Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 6: Nguy cơ




Edit: Ớt Hiểm
Thời tiết đang bước vào những ngày lạnh nhất trong năm, nước cũng đóng thành băng, nhưng chính điện Đông Cung lại ấm áp như mùa xuân vì đốt địa long và rất nhiều chậu than, giữa mịt mờ hương khói tỏa ra, Thái tử phi Thạch thị nằm trên trường kỷ khép hờ mắt, hai tiểu cung nữ mỗi người một bên dùng ngọc luân xoa bóp chân cho nàng, yên ắng không một tiếng động.
Một lát sau, bức rèm được vén lên, một cung nữ khoảng bốn mươi tuổi bước vào, bà liếc mắt với Thạch thị, phất tay ý bảo hai tiểu cung nữ kia lui ra, tự mình cầm lấy ngọc luân lăn nhẹ nhàng trên chân Thạch thị.
“Sao rồi? Đã biết mấy ngày qua Thái tử đi đâu chưa?” Thạch thị vẫn nhắm mắt, hỏi.
“Hồi bẩm nương nương, nô tỳ đã nghe ngóng được, mấy ngày gần đây Thái tử coi trọng Ngưng Nguyệt Hiên ở một thanh quán, ngày nào cũng tới thăm nàng ta, hình như Thái tử đang muốn chuộc thân cho nàng.” Nghênh Hương trả lời rất tường tận.
“Hắn dám!” Thạch thị bất ngờ trợn mắt, tay đập mạnh xuống trường kỷ, rõ ràng dien.dan.lequydon trong lòng rất tức giận.
“Nương nương coi chừng đau tay.” Nghênh Hương vội khuyên nhủ: “Thật ra Thái tử thỉnh thoảng mới chơi vui một chút thôi, chứ không phải là thật lòng yêu thích, trong lòng Thái tử nương nương ngài là quan trọng nhất, nếu không sao mấy năm nay cũng chưa từng nạp phi thiếp nào.”
“Hừ, ngươi không cần nói tốt cho hắn, hắn là người thế nào trong lòng bổn cung hiểu rõ.” Tuy nói vậy nhưng sắc mặt Thạch thị rốt cuộc cũng giãn ra vài phần, vịn tay Nghênh Hương ngồi dậy đi đến trước lư hương Bác Sơn đang lượn lờ khói nhẹ, múc một muỗng mạt hương rồi dùng móng tay trong suốt lấy ra một ít, từ từ đưa qua chóp mũi, mùi hương lập tức nồng đậm hơn.
“Nếu không vì lo lắng hắn sa vào nữ sắc mà lơ là quốc sự, bổn cung cũng mặc kệ. Mấy năm gần đây Hoàng a mã đối với hắn có chút không vừa lòng, vậy mà hắn còn không biết DieexnddafnLeQuyDon cẩn trọng.” Nhắc đến Dận Nhưng, Thạch thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đi, làm cách nào để nữ tử thanh quán kia rời khỏi kinh thành, tránh cho tâm tư hắn dính chặt bên ngoài không biết đường quay về.”
Thấy Nghênh Hương đồng ý, Thạch thị lại hỏi: “Chuyện hôm qua kêu ngươi đi nghe ngóng kết quả thế nào?”
“Nô tỳ đã nói chuyện với cô cô quản sự Chung Túy cung, Lăng Trụ đúng là có một nữ nhi vào cung tham gia tuyển tú, tên là Lăng Nhược, năm năy mười lăm tuổi, nô tỳ cũng đã lén nhìn qua, bộ dáng rất mỹ mạo, quan trọng nhất chính là nàng ta rất giống một người.”
“Giống ai?” Thạch thị chỉ hỏi cho có, nhưng khi nghe Nghênh Hương trả lời, sắc mặt lập tức thay đổi, thốt lên: “Cái gì? Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu?”
“Dạ đúng vậy, nô tỳ thấy được bóng dáng của Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu trên người nàng ta. Tuy rằng lúc Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu tạ thế nô tỳ chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, đã hơn hai mươi năm, nhưng nô tỳ tuyệt đối nhớ rõ.” Nguyên Hương vốn là cung nữ hầu hạ Vinh Quý phi, tính tình cẩn trọng. Sau khi Thạch thị vào cung, Vinh Quý phi lo lắng cung nhân hầu hạ không chu đáo nên cử bà qua đây, lời nói của bà Thạch thị đương nhiên không hề nghi ngờ.
(*Ớt muốn nhắc: Vinh Quý phi là dì ruột của Thạch thị nhé mọi người, sợ mọi người đọc không hiểu nên nhắc lại một chút ^^)
Nét cười của Thạch thị trầm xuống, lâu sau mới nói: “Hoàng a mã đối với Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu vẫn luôn thương nhớ không nguôi, nếu để người nhìn thấy Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược thì…”
“Thì lưu thẻ bài là chuyện đương nhiên.” Nghênh Hương tiếp lời: “Hơn nữa dựa vào tưởng niệm của Hoàng thượng giành cho Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu, nhất định Hoàng thượng sẽ đối xử nàng ta rất tốt, có thể chẳng mấy chốc sẽ được phong phi phong tần, sủng quan lục cung.”
Thạch thị nghiêng đầu vuốt mái tóc đen dài, điềm nhiên nói: “Hôm qua lúc a mã tới nói chuyện với bổn cung, bổn cung còn cảm thấy a mã cẩn thận quá mức, nhưng nay xem ra cũng không thừa, người này không thể giữ lại trong cung.” Nàng vuốt ve chiếc vòng ngọc bích trên tay, chậm rãi nói: “Đi xuống bảo tiểu trù phòng làm vài món điểm tâm sở trường, lát nữa bổn cung đích thân đưa qua cho Vinh Quý phi.”
“Nương nương muốn nói chuyện này với Quý phi nương nương?” Nghênh Hương nhẹ giọng hỏi.
Khóe môi Thạch thị nhếch nhẹ, khi cười xuất hiện một ít nếp nhăn: “Bổn cung chưa vội nói, cũng mấy ngày rồi bổn cung chưa đến thỉnh an di nương nên hôm nay muốn đi thỉnh an nhân tiện trò chuyện việc nhà một chút mà thôi.”
Nghênh Hương nghe vậy thì mỉm cười, không nhiều lời. Bà hầu hạ Vinh Quý phi đã nhiều năm, đối với tính cách của Vinh Quý phi tất nhiên hiểu rõ, nàng có lẽ rất công chính rất hiểu lý lẽ, nhưng chỉ là trong tình huống không có gì uy hiếp đến địa vị của nàng, một khi dính đến quyền lợi của bản thân, hai chữ công chính kia liền biến thành trò cười.
Bà tin rằng Vinh Quý phi chắc chắn không muốn hình bóng của Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu trở về, dù đó chỉ là một thế thân.
Ở Chung Túy cung cách xa nơi đó, Lăng Nhược không hề biết rằng nguy cơ đang từng bước tiến lại gần mình, mấy ngày qua nàng đều nhớ kỹ lời của Thu Từ, cho dù Mộ Nguyệt khiêu khích thế nào nàng cũng không tranh chấp, chỉ dien.dan.lequydon chăm chỉ theo ma ma giáo dẫn học tập quy củ. Dẫu đã biết quy củ vốn rườm rà, nhưng không ngờ rằng rườm rà đến mức này, khi bước đi, lúc phất khăn đều phải theo quy định, từng lời nói từng cử động, mặt nhăn, mày cười… tất cả đều phải học lại từ đầu.
Vào một ngày tuyết rơi không ngừng, nhóm tú nữ nghĩ rằng mình có thể được nghỉ luyện tập, hoặc ít nhất là được luyện tập ở trong phòng. Nhưng các vị ma ma kia không những không thông cảm, mà còn bắt luyện tập liên tục trong sân viện như mọi ngày. Việc này khiến cho một số tú nữ bất mãn, nhưng cũng không dám có ý kiền gì, cả nhóm rụt cổ đứng trong sân, chóp mũi đông lạnh đến đỏ bừng.
“Thỉnh các tiểu chủ đi theo ta một lần nữa, bắt đầu!” Quế ma ma vẻ mặt vô cảm làm mẫu ở phía trước, tuyết rơi càng ngày càng nhiều, giống như những sợi tơ lông ngỗng, dày đặc cả bầu trời, trước mắt ai cũng mờ nhạt, chỉ có thể nhìn thấy một màu trắng vô tận.
“Không luyện không luyện!” Cuối cùng có tú nữ nhịn không được, ném khăn xuống đất, hét lên: “Trời lạnh như vậy tay chân đều đông cứng lại rồi sao mà luyện tập được chứ!”
Lăng Nhược biết tên của vị tú nữ đó, Từ Giai Lâm Ngọc – nữ nhi của nhất đẳng công đương triều, cũng là tú nữ có thân phận tôn quý nhất trong tất cả các tú nữ, chính xác là thiên chi kiêu nữ.
Quế ma ma đảo mắt qua, bước đến trước mặt Lâm Ngọc, nhàn nhạt nói: “Thỉnh tiểu chủ nhặt khăn lên và tiếp tục luyện tập.”
Lâm Ngọc trừng mắt liếc bà rồi lớn giọng quát: “Tai ngươi bị điếc hay sao vậy, ta đã nói là không luyện, dạy tới dạy lui cũng dien~dan~le~quy~don có nhiêu đó quy củ, ngươi không thấy phiền nhưng ta thì có đó.”
“Thỉnh Lâm Ngọc tiểu chủ nhặt khăn lên và tiếp tục luyện.” Quế ma ma vẫn đáp lời nàng bằng câu đó, chỉ khác là sắc mặt khó chịu hơn một chút.
Thấy lời nói của mình không được người khác đếm xỉa tới, Lâm Ngọc chưa từng bị coi thường như vậy bao giờ, lập tức nổi giận, không những không nhặt khăn mà còn dùng chân dẫm mạnh lên nó, hất cằm thách thức: “Ta không nhặt thì ngươi sẽ làm gì, đừng quên ngươi chỉ là một tên nô tài, khi nào mới đến phiên ngươi ra lệnh cho ta.”
Thu Từ ở phía sau thì thầm với Lăng Nhược: “Từ Lâm Giai Ngọc này tâm cao khí ngạo quá rồi, tính cách như vậy e là không tốt.”
Lăng Nhược chỉ gật đầu mà không nói gì, lúc này Hồng Lăng đã biết được tin nên đến đây. Trước tiên bà trấn an Quế ma ma, sau đó đi thẳng đến trước Từ Lâm Giai Ngọc, nhìn nàng ta thật lâu rồi cúi người tự nhặt chiếc khăn lụa đã ướt đẫm lên khỏi mặt đất, vươn tay đưa tới trước mặt nàng. Lâm Ngọc hừ lạnh rồi quay ngoắt đầu đi chỗ khác, hoàn toàn không muốn tiếp nhận khăn từ tay Hồng Lăng cô cô.
Hồng Lăng thu tay lại, xoay người nhìn gần một trăm vị tú nữ trong viện, giọng nói rành mạch rót vào tai từng người: “Nô tỳ biết trong lòng các vị tiểu chủ ít nhiều đều có bất mãn, cho rằng dù nô tỳ hay các vị ma ma kia cũng vậy, đều là nô tài, dựa vào gì mà dạy dỗ các vị. Không sai, chúng ta là nô tài, nhưng các vị cũng chưa phải là chủ tử chính thức, phải đợi ba ngày nữa sau đại điển tuyển tú, hơn nữa phải được Hoàng thượng lưu thẻ bài sắc phong Đáp ứng, Tuyển thị thậm chí là Quý nhân thì mới có tư cách được chúng nô tài gọi một tiếng chủ tử, bằng không thì ngay cả tư cách lưu lại trong cung cũng không có.”
“Sở dĩ Quế ma ma nghiêm khắc như vậy, cũng là vì muốn tốt cho các vị. Thân là cung tần, mỗi câu chữ mỗi cử động đều thành mẫu mực của thiên hạ, bất luận là khi nào chỗ nào đều không được phép thất nghi. Nếu các vị tiểu chủ muốn yên yên ổn ổn tham gia đại điển tuyển tú, thì mong ba ngày ở đây các vị phải nghe theo lời của ma ma giáo dẫn, đừng làm nô tỳ khó xử. Việc này không phải là vì nô tỳ mà là vì chính các vị tiểu chủ.”
“Cô cô khách sao rồi.” Sau một hồi im phăng phắc, không biết là ai đã nói đầu tiên, những người khác cũng đồng thanh nói theo. Rõ ràng, những lời của Hồng Lăng cô cô đã tánh tan được sự bất mãn của các tú nữ. 
Hồng Lăng một lần nữa đưa khăn cho Từ Lâm Giai Ngọc: “Tiểu chủ muốn tiếp tục luyện tập hay là muốn nô tỳ đưa sự việc này trở về bẩm báo với Quý phi nương nương, nói tiểu chủ không tuân theo giáo hóa, ngông cuồng chống lại cung quy?”
Lâm Ngọc không nghĩ là bà ta dám uy hiếp mình, nhưng lại không thể nổi giận được. Nếu bà ta thật sự bẩm báo với Vinh Quý phi thì tất nhiên mình sẽ bị răn dạy, lúc đó sẽ mất đi tư cách tuyển tú. Suy nghĩ mãi cuối cùng Lâm Ngọc cố nén lại cơn tức, oán hận nhận lại chiếc khăn vừa ướt vừa dơ, nghĩ thầm trong bụng đợi sau này vào cung trở thành chủ tử rồi, sẽ tìm bà tính sổ món nợ này.
Hồng Lăng sao lại không biết Lâm Ngọc nghĩ gì, nhưng chỉ cười cười rồi rời đi.
“Vị quản sự cô cô này quả là lợi hai.” Lăng Nhược nhỏ giọng nói, Thu Từ nhìn chằm dien.dan.lequydon chằm Hồng Lăng đang rời đi, bóng dáng xẹt qua một chút kỳ lạ, “Nếu không có bản lĩnh thì làm sao ngồi vào được vị trí này, nhưng người này đúng thật là có vào phần năng lực.”
Sau đó không còn ai dám dị nghị, tất cả quy quy củ củ đi theo Quế ma ma luyện tập, dù cho gió thổi như tên bắn, tuyết rơi như sợi bông, cũng không hề dao động.
Không phải là các nàng quá kiên định, mà các nàng hiểu rõ, muốn bay lên cành cây trở thành người cao quý thì trước tiên phải vượt qua được ải này.
Cứ vậy mà xong hết một ngày, mệt là điều tất nhiên, tay chân đều lạnh đến tê cứng, may mà có trà gừng ấm dạ xua hàn, nếu không cũng rất dễ sinh bệnh.
Lăng Nhược dùng cơm xong thấy còn sớm, lại không muốn đối diện với Mộ Nguyệt nên quyết định lấy dù và đèn ra ngoài một chút, hậu cung này tuy lớn, nhưng chỗ nàng biết lại không nhiều lắm, ngoài Chung Túy cung ra thì cũng chỉ là vườn mai lần trước đã đến mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.