà tin không thì không, nếu cầu thần bái Phật để tâm an thì chi bằng ngẫm nghĩ cho kỹ xem quỷ từ đâu mà đến.”
Nàng cũng không tin quỷ thần, người chết tựa như đèn tắt, oan hồn đòi mạng chẳng qua chỉ để dọa người mà thôi.