Edit: Ớt Hiểm
Lăng Nhã nắm chặt áo choàng bước đi thật chậm trong vườn mai, đêm tuyết rơi cũng là lúc hoa mai nở rộ, hương thơm quyện vào trong gió lạnh thấm vào ruột gan, tuyết vô thanh vô thức rơi trên cánh hoa, làm cho màu hoa càng trở nên đỏ thắm, long lanh trong suốt như bảo thạch được thợ thủ công tỉ mỉ điêu khắc mà thành.
Trên đường đến đây, bốn bề yên tĩnh không tiếng động, tiếng bước chân đạp lên tuyết vốn rất nhỏ cũng bị khuếch đại lên giữa không gian yên ắng này…
Còn hai ngày nữa là tới đại điển tuyển tú, ngày hôm đó dien.dan.lequydon nàng sẽ cố hết sức để giành được sự chú ý và yêu thích của Hoàng thượng, chỉ cầu giữ được một vị trí nho nhỏ ở trong cung. Đến tận bây giờ a mã và ngạch nương cũng không biết nàng đã thay đổi chủ ý, vẫn đang ở nhà đợi nàng trở về.
Ta nguyện làm một nữ tử tươi đẹp, không khuynh quốc khuynh thành, chỉ cần được nắm trong tay cuộc sống của chính mình…
Đây là ước nguyện của nàng vào đêm giao thừa năm ngoái, vốn tưởng rằng chỉ cần đưa tay là chạm được, nhưng nay mới biết đó là điều quá xa vời, vĩnh viễn không bao giờ với tới.
Suy nghĩ đến mức xuất thần, phía sau có người tới nàng cũng không phát hiện ra, cho đến khi có giọng nam nhân vang lên bên tai: “Ngươi là ai?”
Lăng Nhã sợ hãi cả kinh, suýt chút nữa là làm rớt phong đăng trong tay, định thần xoay người lại, nàng mượn chút ánh sáng dien~dan~le~quy~don mỏng manh của phong đăng mà quan sát người này. Một thân hình mảnh khảnh, diện mạo lão nhân gầy gò, áo khoác màu xám bạc, bên trong là áo gấm tơ tằm màu tím đậm, hoa văn vòng tròn phúc như ý trên áo được thêu bằng sợi tơ đen. Nhưng Lăng Nhã ấn tượng nhất chính là đôi mắt kia, trong trẻo cơ trí, dường như có thể nhìn thấu tâm tư của người khác, hoàn toàn không vì tuổi tác mà vẩn dục lu mờ.
Khi Lăng Nhã dần dần hiện rõ ra trong mắt hắn, hắn như bị sét đánh, toàn thân chết lặng ngẩn người nhìn người trước mặt như đã quá quen, sao có thể? Sao có thể giống nhau như vậy? Ngũ quan kia, thần thái đó, cực kỳ giống nàng vào năm đại hôn? Không lẽ là nàng đã hiển linh?
“Phương nhi…” Hắn lẩm bẩm gọi, bàn tay mở ra muốn chạm vào gương mặt mà hắn chưa có một phút giây nào thôi tưởng nhớ kia, nhưng thấy bộ dạng sợ hãi của nàng, hắn bừng tỉnh, cách nhau một tấc mà tựa như ngăn cách cả đời.
Cuối cùng cũng không phải là nàng…
Nàng giống Phương Nhi, nhưng rốt cuộc vẫn không phải là nàng ấy…
Muộn phiền trong lòng từ từ tan ra, hắn DieexnddafnLeQuyDon thu tay lại, trong lúc thất thần đã vô tình nắm rất nhiều bông tuyết trong lòng bàn tay, thật khó mà miêu tả được sự thất vọng đang ngưng tụ trong đáy mắt.
Dù rằng giọng nói của hắn rất nhỏ, nhưng Lăng Nhã vẫn nghe được, Phương Nhi – cái tên này là ai, còn hắn, hắn là ai?
Có thể ra vào cung đình cấm địa, hơn nữa lại là tuổi này, lại còn có râu, chẳng lẽ là… Trong lòng Lăng Nhã co rút một chút, vội cắn chặt môi lại, sợ không nhịn được mà kinh hô ra tiếng.
Sau khi gắng gượng ổn định lại tinh thần, nàng quỳ thật thấp mà nói: “Tú nữ Lăng Nhã tham kiến Hoàng thượng, nguyện Hoàng thượng vạn phúc kim an.”
“Ngươi là tú nữ đợt này?” Giọng nói nhàn nhạt khó mà phỏng đoán được cảm xúc.
Chưa được cho phép đứng lên nên Lăng Nhã cũng không dám, chỉ nhỏ giọng nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, đúng vậy.”
“Đứng lên đi.” Dù biết là không phải, nhưng nhìn gương mặt nàng, hắn vẫn thấy khó thở, trong thiên hạ này, chỉ có nàng mới có thể ảnh hưởng tới hắn như vậy, cho dù đã mất đi mấy chục năm rồi vẫn chưa từng thay đổi. Khang Hi hít thật sâu đè nén những rung động trong lòng, ánh mắt lấp lánh nhìn Lăng Nhã, cười như không cười, nói: “Ngươi cũng rất có nhãn lực, không nhìn nhầm trẫm thành lão thái giám.”
Lăng Nhã cố gắng dien.dan.lequydon muốn tạo ra một nụ cười, tiếc rằng trong lòng quá căng thẳng, gắng gượng cười hay khóc thì đều khó coi: “Thiên nhan của Hoàng thượng, người bình thường sao có thể so sánh được, cho dù mắt của dân nữ vụng về thì cũng sẽ tuyệt đối không nhận nhầm là thái giám.”
Khang Hi cười cười, lướt qua nàng đi vào trong vườn mai, Lăng Nhã không dám hỏi nhiều cũng không dám rời đi, đành phải nhắm mắt đi theo phía sau Khang Hi. Đi được một lúc, cuối cùng nàng lấy hết can đảm hỏi: “Hoàng thượng thường xuyên đi đến đây sao?”
Khang Hi dừng bước, chậm rãi nhìn xung quanh, nói: “Mỗi lần ngủ không được thì trẫm sẽ tới đây đi dạo một lát, ngươi biết vườn mai này tên gọi là gì không?”
“Không biết.” Lăng Nhã thành thật trả lời.
“Gọi là Kết Võng Lâm, ở bên kia còn có một tòa trì, gọi là Lâm Uyên Trì.” Hắn quay đầu, ánh mắt không dừng trên người Lăng Nhã mà nhìn về nơi rất xa, trong mắt chứa đầy hoài niệm.
“Lâm uyên thiện ngư, bất như thối nhi kết võng”*. Lăng Nhã dường như theo bản năng nghĩ gì nói đó.
(*Nhìn sông mà thèm cá thì không bằng về nhà đan lưới.)
Ánh mắt sâu xa giống như vượt qua ngàn năm mà đến, từ từ dừng lại trên người Lăng Nhã, hắn lặng lẽ lặp lại câu nói của Lăng Nhã: “Lâm uyên thiện ngư, bất như thối nhi kết võng”, lát sau lại cười vắng lặng: “Có lẽ đây chính là tâm tình của nàng lúc đó.”
Nàng? Trong lòng Lăng Nhã rất tò mò, là người nào mà lại khiến cho một người thân là Hoàng đế cửu ngũ chí tôn nhớ mong đến như vậy, nhưng nàng biết rõ bây giờ nàng không nên hỏi chuyện này.
“Trước kia lúc Hoàng hậu còn sống, trẫm thường cùng nàng tới đây đi dạo.” Tuyết mịn rơi nhẹ như không, đọng lại trên khuôn mặt lạnh như băng của Hoàng đế.
“Là Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu sao?” Lăng Nhã ngẩng đầu lên hỏi nhỏ. Những ký ức về người này dần dần hiện lên từ đáy lòng của Hoàng đế. Trước sau hắn lập được ba vị Hoàng hậu, nhưng tình cảm sâu nặng nhất chỉ giành cho Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu, phu thê từ thuở thiếu niên, thanh mai trúc mã. Ba mươi năm trước, khi Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu đi về cõi tiên, Hoàng đế bi thống, nghỉ thượng triều năm ngày, cả nước cùng thương tiếc. Khi Hoàng tử Dận Nhưng vừa mới hơn một tuổi đã được phá lệ sắc phong làm Thái tử.
Khang Hi gật đầu, đột nhiên hỏi: “Ngươi biết thổi tiêu không?”
“Chỉ biết một chút chứ không có tinh thông.” Lăng Nhã còn chưa dứt lời thì Khang Hi đã vỗ tay, một vị thái giám cao tuổi từ chỗ tối đi ra, cầm một cây ngọc tiêu có đính tua bằng lụa ở sau đuôi, kính cẩn đưa cho Lăng Nhã. Ông là người đã hầu hạ Khang Hi mấy chục năm – tổng quản thái giám Lý Đức Toàn.
“Hãy thổi một khúc nào đó cho trẫm nghe.” Giọng nói xuyên qua bông tuyết vang lên, mang theo chút cô đơn.
Lăng Nhã im lặng tiếp nhận ngọc tiêu, trong lòng suy tính một chút rồi đưa tiêu lên môi, tiếng tiêu từ từ vang lên giữ vườn mai tĩnh mịch.
Làn điệu du dương trầm bổng, ẩn hiện như cánh nhạn lưng trời, hòa lẫn vào mây, lúc xa lúc gần. Cánh nhạn bay lưng chừng, chao liệng đầy tâm trạng, cuối cùng cũng sa xuống. Tiếng tiêu cao vút, ôm trọn cả không gian, lúc rơi xuống thấp, khi vút lên cao, tụ lại một nơi, tản ra rộng khắp, như tâm tình của một nữ tử vọng nhớ cố hương, nỗi nhớ thiết tha, cồn cào da diết…
Một khúc “Bình Sa Lạc Nhạn”* dường như dẫn dắt con người tới gần với cánh nhạn trên không trung, cùng đàn nhạn lượn bay trên bầu trời, uyển uyển chao nghiêng, sâu xa trong trẻo. Cho dù không hiểu gì về âm luật nhưng Lý Đức Toàn cũng nghe như si như say.
(* Bình Sa Lạc Nhạn là một khúc ca nổi tiếng nói về sự thương nhớ quê hương của nàng Vương Chiêu Quân sau khi làm dâu xứ người. Tiếng đàn của nàng khiến chim nhạn trên trời phải đau thương mà sa xuống. Đây cũng là điển tích trong câu “Chim sa cá lặn”.)
Sau khi ngân dài âm tiết cuối cùng, Lăng Nhã chắp tiêu lại dâng cho Khang Hi đang nhắm mắt thưởng thức ở trước mặt, nói: “Khiến Hoàng thượng chê cười rồi.”
Khang Hi từ từ mở mắt ra, giọng nói có ý cười: “Kỹ thuật thổi tiêu của người thật tốt, so với nhạc sư trong cung còn hay hơn, không phải do sự thành thạo mà là do ở trong cảnh sắc này.”
Vốn chỉ nói đại một câu nhưng không ngờ lại nghe được khúc nhạc khiến trong lòng hắn đọng lại rất nhiều cảm xúc, một cảm xúc bình thản tự nhiên, cái mà đã nhiều năm rồi hắn không có được. Hắn nhìn Lăng Nhã đang dâng ngọc tiêu trước mặt, cười nhẹ: “Ngọc tiêu này ban cho ngươi, nhớ bảo quản cho tốt, sau này lại thổi cho trẫm nghe. Đã khuya rồi ngươi nên quay về, trời tối dien.dan.lequydon đường trơn, trẫm bảo Lý Đức Toàn đưa người đi.”
Lăng Nhã tính tạ ơn, đột nhiên một bàn tay đặt lên trên mặt nàng, sự ấm áp xa lạ khiến nàng muốn né tránh, nhưng nàng không thể, không thể làm cho người nắm cả thiên hạ này phật ý.
“Ngươi muốn vào cung sao?” Hắn hỏi, giọng chưa bao giờ ôn hòa đến vậy, thậm chí còn chứa vài tia hi vọng.
Bàn tay của hắn do nhiều năm cưỡi ngựa bắn cung nên có nhiều vết chai, thô ráp như vậy, nóng rực như vậy, khác xa với bàn tay của Dung Viễn.
Một lúc lâu sau, nàng cười, nụ cười tươi đẹp vô cùng, tựa như một vầng sáng xẹt qua trong đêm đen, cọ mặt vào lòng bàn tay chai sần của hắn, gằn từng chữ: “Lăng Nhã muốn được ở bên cạnh Hoàng thượng trọn đời trọn kiếp, mãi mãi không chia lìa.”
Tĩnh thủy lưu thâm, thương sanh đạp ca*; cuộc đời này của nàng, đã không còn quay đầu lại được…
(*Mặt nước càng tĩnh lặng thì hồ nước càng sâu, đạp lên cái rét thấy xương để mà ca hát.)