Edit: Ớt Hiểm
Lời này vừa dứt thì mặt Lý thị liền biến sắc, khi thấy ánh mắt nghi ngờ của Dận Chân nhìn mình, nàng lập tức nổi giận: “Muội muội nói vậy là có ý gì, không lẽ nghi ngờ ta là người mưu hại Diệp muội muội? Đúng là nực cười, ta với Diệp phúc tấn trước giờ là tỷ muội thân thiết, lại cùng nhau có thai, sao lại có thể mang tâm mưu hại?”
“Tri nhân tri diện bất tri tâm, tỷ muội ruột còn có thể trở mặt thành thù, huống chi chỉ là tình như tỷ muội, Diệp phúc tấn mang thai trước tỷ tỷ vài tháng, nghĩ là nàng ta sinh trước, nếu là nam hài, thì đó chính là trưởng tử, còn hài tử của tỷ tỷ chỉ có thể làm con thứ mà thôi, chẳng lẽ trong lòng tỷ tỷ thật sự không có chút khó chịu nào sao?”
“Đúng là nói xằng nói bậy.” Lý thị giận dữ trách móc Niên thị, lạnh lùng tiếp: “Lời ngươi nói không sai, hài tử của ta có khả năng sẽ trở thành con thứ, vậy còn ngươi, còn những người khác thì sao, sau này hài tử của ai sinh ra thì cũng là con thứ cả. Ngươi nói ta có tâm tư này, chẳng phải cũng là đang nói chính mình, nói tất cả mọi người ở đây sao?”
Hai người không thèm nghe Na Lạp thị khuyên nhủ, cứ gây gỗ gay gắt, khiến cho nét mặt của Na Lạp thị cũng trở nên khó coi.
“Thôi được rồi, im lặng hết đi!” Dận Chân không nhịn nữa mà ngắt lời các nàng, day day ấn đường, trong lòng tính toán một chút rồi nhìn qua Dung Viễn nãy giờ vẫn chưa nói thêm gì: “Ta muốn nhờ Thái y giúp ta kiểm tra mấy món ăn tối nay một chút, xem thử có gì khả nghi hay không.”
Sau khi Dung Viễn gật đầu rất nhẹ thì có người đưa tất cả những món Diệp Tú đã ăn tới, hắn kiểm tra kỹ càng từng món từng món, các loại bánh trước đó cũng nhanh chóng được kiểm tra, đến lúc cầm tới chén trà hạnh nhân còn dính lại một chút trà trên miệng chén, nét mặt Dung Viễn chợt biến đổi, hương vị của trà hạnh nhân này nồng hơn bình thường, hắn phát hiện trong đó có mùi của một thứ không nên có, vì sợ đoán sai nên liền nếm thử, cuối cùng hắn khẳng định mình không lầm. Dung Viễn ngước lên nói với Dận Chân vẫn luôn chờ bên cạnh: “Chén trà hạnh nhân này đã bị người khác bỏ hoa hồng vào.”
“Hoa hồng?!” Na Lạp thị hoảng sợ thốt lên, công dụng của hoa hồng là gì nàng biết rất rõ, phàm nữ nhân nào không muốn giữ thai thì sẽ lấy hoa hồng sắc nước uống, không bao lâu, cái thai trong bụng sẽ trôi ra ngoài, biến thành một vũng máu đen, thai phụ bình thường thấy nó chỉ lo không tránh kịp.
Sắc mặt Lý thị trắng bệch, theo bản năng nhìn về chỗ ngồi của mình lúc nãy, thấy trên bàn nhỏ vẫn còn chén trà hạnh nhân giống như vậy, đáy mắt nàng không giấu được hoang mang.
Lúc đó, trong lòng Lăng Nhã cũng giật mình, trà hạnh nhân… Sao lại trùng hợp như vậy được? Nàng bị người khác dẫn dụ tới phòng bếp, đúng lúc gặp phải Lý Trung, ngay sau đó thì kiểm tra được trong trà hạnh nhân có hoa hồng, còn xém làm cho Diệp Tú sảy thai, trong chuyện này… Nàng càng nghĩ thì càng thấy không đúng, giống như có một bàn tay vô hình ở phía sau sắp xếp tất cả.
Dận Chân tức giận vô cùng, đập mạnh lên mặt bàn làm cho chén trà nảy lên cao, bắn cả nước vào tay hắn, miệng quát lớn: “Việc như vậy mà cũng dám làm, đúng là to gan! Nói, rốt cuộc ai đã phát điên như vậy?”
Niên thị nhướn mày lên, đối mắt chớp nhẹ: “Thiếp thân nhớ là toàn bộ thức ăn sử dụng ở Thanh Âm các hôm nay đều do một tay đích phúc tấn chuẩn bị.” Đích phúc tấn cũng được, Lý thị cũng được, đối với nàng mà nói thì đều như nhau.
“Phúc tấn…” Dận Chân nhìn về phía Na Lạp thị đang sợ hãi, dù không nói gì thêm, nhưng câu hỏi đó ý tứ đã quá rõ ràng, trong đôi mắt nheo lại có một tia sáng rét buốt, khiến cho người nào nhìn thấy cũng kinh sợ.
Niên thị vội quỳ xuống nói: “Bối lặc gia và thiếp thân đã là phu thê nhiều năm, thiếp thân là người thế nào Bối lặc gia dĩ nhiên hiểu rõ nhất. Tất cả những thức ăn được đưa tới Thanh Âm các hôm nay đúng là do đích thân thiếp thân chuẩn bị, nhưng thiếp thân có thể thề với trời, tuyệt đối không bỏ hoa hồng vào đó.” Nàng cúi đầu rũ mắt xuống, hàng mi mỏng nhẹ bao bọc trọn ánh mắt lo lắng của nàng: “Thiếp thân là người từng mất đi hài tử, hiểu rõ nỗi đau mất con. Thử hỏi thiếp thân làm sao có thể nhẫn tâm gây ra nỗi đau thấu trời đó cho người khác chứ? Huống chi chuyện của Diệp phúc tấn tra ra, người bị nghi ngờ đầu tiên chính là thiếp thân, làm vậy chẳng phải là ngu không ai bằng, tự tìm đường chết hay sao.”
Đúng như lời Na Lạp thị nói, nếu có người xảy ra chuyện, người đầu tiền bị nghi ngờ chính là nàng, làm như vậy đối với nàng trăm hại mà không có một lợi. Nhớ tới thái độ thường ngày của Na Lạp thị, Dận Chân bỗng thấy nghi ngờ vừa rồi của mình là không có căn cứ, lại nghe nàng nhắc lới Hoằng Huy, ánh mắt hắn trở nên mềm nhũn, sự nghi ngờ trong lòng cũng như băng tuyết nhanh chóng tan ra, thay vào đó là sự áy này và thương cảm vô cùng, nhìn Na Lạp thị đang run rẩy, nói: “Ta hiểu rồi, sức khỏe của nàng không tốt nên đừng quỳ. Phỉ Thúy, đỡ chủ tử ngươi đứng lên đi.”
Khóe môi của Niên thị hơi động, cười lạnh nói: “Không vào hang họp thì sao bắt được cọp con, nếu hôm nay không có Từ Thái y thì cũng chẳng ai biết trong trà hạnh nhân có người bí mật bỏ hoa hồng, dĩ nhiên cũng chẳng có ai nghi ngờ đích phúc tấn người.”
Đối mặt với khiếu khích của Niên thị một lần nữa, dù Na Lạp thị hiền lành đến mấy cũng không nhịn được nữa mà trầm mặt, vịn tay Phỉ Thúy đứng lên lạnh lùng nói: “Ta cũng nhớ rất rõ, nước dùng để pha trà hôm nay là do muội muội chuẩn bị, nếu nói về khả nghi, chẳng lẽ muội muội tránh được sao?”
Niên thị không ngờ Na Lạp thị lại đẩy chuyện này lên người mình, gương mặt liền biến sắc, trong lúc sơ ý nàng đã quên mất điểm mấu chốt đó, nếu vì vậy mà khiến Dận Chân dồn nghi ngờ lên người nàng thì quả là hậu quả khôn lường. Nghĩ đến đây nàng vội vàng kêu oan cho chính mình: “Thiếp thân oan uổng, nước này từ lúc vận chuyển từ trên núi Sơn Tuyền xuống tới giờ thiếp thân cũng chưa từng đụng tới, sao có thể bỏ thuốc và trong đó được, vả lại nếu bỏ vào nước thì lẽ ra trong tất cả các chén trà đều phải có hoa hồng chứ.”
“Có hay không, chỉ cần mời Từ Thái y xem qua là biết ngay.” Theo yêu cầu của Na Lạp thị, Dung Viễn lại kiểm tra mấy chén trà và các thứ còn lại, những thứ khác thì không có vết tích của hoa hồng, nhưng trong mỗi chén trà hạnh nhân đều có, cho dù Diệp Tú uống chén nào thì cũng có kết quả tương tự.
Hoa hồng vốn là một vi thuốc lưu thông khí huyết, tuy tối kỵ với thai phụ nhưng lại vô hại với người bình thường; hay nói cách khác, dù bỏ hoa hồng vào tất cả các chén trà, mọi người uống cũng không phát hiện ra.
Na Lạp thị vừa nghe nói trong những chén trà hạnh nhân khác cũng có hoa hồng thì lòng trầm xuống, lúc này trong phủ mang thai không chỉ có một mình Diệp Tú, nên nàng vội vàng tới trước mặt Lý thị lo lắng sốt ruột hỏi: “Muội muội quả thật không sao chứ? Trà hạnh nhân kia…”
“Bối lặc gia yên tâm, trà hạnh nhân đó thiếp thân chưa uống miếng nào.” Lý thị mỉm cười trấn an Dận Chân: “Lúc nãy thiếp thân cảm thấy trong ngực khó chịu buồn nôn, ăn gì cũng không vào, nên sau khi trà hạnh nhân này được dâng lên thì chỉ để ở bên cạnh, ngửi cũng chưa ngửi qua. Nếu Bối lặc gia không tin…” Lý thị liếc nhìn Tình Dung: “Đi lấy chén trà hạnh nhân tới đây cho Bối lặc gia xem.”
Màu sắc của trà hạnh nhân này rất đậm, nếu đã uống qua thì sẽ lưu lại vết trà trên miệng chén, nhìn vào là biết ngay. Tình Dung đi lấy chén trà hạnh nhân của Lý thị, trên đường quay lại không cẩn thận để tà váy vướng vào chân ghế, nhất thời lảo đảo ngã xuống đất, chén trà trên tay cũng văng ra vỡ nát, Tình Dung mặc kệ té đau, vội vàng quỳ rạp xuống thỉnh tội.
“Nha đầu ngươi sao lúc nào cũng vụng về như vậy hả, đúng là đáng chết.” Lý thị bực mình mắng nàng, đang muốn nói tiếp thì Dận Chân đã xua tay: “Thôi, chỉ là chuyện nhỏ thôi, quan trọng là nàng và hài tử không sao.”
Lý thị nghe vậy thì cười dịu dàng, tay đặt lên trên bụng vẫn chưa to bao nhiêu, nói: “Thiếp thân chắc chắc sẽ liều chết bảo vệ hài tử của chúng ta, tuyệt đối không để nó có chuyện gì. Còn về chuyện hạ độc...” Nàng ngập ngừng một chút rồi tiếp: “Thứ cho thiếp thân nói thẳng, thức ăn và nước pha trà đúng là do đích phúc tấn và Niên phúc tấn chuẩn bị, nhưng lại qua tay nhiều người, mà phòng bếp cũng không phải là cấm địa, ai cũng có thể tự do ra vào, muốn hạ độc cũng không hề khó. Thay vì cứ ở đây suy đoán vô căn cứ, chi bằng gọi hạ nhân tới điều tra cho kỹ càng, xem có đúng là có người đã ra vào phòng bếp hay không.”
Dận Chân suy nghĩ thoáng qua, cảm thấy lời của Lý thị cũng có vài phần đạo lý thì bảo Cẩu Nhi đi gọi Lý Trung tới, trà hạnh nhân là do hắn pha, nhắc tới người khả khi dĩ nhiên sẽ nghĩ tới hắn đầu tiên.
Tâm tư Lăng Nhã ngày càng nặng nề, nàng gần như biết trước cục diện sắp xảy ra, sau khi Lý Trung tới, chỉ cần hỏi sơ, dù việc hắn gặp được nàng chỉ là tình cờ, nhưng tất nhiên hắn sẽ nói rằng nàng từng ở xuất hiện ở khu vực gần phòng bếp, đến lúc đó chỉ sợ mọi nghi ngờ sẽ đổ dồn lên người nàng mà thôi, bây giờ nàng chỉ còn biết cầu mong an bài của nàng có thể hữu dụng.