Edit: Ớt Hiểm
Qua Nhĩ Giai thị còn định nói thêm gì đó thì bỗng nghe tiếng vỗ tay giòn tan, quay đầu lại nhìn thì thấy trên sân khấu màn che đã được thả xuống, trưởng gánh hát đang cúi xuống cảm tạ mọi người.
Dận Chân đã xem vở ‘Mộc Quế Anh nắm giữ ấn soái’ này không biết bao nhiêu lần rồi, hắn xem chẳng qua là muốn mượn cảnh sinh tình, nhớ về kỷ niệm của mình với Mi nhi, đó là thời gian ngắn ngủi hắn thực sự hạnh phúc, mà nay chỉ còn lại là hồi ức…
Hắn lắc đầu xua đi những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng mình, hướng về những người trong gánh hát lúc này vẫn đang quỳ: “Diễn xướng rất hay, đặc biệt là thanh y sắm vai Mộc Quế Anh, diễn y như thật, có thể xếp thứ nhì trong số những thanh y ta từng xem, ngoài thù lao ban đầu ra hãy nhận thêm một trăm lượng bạc, xem như ta thưởng cho các ngươi.”
“Đa tạ Bối lặc gia.” Trong mắt thanh y lộ rõ sự vui mừng, cùng với mọi người trong gánh hát cúi xuống tạ ơn.
Lúc xem diễn, Dận Chân nghe giọng xướng của thanh y này thì có cảm giác như từng quen biết, hình như đã gặp ở đâu đó, nay nghe tiếp câu tạ ơn thì càng khẳng định, lúc hắn đang thắc mắc thì đích phúc tấn cười nói: “Trong lòng Bối lặc gia, thanh y hay nhất chính là Diệp phúc tấn phải không?”
“Không ai hiểu ta bằng đích phúc tấn.” Dận Chân hờ hững cười nhìn về phía Diệp Tú, trong mắt hiện lên một nét dịu dàng hiếm có: “Tú nhi diễn vai Mộc Quế Anh thật sự rất hay, ta nghĩ trên đời này khó có người diễn qua nàng ta.”. truyện đam mỹ
Diệp Tú nghe vậy không những không vui mừng mà ngược lại còn tỏ ra hơi sợ hãi, nàng vịn tay thị nữ đi tới trước mặt Dận Chân và đích phúc tấn, đỡ cái bụng lớn quỳ xuống nói: “Mong Bối lặc gia và đích phúc tấn tha cho thiếp thân tội lừa dối.”
Câu này khiến mọi người sửng sốt, Na Lạp thị lại càng mù mờ hỏi: “Đang yên lành sao muội muội lại nói như vậy, lừa dối điều gì?”
Diệp Tú lặng im không nói, nhưng thanh y kia thì lại đi bằng đầu gối tới quỳ bên cạnh Diệp Tú, cúi đầu nói: “Nô tỳ Hồng Ngọc thỉnh an Bối lặc gia, thỉnh an đích phúc tấn.”
“Hồng Ngọc? Sao… sao ngươi lại ở trong gánh hát?” Đích phúc tấn không dám tin vào mắt mình, Dận Chân cũng ngạc nhiên cực độ, hắn không thể nào ngờ được thanh y có giọng xướng rất quen thuộc này lại chính là thị nữ bên cạnh Diệp Tú.
Khi hai chữ ‘Hồng Ngọc’ rơi vào tai Lăng Nhã, nàng bỗng giật mình, rốt cuộc nghi vấn trong lòng cũng đã có đáp án, vốn không phải vì nàng đa nghi, mà nàng thật sự thấy rất quen. Có điều, nàng không hề nghĩ đó sẽ là người bên cạnh Diệp Tú, không cần nói cũng biết, Diệp Tú đã cố tình sắp xếp Hồng Ngọc thay thế thanh y của gánh hát để lên sân khấu, sau đó lộ mặt trước Dận Chân, hành động này chứng tỏ là nàng đang cất nhắc Hồng Ngọc.
Người khác có lẽ sẽ cảm thấy rất kỳ lạ, nâng đỡ Hồng Ngọc chẳng khác gì chia sẻ ân sủng của Bối lặc gia, không lẽ nàng ta không cảm thấy khó chịu sao, nhưng Lăng Nhã thì hiểu rõ lí do vì sao Diệp Tú lại hành động như vậy.
Từ khi Diệp Tú mang thai thì đã không thích hợp để thị tẩm, tuy nói hài tử trong bụng chính là bùa hộ mệnh tốt nhất của nàng, nhưng trong hơn mười tháng nàng không thể hầu hạ bên gối Bối lặc gia, tâm trạng khó tránh được lo lắng bất an, đã vậy còn từng bị cấm túc, việc này khiến nàng càng lo nghĩ cho địa vị của mình hơn. Nếu vậy, cách tốt nhất là nâng đỡ một người mình tin tưởng, mượn sức nàng ta củng cố địa vị của chính mình.
Hồng Ngọc cũng có một ít nhan sắc, lại là thị nữ bên cạnh nàng, dĩ nhiên sẽ trở thành sự lựa chọn tốt nhất, có điều…
Lăng Nhã thầm cười lạnh, nàng đã từng gặp Hồng Ngọc, nữ nhân này có nhan sắc và cũng có dã tâm, chỉ riêng việc nàng ta giấu mình vô cùng cẩn thận trong thời gian qua cũng đủ hiểu được, nâng đỡ nàng ta, chỉ e tương lai Diệp Tú sẽ khó mà kiểm soát.
Trừ phi… Diệp Tú đúng như suy nghĩ của nàng, không phải là một người nông cạn hời hợt như vẻ bề ngoài, bằng không, chắc chắn sẽ không thoát được câu ‘gieo gió gặp bão’.
Mà tạm thời không nói tới những suy nghĩ trong lòng Lăng Nhã nữa, Hồng Ngọc nghe Na Lạp thị hỏi thì vội vàng cúi đầu nói: “Hồi bẩm đích phúc tấn, là do nô tỳ cả gan làm loạn, nô tỳ biết hôm nay gánh hát vào phủ diễn tuồng, nên cầu xin chủ tử nói với trưởng gánh hát một tiếng để nô tỳ thay thế thanh y kia lên sân khấu.”
Nàng vừa nói dứt, Diệp Tú lập tức tiếp lời: “Cũng do thiếp thân không tốt, biết là không nên, nhưng chịu không nổi cầu xin của Hồng Ngọc nên đã đồng ý.”
Chuyện Lăng Nhã nghĩ được thì dĩ nhiên Niên thị cũng nghĩ được, trước giờ nàng ta tâm khí cao ngạo, sao có thể để mặc Diệp Tú giở thủ đoạn trước mặt mình mà làm như không biết gì được, thế nên nàng đẩy chén trà trên bàn, cười lạnh: “Không ngờ Diệp muội lại là một chủ tử thương yêu hạ nhân như thế, thật là nghĩ không ra.”
Diệp Tú cúi đầu không dám nhận, nhưng Dận Chân đã khom xuống đỡ Diệp Tú lên, nói: “Bụng nàng đã ngày càng lớn, cử động không tiện, sau này miễn quỳ, đứng lên đi.”
“Đa tạ Bối lặc gia.” Diệp Tú cảm tạ Dận Chân xong vịn tay hắn chật vật đứng lên, Niên thị thấy Dận Chân bênh vực Diệp Tú trước mặt mình và mọi người thì vẻ mặt vốn đã không vui lại càng trở nên khó coi hơn, hừ thầm rồi quay mặt qua một bên, không thèm nhìn bọn họ.
Dận Chân nhìn Hồng Ngọc đang quỳ trên đất, hỏi: “Ngươi bắt đầu theo chủ tử mình học diễn từ lúc nào vậy?” Vừa rồi ở trên sân khấu, dù là kỹ thật xướng âm hay động tác biểu diễn của Hồng Ngọc cũng đều rất giống với Diệp Tú, sao hắn không phát hiện ra được.
Hồng Ngọc cẩn thận quan sát Dận Chân, giọng nói mềm mại: “Hồi bẩm Bối lặc gia, nô tỳ vẫn luôn theo học, có điều chủ tử quá xuất sắc, còn nô tỳ thì tay chân vụng về, học kiểu nào cũng không giống được, vì sợ chủ tử mất mặt nên chưa từng cho ai biết. Sau đó, vì chủ tử có thai nên không thể diễn phục vụ Bối lặc gia, nô tỳ nhớ Bối lặc gia từng nói, chủ tử vào vai Mộc Quế Anh tư thế oai hùng hiên ngang, có thể nói là hay nhất, dù Bối lặc gia có bao nhiêu buồn bực trong lòng, chỉ cần xem chủ tử diễn Mộc Quế Anh thì đều tan biến. Cho nên lúc nô tỳ biết tối nay gánh hát sẽ diễn vở ‘Mộc Quế Anh nắm giữ ấn soái’ thì đánh liều thay thế thanh y lên sân khấu, nô tỳ biết mình không so được với chủ tử, nên không mong muốn gì khác, chỉ mong có thể thay chủ tử giúp Bối lặc gia thoải mái một phần là đã đủ rồi.”
“Thì ra là vậy.” Na Lạp thị nghe xong thì gật đầu nói: “Có được tấm lòng như vậy, không uổng công chủ tử ngươi ngày thường yêu thương ngươi.”
Dận Chân vẫn còn dư âm của vở diễn vừa xem, lại nhìn thấy trang phục hóa trang trên người Hồng Ngọc, ánh mắt hơi ngưng lại, đích thân đỡ Hồng Ngọc đứng lên, yên lặng nhìn màu sắc trên gương mặt nàng một lát rồi mới nói: “Tuy thần thái và hình dáng của ngươi không bằng chủ tử, nhưng có thể lĩnh hội được bảy tám phần như vậy cũng xem như không tồi, rất tốt, ngươi muốn được ban thưởng gì thì cứ việc nói.”
Hồng Ngọc nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình đang ở trong bàn tay của Dận Chân, trả lời nhỏ như muỗi kêu: “Nô tỳ không cần gì hết, chỉ mong từ nay Bối lặc gia sẽ bớt phiền não.”
Dận Chân cười không tỏ thái độ gì: “Ai mà chẳng muốn bớt đi phiền não, nhưng sống trên đời, có đủ loại phiền não tự tìm đến minh, muốn tránh không được muốn trốn không xong; có lẽ chỉ tới khi nhắm mắt xuôi tay mới không còn phiền não.”
Hắn vừa nói xong thì Na Lạp thị đã cầm lấy tay hắn, nhăn mặt nói: “Đang êm đẹp ngài đừng nói những câu không may mắn như vậy.”
Sức nắm của Na Lạp thị thực sự rất mạnh, đến mức làm Dận Chân thấy hơi đau, hắn thoáng ngạc nhiên, nhưng sau khi hiểu được lí do tại sao Na Lạp thị kích động như vậy, thì hắn cảm động, nắm lại tay nàng an ủi: “Đời người trăm năm, cuối cùng cũng có ngày nhắm mắt, cần gì phải lưu tâm.”
“Mặc kệ là gì, tóm lại chỉ cần ngày nào thiếp thân còn ở bên cạnh Bối lặc gia thì Bối lặc gia vẫn không được nói như vậy.” Tới tận bây giờ, Na Lạp thị luôn tỏ ra mình là một người trang nhã khéo léo, rất hiếm khi câu nệ, thậm chí là cương quyết như lúc này.
“Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa.” Dận Chân vỗ vỗ tay nàng, sau đó quay qua nhìn Hồng Ngọc, tuy gương mặt của nàng vẽ màu dày đặc, nhưng vẫn hiện ra ngũ quan xinh đẹp, sau chốc chần chờ, hắn ra quyết định: “Sau này ngươi…”
“A… Đau quá!” Dận Chân còn chưa nói xong thì Diệp Tú đột nhiên ôm bụng ngã xuống đất, nét mặt vô cùng khổ sở, miệng không ngừng kêu đau…