Edit: Ớt Hiểm
Ôn Như Ngôn thở phào, chỉ cần không bị áp giải tới một nơi ăn thịt người như Tông Nhân phủ là tốt rồi, ở lại trong phủ đồng nghĩa với việc còn có thể xoay chuyển tình hình. Thấy Lăng Nhã sắp bị dẫn đi, nàng vội nói: “Vương gia, lần này Nữu Hỗ Lộc thị bị cấm túc không biết tới tận năm nào tháng nào, thiếp thân với nàng ta dù gì cũng từng là tỷ muội, cho phép thiếp thân tiễn nàng ta đi một đoạn có được không?”
Dận Chân mệt mỏi xua tay, xem như đồng ý với thỉnh cầu của Ôn Như Ngôn, để nàng đi theo những tên thủ vệ áp giải Lăng Nhã về Tịnh Tư cư. Suốt đoạn đường đi, Lăng Nhã như một con rối vô hồn, mặc kệ người khác điều khiển.
Sau khi bước vào Tịnh Tư cư, Ôn Như Ngôn liếc mắt ra hiệu cho Tố Vân, Tố Vân lập tức hiểu ý, lấy từ trong tay áo ra hai thỏi bạc nhỏ nhét vào tay hai tên thủ vệ, cười giả lả: “Hai vị đại ca, cách cách nhà ta muốn nói riêng với Lăng phúc tấn mấy câu, xin hai vị châm chước một chút có được hay không?”
Tuy Ôn Như Ngôn chỉ là một cách cách nhưng hiện tại rất được Dận Chân yêu thích, nếu không, hôm nay cũng không thể chỉ dựa vào vài lời mà đã khiến Dận Chân thay đổi quyết định như vậy, sau khi ước chừng thỏi bạc trên tay cũng hơn mười lượng, hai tên thị vệ nói: “Vậy được, nhưng nhanh lên đó, nếu bị người khác phát hiện thì hai người chúng ta không gánh nổi trách nhiệm đâu.”
Tố Vân vội gật đầu, đợi bọn họ rời đi rồi, mấy người Lý Vệ kìm nén nãy giờ mới gấp rút hỏi: “Ôn cách cách, tình hình thế nào rồi? Vương gia có tin chủ tử chúng ta trong sạch không?” Chính Lý Vệ là người đi thông báo cho Ôn Như Ngôn biết, cũng đã kể lại toàn bộ sự tình, bao gồm cả việc Lý phúc tấn dùng tính mạng của Từ Thái y để uy hiếp Lăng Nhã, buộc Lăng Nhã không được tiết lộ chuyện nàng ta mang thai giả.
Ôn Như Ngôn lắc đầu bất lực: “Ta đã cố gắng hết sức cũng chỉ có thể khiến Vương gia bán tín bán nghi mà thôi, nhưng cũng may là chỉ bị cấm túc, chứ không có hình phạt nào khác, đây chính là phúc trong họa đó.” Nói tới đây, nàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lăng Nhã, nói một câu chân tình: “Muội muội, bây giờ tạm thời muội chịu khó gánh chịu oan ức, ta nhất định sẽ tìm ra cách trả lại trong sạch cho muội.”
“Trong sạch...” Lăng Nhã gom ánh mắt xa xăm về một điểm, nở một nụ cười bi thương: “Tỷ tỷ cảm thấy bây giờ chuyện đó đối với muội còn quan trọng sao? Nếu muốn tin thì ngài ấy đã tin rồi, cần gì phải chứng minh.”
Ôn Như Ngôn nhìn xoáy vào gương mặt tái nhợt không còn một chút sức sống nào của Lăng Nhã, thổn thức nói: “Thật ra cũng khó trách Vương gia, chuyện này dù nhìn từ góc nào thì cũng có liên quan tới muội, huống chi muội vì sợ liên lụy tới Từ Thái y nên không chịu khai ra chuyện thai giả của Lý thị, hiện giờ Vương gia chỉ cấm túc muội, có thể thấy rằng ngài ấy không hẳn là không tin muội!” Ôn Như Ngôn chưa từng nghe thấy những gì trước đó Lăng Nhã đã chất vấn Dận Chân, chỉ nghĩ Lăng Nhã đau lòng là vì Dận Chân không tin tưởng nàng, không hề biết còn có liên quan tới một vị Nạp Lan Mi Nhi, nên chỉ an ủi: “Nhã nhi, muội cũng phải thông cảm cho Vương gia, dù sao thì muội cũng đang giấu ngài ấy một chuyện, nên mới không thể thật sự đối mặt, huống chi bên cạnh Vương gia lại có nhiều người như vậy, mỗi một cái miệng rót một câu vào tai, dù là chuyện hoang đường cũng sẽ biến thành sự thật mà thôi.”
Lăng Nhã lắc đầu trong vô thức, nghiêm túc nói: “Tỷ tỷ, tỷ không hiểu đâu, nếu hôm nay người bị hàm oan chính là Nạp Lan Mi Nhi thì hắn nhất định sẽ tin nàng ta, nhất định sẽ tin!”
“Nạp Lan Mi Nhi? Là người nao?” Ôn Như Ngôn không hiểu tại sao đột nhiên Lăng Nhã lại nhắc tới một cái tên mà nàng chưa bao giờ nghe qua cả, Nạp Lan... hình như phúc tấn của Bát A ca cũng mang họ Nạp Lan.
Lăng Nhã đứng lên bước tới đứng trước cửa sổ vẫn còn chưa đóng kín, mặc cho gió đêm quét vào da thịt, tiếng gió lạnh lẽo âm u rít lên trong bóng đen mờ mịt: “Không lẽ tỷ tỷ đã quên những gì tỷ từng nói với muội sao? Trong lòng Vương gia còn có một người, mà người đó chính là phúc tấn của Bát A ca, Nạp Lan Mi Nhi.” Ngay sau đó, nàng kể lại cho Ôn Như Ngôn nghe việc mình từng gặp Nạp Lan Mi Nhi ở trong cung.
Ôn Như Ngôn kinh ngạc cực độ, trăm ngàn lần không tưởng tượng ra người trong lòng Dận Chân lại là phúc tấn của Bát A ca, trước giờ nàng chỉ biết Bát phúc tấn là nữ nhi của Tướng quân, sau khi A Mã Ngạch nương mất thì được nuôi dưỡng ở trong cung, tới năm Khang Hi thứ bốn mươi ba thì gả cho Bát A ca, chưa từng nghĩ trong đó còn có những mối quan hệ khác nữa.
“Muội không cam tâm, không cam tâm vì mình bại bởi một nữ nhân đã gả cho người khác, còn lại là một người không hề hiểu Vương gia ư?” Rốt cuộc thì Ôn Như Ngôn cũng hiểu, hiểu vì sao Lăng Nhã lại tâm tàn ý lạnh như vậy, nàng bước qua vuốt lại đóa hoa lụa sắp bung ra trên búi tóc của Lăng Nhã, thở dài: “Muội thật khờ, không lẽ muội không biết rằng, con cá sổng luôn là con cá lớn nhất sao? Huống chi Vương gia với nàng ta bên cạnh nhau cũng hơn mười năm, nói về tình cảm chắc chắn là nhiều hơn muội. Như đóa hoa lụa này, tuy nó không có hương thơm, cũng không nở rộ thu hút lòng người, nhưng nó cũng sẽ không bao giờ bị héo tàn theo thời gian, vĩnh viễn là vậy, cũng giống như vị trí của Nạp Lan Mi Nhi ở trong lòng Vương gia.”
Sau một khoảng tĩnh lặng, Lăng Nhã cố gắng dằn lại nỗi đau vào lòng, những gì Ôn Như Ngôn nói nàng đều hiểu, nhưng trước sau gì cũng không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, nàng không mong Dận Chân yêu mình như yêu Mi Nhi, nàng chỉ mong hắn có thể hiểu mình, nhưng bấy nhiêu thôi cũng đã quá xa vời rồi, giữa mình và hắn, rốt cuộc là gì?
Ôn Như Ngôn xoay vai Lăng Nhã ép nàng quay lại nhìn mình, từ từ buộc lại đóa hoa lụa trong tay, khi buông ra, đóa hoa vốn xinh đẹp yêu kiều đã trở nên nhăn nhúm, nàng gằn từng chữ: “Muội nhìn cho rõ, tuy hoa lụa không héo tàn, nhưng sẽ nhăn và bạc màu, cuối cùng cũng sẽ có một ngày, Vương gia nhận ra ai mới là người cần quý trọng. Mà bây giờ, điều muội phải làm trước mắt là cố gắng bảo toàn tính mạng cỉa mình, tìm cơ hội Đông Sơn tái khởi, ta không tin mình hao tổn tâm cơ để cứu lấy một phế nhân mất hẳn ý chí sinh tồn như vậy. Huống chi...” Ôn Như Ngôn vén lại tóc mai bị gió thổi tung, bình thản nói tiếp: “Huống chi muội rơi vào tình cảnh này đều là do Lý thị ban tặng, muội thật sự cứ vậy mà buông tha cho nàng ta sao?”
Những lời này khiến cho Lăng Nhã đang lơ ngơ chợt giật mình, toàn thân bừng tỉnh lại. Nãy giờ nàng mãi lo đau lòng vì Dận Chân nghi ngờ mình, nên đã quên đi kẻ hại mình.
Cái này gọi là ‘thân nhân đau cừu nhân mừng’, nếu nàng cứ trầm mình trong đau khổ như vậy, chẳng phải là càng khiến cho Lý thị vui mừng thêm sao. Nghĩ đến đây, nàng nắm chặt lấy song cửa sổ, trong mắt hiện lên sự hận thù kinh người, nàng nói từng chữ từng chữ một: “Những gì nàng ta nợ ta, ta nhất định phải đòi lại cho bằng hết!”
Thấy Lăng Nhã chịu tiếp nhận lời khuyên của mình, Ôn Như Ngôn vui mừng gật đầu, rốt cuộc cũng chẳng phí công. Lúc này, thủ vệ bên ngoài đã hối tới mấy lần, không thể ở lại lâu hơn nữa, nàng liền vỗ vỗ lên mu bàn tay của Lăng Nhã, nói: “Ta phải đi rồi, muội cứ yên tâm đợi, ta nhất định sẽ nghĩ cách rửa sạch oan ức, trả lại công bằng cho muội.”
Lăng Nhã suy nghĩ một lát rồi nói cho Ôn Như Ngôn biết chỗ ở của Dung Viễn: “Không biết Lý thị dùng cách nào mà qua mặt được Từ Thái y, nếu tỷ tỷ không ngại thì phiền tỷ tìm Từ Thái y hỏi thử, biết đâu có được manh mối gì đó cũng không chừng, chưa hết, hài tử kia của Lý thị vốn là...” Nàng vốn tính nhờ Ôn Như Ngôn điều tra xem hài tử của Lý thị là ở đâu ra, nhưng lời vừa tới miệng thì đột nhiên sực nhớ, có lần Dung Viễn vô tình nhắc tới một chuyện, hay đúng là như vậy?
“Muội muội đang nghĩ chuyện gì?” Ôn Như Ngôn mặc kệ thủ vệ thúc giục, nôn nóng nhìn chằm chằm vào Lăng Nhã.
“Có lẽ là vậy.” Lăng Nhã nắm song cửa sổ chặt hơn, nói: “Muội nhớ có lần Từ Thái y từng nói, trong bụng Diệp Tú có thể là song thai, nhưng bà đỡ lại nói nàng ta chỉ sinh được một nữ hài, còn Lý thị lại sinh hạ nam hài, không lẽ nam hài đó vốn là của Diệp Tú?”
Ôn Như Ngôn nghĩ kỹ lại một chút rồi nói: “Lúc ấy ta không có mặt ở đó, nhưng mà nghe đâu tình hình rất lộn xộn, tạm thời không mời bà đỡ khác tới, nên sau khi Diệp Tú sinh xong, Lưu bà bà kia lại qua đỡ cho Lý thị, nếu muốn ra tay thì không phải là không có khả năng, thôi vầy đi, sau khi trở về, ta lập tức đi tìm bà đỡ kia để hỏi cho rõ ràng.”
“Vậy mọi chuyện trông cậy vào tỷ tỷ.” Sau khi Ôn Như Ngôn vừa rời đi, cổng của Tịnh Tư cư bị đóng thật mạnh, giống như ngăn cách mọi thứ bên trong với người đời.
Lăng Nhã đảo mắt nhìn quanh, tự dưng cảm thấy cực kỳ xa lạ, Tịnh Tư cư, đây vốn là nơi Dận Chân ban cho mình, mà giờ lại trở thành nơi để mình suy nghĩ sai lầm, ôi... Tịnh Tư cư... suy nghĩ lại những gì đã qua... Thật nực cười!
Có lẽ, ngay từ lúc Dận Chân ban Tịnh Tư cư cho nàng, vận mệnh đã định một ngày nàng phải ở tại đây suy ngẫm về những gì đã qua.
Thấy thần sắc Lăng Nhã không thoải mái, mấy người Lý Vệ cẩn thận tiến lên an ủi: “Chủ tử, người đừng đau lòng quá, Vương gia thương người như vậy, không chừng ngay ngày mai lại thay đổi ý định, trả lại tự do cho người.”
“Yên tâm đi, ta không sao.” Lăng Nhã hít sâu, nhìn nét mặt quan tâm của mọi người mà trong lòng cảm thấy ấm áp: “Dù là vinh quang hay nghèo túng, ít ra ta còn có các ngươi bên cạnh.”
Ban đêm, Lăng Nhã nằm trên giường, trước mắt cứ hiện lên gương mặt của Dận Chân, tuy hận hắn không tin tưởng mình, nhưng nếu không có tình thì làm sao sinh hận được, trước sau gì, nàng vẫn là yêu hắn.
Dận Chân... những ngày ta không ở bên cạnh ngài, ngài có nhớ ta không, có nhớ tới những khoảng thời gian vui vẻ của chúng ta?
Yêu ngài, hận ngài, đó là chuyện cả đời cả kiếp, trốn không được, dứt không xong...
Chượng tiếp theo: XUÂN